Nhưng tiểu thế giới binh linh trước mắt phá tan lý tưởng của Vu Nhai.
Thì ra Huyền Binh Điển, Thôn Thiên kiếm linh không phải vạn năng, chúng nó có thể bị ngăn cách, chúng nó không vô địch. Thần kiếm Độc Cô gia thật cường đại, vậy còn nhất kiếm kinh thiên của Cổ Duệ chi dân thì sao?
Vu Nhai cổ vũ mình:
- Không, Huyền Binh Điển, Thôn Thiên kiếm không yếu, là bản thân ta yếu. Bởi lực lượng hiện tại của ta không thể phát huy ra lực lượng của bọn họ. Thôn Thiên kiếm bị thương, ta không trợ giúp nàng phục hồi được. Ta mới mở một góc nhỏ phù văn Huyền Binh Điển.
Biết nguy hiểm là tốt nhưng nếu mất lòng tin không phải chuyện hay ho gì. Phải vững tin Huyền Binh Điển, Thôn Thiên kiếm không thua bất cứ thần binh nào trên thế giới này, chỉ tại thực lực của Vu Nhai không đủ.
Nên biết Vu Nhai chỉ mới mở một góc nhỏ phù văn Huyền Binh Điển, góc nhỏ phù văn đã khiến tiểu thế giới binh linh trong Huyền Binh Điển có thêm một đảo nổi nhỏ. Nếu Vu Nhai bổ sung toàn bộ thế giới hỗn độn thì sao?
Nghĩ đến đây Vu Nhai tràn trề tự tin.
Vu Nhai công nhận thế giới này đã phát triển rất nhiều thứ vượt qua Diệt Thần Ma Nhẫn, thu phục và cắn nuốt Diệt Thần Ma Nhẫn không có gì hay. Cảm giác nguy hiểm này giúp Vu Nhai xem xét mình một cách trực quan hơn.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Kiếm ở trong lòng ta, nhưng rốt cuộc kiếm ở đâu?
Thanh âm kia đã đi xa, Vu Nhai biết không thể hỏi thăm đáp án, chỉ có dựa vào chính mình ngộ ra. Kiếm ở đâu? Vu Nhai trợn to mắt, xung quanh vẫn là thế giới đỏ máu.
Không có binh linh bàn bạc, Vu Nhai chỉ có thể dựa vào bản thân tự nghĩ cách.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Phải rồi, bây giờ ta ở trong tiểu thế giới binh linh của một thanh thần kiếm, mục đích ta vào là để cảm ngộ kiếm đạo biến nó thành thánh. Kiếm đạo mạnh nhất xung quanh tất nhiên là thần kiếm này, ta có thể cảm ngộ nó không?
Lúc này Vu Nhai đã không quan tâm tại sao nơi hắn đứng khác với mọi người, hắn chỉ chú ý vấn đề làm sao để thấy kiếm. Nhưng Vu Nhai làm sao cảm ngộ trong thế giới tang hoang này?
Hiện tại không gian giới chỉ bị phong cấm không mở được, trong tay Vu Nhai không có vũ khí gì, thậm chí không lấy đồ ăn ra được. Tức là nếu Vu Nhai không cảm ngộ trong thời gian cố định thì hắn sẽ chết tại đây.
Dù Vu Nhai không làm gì cũng sẽ chết đói.
Tuy bây giờ thực lực của Vu Nhai rất mạnh nhưng chưa đến cảnh giới không cần ăn thứ gì. Lúc trước Diệt Thần binh linh định đói chết hắn, đáng tiếc nó không có lực lượng như thần kiếm Độc Cô gia đóng kín không gian giới chỉ của Vu Nhai.
Vu Nhai cố gắng khiến mình tỉnh táo lại:
- Không khí xung quanh có tồn tại kiếm ý không?
Mặc dù Vu Nhai cần ăn uống nhưng không giống người bình thường bỏ đói một bữa là không chịu nổi, hắn có thể kiên trì rất lâu. Vu Nhai bỗng có một giả thiết, nếu nơi này là tiểu thế giới binh linh của thần kiếm, vậy xung quanh rất có thể tồn tại ý chí.
Nhưng rất nhanh Vu Nhai biết hắn đã sai, hắn không cảm nhận được kiếm ý xung quanh.
Vu Nhai nhíu mày nói:
- Không, không phải không cảm giác đến kiếm ý mà là kiếm ý xung quanh rất hỗn loạn, ta phải cảm ngộ mấy thứ rối loạn này sao?
Chân mày cau giãn ra, Vu Nhai lẩm bẩm:
- Đúng rồi, thanh âm vừa rồi có nói đây là vùng đất táng kiếm, chôn vùi kiếm của những người chết tại đây. Vậy là ta cần lấy được kiếm của bọn họ?
- Có lẽ mỗi một thanh kiếm chôn ở một nơi, không có gợi ý. Nếu ta không thể cảm nhận kiếm ý của chúng nó thì không tìm được thanh kiếm, trừ phi ta có lực lượng lật ngược nơi này lên.
Suy nghĩ của Vu Nhai ngày càng rõ ràng. Mặc kệ đây là thức thách hay sao, nếu thanh âm kia bảo Vu Nhai không lấy vũ khí ra được thì tự đi tìm kiếm, vậy hắn sẽ tìm. Kiếm thần bí địa không thể nào là đường cùng không có một chút đường sống, bởi vì đây chỉ là nơi thử thách.
Vu Nhai ngồi xếp bằng, hắn cảm nhận những kiếm ý hỗn loạn xung quanh.
Rất nhanh Vu Nhai đứng dậy, các kiếm ý quá hỗn loạn, loạn đến mức hắn không giải được kiếm ý đan xen vào nhau. Vu Nhai bị lôi kéo vào hỗn loạn đó, hắn phải làm sao?
Vu Nhai vừa mới nghi vấn đã có đáp án. Thôn Thiên kiếm linh từng nói Vu Nhai cảm ngộ về kiếm đạo không yếu, yếu ở chỗ hắn mơ hồ. Giống như kiếp trước đọc sách, nhiều tri thức đọc nhớ hết, nhưng tệ cái là xem mà không hiểu gì. Khi gặp thì nhớ, nếu không gặp sẽ quên nội dung.
Hiện tại Vu Nhai cần làm là hiểu biết những tri thức hắn từng xem, tức là kiếm đạo thuộc về hắn. Phải tìm hiểu thứ thuộc về mình trước, khi Vu Nhai đã hiểu thì kiếm đạo của hắn sẽ lên một tầng, không, là mấy tầng.
Nghĩ liền làm, Vu Nhai lấy huyền khí làm kiếm, đôi khi múa may, có khi dừng lại suy nghĩ, hắn không ngừng tìm hiểu kiếm đạo thuộc về mình. Phong Doanh kiếm kỹ, U Hoang kiếm kỹ, Đế Long kiếm kỹ, Thôn Thiên kiếm kỹ, Thái Cực kiếm kiép trước, một đống thứ linh tinh Vu Nhai nhớ được. Lúc trước một đường vượt ải khiến Vu Nhai hiểu chút ít kiếm đạo thành thánh.
Có lẽ là bởi vì cảm giác nguy hiểm nên Vu Nhai hiểu biết về kiếm càng rõ ràng hơn, không ngừng phân tích mỗi loại kiếm kỹ.
Đúng vậy, chính là kiếm kỹ. Mới đầu Vu Nhai nghiên cứu kiếm đạo thuộc về, sau đó suy nghĩ bắt tay vào kiếm kỹ trước, khắc sâu tu luyện kiếm kỹ hơn, hiểu biết nhiều hơn. Bây giờ Vu Nhai như những học tử thời cổ đại kiếp trước ôn thi, lúc lắc đầu đọc sách, khi đã thuộc lòng tất nhiên sẽ hiểu, lúc trước mơ hồ là vì hắn chưa thuộc bài.
Mặc kệ thế nào Vu Nhai đã chìm đắm vào trong, các kiếm kỹ hắn biết dần được tu luyện đến cảnh giới siêu cao. Trong phút chốc Vu Nhai có cảm ngộ, hắn như thấy mấy kiếm quang thật lớn, đó là kiếm quang xé mở thiên địa. Có Phong Doanh kiếm, U Hoang kiếm, Cổ Đế Long kiếm, Thôn Thiên kiếm.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Chỉ cần ta nắm giữ hết mấy thanh kiếm này là sẽ kiếm đạo thành thánh!
Vu Nhai vươn tay ra, xòe bàn tay bỗng chốc phóng to sắp nắm lấy mấy thanh kiếm.
Tay Vu Nhai bỗng khựng lại.
- Không được, lý do ta vào kiếm thần bí địa chẳng phải vì không cam lòng chỉ có kiếm đạo mấy thanh kiếm thuộc về mình sao?
- Phân loại các quy tắc lực lượng, kiếm đạo, đao đạo vân vân cũng có phân loại. Kiếm là quan trọng nhất với ta, nên lĩnh ngộ nó đến cực hạn mới đúng. Thôn Thiên kiếm linh cũng nghĩ vậy, nếu không nàng đã chẳng ủng hộ mình vào kiếm thần bí địa. Bây giờ ta chưa thể kiếm đạo thành thánh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mấy thanh kiếm to như bị lực lượng lôi kéo bỗng nhiên nổ tung, Vu Nhai lại mở mắt ra. Bốn phía vẫn là trời và đất đỏ thắm, không có gì.
Vu Nhai thở hắt ra:
- Hù!
Vu Nhai nghĩ mà run nói:
- May quá, may mà không kiếm đạo thành thánh ngay, nếu không uổng công vào chốn nguy hiểm thế này. Tự chủ của ta rất mạnh!