Bắc Đẩu thành, thất tinh thành liên kết thành một thể, sau khi bị công phá sẽ phá vỡ trận hình tám thành, dễ đánh hơn. Từ chiến lược thì hải phá thành yếu nhất, tại sao Cổ Duệ chi dân chọn Dao Quang thành?
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Bay giờ chúng ta về Dao Quang thành!
Biểu tình Vu Nhai tức giận, hắn vỗ Hắc Ma Cự Thiên Hống bay trên mây, chỉ huy nó bay hướng Dao Quang thành.
Dao Quang thành cách Động Minh yếu tắc khá xa, nên lúc này Vu Nhai ở trên Vân thành chỉ thấy thất tinh thành, vài thành trấn nhỏ phía đông nam, không thấy Dao Quang thành. Vẻ mặt Vu Nhai không sốt ruột, vì hắn thấy kẻ thù điều động binh lực có bấy nhiêu, dù Dao Quang thành bị vây công nhưng chưa đến lúc gấp gáp.
- Tại sao công kích Dao Quang thành? Rõ ràng là có người không xem Bắc Đẩu và thất tinh thành là một tổng thể, muốn lấy Dao Quang thành làm mồi dụ kẻ địch, thực hiện ké hoạch gì đó.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Cổ Duệ chi dân tự phụ, mặc kệ là thành gì đều đánh chiếm được, nên bọn họ không suy nghĩ nhiều đã chui vào bẫy. Hoặc nên nói là có cạm bẫy Cổ Duệ chi dân cũng không sợ.
- Lấy Dao Quang thành làm mồi, cái này . . .
- Quả nhiên Thần Huyền đại lục là nơi một người vinh diệu thì cả nhà vinh diệu. Nếu một người xuống địa ngục sẽ mang tất cả xuống theo.
Giọng Vu Nhai không lạnh băng nhưng trầm thấp, tàn nhẫn vô cùng.
Là ai muốn lấy Dao Quang thành làm mồi? Lãnh Thu Dương sao?
Thủy Tinh biết Vu Nhai rất chú trọng tình thân, rất bao che.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi, sợ là phụ thân của ta không có trong Dao Quang thành.
Thủy Tinh sợ bị Vu Nhai trách móc, vì lúc trước nàng an ủi hắn nói có phụ thân của4 nàng ở Dao Quang thành sẽ không bị gì. Nay Đan Đạo Hùng không có mặt, Dao Quang thành đang bị vây công. Thủy Tinh vừa sợ bị Vu Nhai trách lại sợ Dao Quang thành xảy ra chuyện. Thủy Tinh liếc trộm, thấy Vu Nhai bình tĩnh mới thở phào.
Thủy Tinh đã nhận ra nam nhân này hoàn toàn ảnh hưởng nàng, hắn là ngọn núi của nàng, còn nàng là cọng cỏ trên núi. Nếu núi ngã hay tức giận sẽ ảnh hưởng cỏ sinh tồn, bọn họ tuy hai mà một.
- Yên tâm đi, Dao Quang thành tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện. Thấy không? Bây giờ mới vào giai đoạn công thành, cuộc đối chiến thánh giai vừa bắt đầu, trên người còn sung túc huyền binh.
Vu Nhai biết suy nghĩ trong lòng Thủy Tinh, hắn không hẹp hòi như nàng nghĩ. Vì Đan Đạo Hùng không có mặt mà trách Thủy Tinh? Làm vậy sao xứng là nam nhân? Vu Nhai nắm tay Thủy Tinh, khuôn mặt âm trầm nở nụ cười sáng sủa, không có xấu xa, rất tự tin. Vu Nhai đè nén bực tức vài người lấy Dao Quang thành làm mồi, hắn suy nghĩ nhiều hơn, bởi vì bây giờ Dao Quang thành chưa bị gì nên hắn sẽ tạm nhẫn nhịn.
Không phải Vu Nhai quên mà là ký sổ.
Vu Nhai sáng sủa khiến Thủy Tinh ngơ ngẩn nhìn, thì ra nam nhân của nàng nếu không xấu xa thì rất đẹp trai. Lần đầu tiên Thủy Tinh dùng đôi mắt quan sát.
Thủy Tinh thầm nghĩ:
- Thấy đường thật tốt.
Thủy Tinh không để bụng chuyện mắt mình khác với mọi người, chỉ cần thấy đường là được. Thủy Tinh chỉ lo nhìn Vu Nhai, không để ý đến hắn nói về Dao Quang thành.
Tốc độ của Hắc Ma Cự Thiên Hống siêu nhanh, trong khi Vu Nhai và Thủy Tinh nói chuyện bọn họ đã thấy Dao Quang thành ở phía xa. Lúc này cuộc vây công đang trên đà điên cuồng, tường thành mới xây nhuộm máu.
Có ba thánh binh sư đại chiến trên bầu trời Dao Quang thành, một chọi hai. Trong đó một người dùng kiếm là người Độc Cô gia, chắc được Độc Cô Thanh Hải hay lão già Mê Thành phái đến bảo vệ Vu gia.
Hai người khác một liêm một bá, không phải Cổ Duệ chi dân mà là người Liêm Châu, Bá Châu tạo phản.
Tình huống trước mắt là phiên bản Mông thân vương vây công Dao Quang thành, điểm khác nhau là đệ nhất thân vương vây công còn giơ ra đại nghĩa, e ngại pháp luật đế quốc, có bóng dáng vài thế lực đấu tranh. Còn bây giờ là đại chiến, ngươi chết hoặc ta sống. Đây là chiến tranh thật sự.
Đương nhiên có điều khác nữa là bây giờ thực lực của Vu Nhai mạnh hơn khi xưa nhiều. Vu Nhai có chỗ dựa mạnh mẽ là Hắc Ma Cự Thiên Hống dưới thân, hắn không biết ấn phù cưỡng chế ma thú còn dùng được bao lâu. Trên đường đi Vu Nhai trừ tìm một người hỏi cụ thể thế cục Bắc Đẩu hành tỉnh ra hắn không lãng phí một giây, dù tìm người hắn bắt kẻ đó lên lưng Hắc Ma Cự Thiên Hống hỏi thăm, sau đó không quan tâm người ta có đi được không trực tiếp ném xuống dưới.
Chắc bây giờ người qua đường còn mơ màng, không biết khi gã tỉnh mộng có chửi thề không?
- Đi đi, ta không muốn thấy Dao Quang thành khó khăn xây dựng lại sắp bị sụp đổ. Nếu ta không nhớ lầm thì ta vẫn là thành chủ Dao Quang thành?
Vu Nhai trông thấy tình huống của Dao Quang thành, hắn yên lòng, càng sáng sủa thoải mái hơn. Vu Nhai không chú ý mắt Thủy Tinh mê mẩn nhìn mình. Đôi mắt Thủy Tinh vẫn cột băng vải chỉ lộ ra hai khe hở nhỏ nên Vu Nhai không chú ý.
Nếu Vu Nhai biết sẽ rất đắc ý, không chừng hàng này quên chuyện quan trọng, quang minh chính đại sàm sỡ Thủy Tinh. Không biết Vu Nhai có phản ứng gì nhưng chắc chắn hắn sẽ không sáng sủa như thế này nữa.
Thủy Tinh khẽ ừ:
- Ừm!
Thủy Tinh cảm ngộ ý cảnh thánh quang sâu thêm một chút, nàng hướng tới quang minh, nam nhân này tràn ngập ánh mặt trời. Chủ yếu là nam nhân của nàng khi sáng sủa thì khiến Thủy Tinh cảm ngộ.
Có lẽ vì Vu Nhai càng sáng sủa hơn trong lòng Thủy Tinh.
- Grao!
Vẫn câu cũ, tốc độ của Hắc Ma Cự Thiên Hống siêu nhanh, dần có người chú ý thấy vật thể lạ đột nhiên bay tới. Cảm nhận các cặp mắt nhìn xem, Hắc Ma Cự Thiên Hống 'xấu hổ' . . . Đương nhiên đây là không thể nào. Hắc Ma Cự Thiên Hống nghe lời Vu Nhai nói, biết có thể giết người nên lại bạo ngược rống to.
Hắc Ma Cự Thiên Hống cực kỳ hận nhân loại nam trên lưng mình, nhưng nó không làm gì được hắn, chỉ có thể trút ra. Hắc Ma Cự Thiên Hống mặc kệ nó làm như vậy có phải đang giúp nhân loại chết tiệt trên lưng mình không, muốn trút giận thì không nên nhớ mấy thứ này.
Ba thánh binh sư chiến đấu trên bầu trời Dao Quang thành là phát hiện trước nhất, bọn họ cùng ngoái đầu quát to:
- Cái gì?
Đáp lại là bốn chữ trầm thấp:
- Tà nhẫn thất trảm!!!
Keng keng keng!
Một luồng đao quang đen thui bay ra từ lưng Hắc Ma Cự Thiên Hống, từng đao mang khủng bố nối tiếp nhau. Chiến đấu bên dưới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn. Bầu trời xanh biếc như bị cắt ra một khe nứt, cái khe không ngừng duỗi ra, tổng cộng duỗi bảy lần.
- Tại sao? Tại sao Dao Quang thành luôn gặp tai nạn?
- Vu Nhai thành chủ chết thật rồi sao? Hắn còn trở về cứu giúp Dao Quang thành không?
- Chắc chắn, nhất định sẽ!
Cùng lúc đó, các bình dân trong Dao Quang thành đang khóc lóc nói.