Biểu tình Thủy Tinh không thay đổi, nàng nhìn Hắc Đạt Tư chằm chằm, hỏi:
- Ngươi nói là ngươi cũng không tìm thấy Vu Nhai? Vậy là Vu Nhai còn sống?
Hắc Đạt Tư nhún vai:
- Sống? Ngươi cho rằng hắn có thể sống tiếp trong thế giới hắc ám này
sao? Ta không tìm thấy có lẽ vì xác của hắn đã bị đám ma thú hắc ám ăn
sạch sẽ.
Hắc Đạt Tư không biết gã từng ở trong tiểu thế giới binh linh của Diệt
Thần Ma Nhẫn, còn tưởng đâu Vu Nhai đã chết trong miệng ma thú hắc ám.
Đặc biệt khi biết nữ nhân này tìm hai tháng nhưng không tìm ra Vu Nhai,
Hắc Đạt Tư càng chắc chắn hơn. Hắc Đạt Tư định giải quyết Thủy Tinh xong sẽ quay về báo cáo với lão nhân đại quản sự.
Tin tưởng gã mang nữ nhân này về dù không tìm ra xác Vu Nhai thì đại quản sự sẽ không tức giận.
Mặt Thủy Tinh trắng bệch định cãi lại:
- Không thể nào! Ta . . .
Trong lòng Thủy Tinh đã thừa nhận lời Hắc Đạt Tư nói, nếu Vu Nhai không
bị ma thú hắc ám nuốt thì tại sao nàng tìm hoài không thấy? Lúc trước có thể nói là Tiểu Hắc cảm ứng sai, Vu Nhai không bị dịch chuyển không
gian đến Mê Vụ sơn mạch. Nhưng bây giờ Hắc Đạt Tư đã chứng thực.
Hắc Đạt Tư cũng không tìm ra Vu Nhai, nếu hắn ra ngoài thì Đan Đạo Hùng
sẽ báo cho Thủy Tinh biết, chắc chắn hắn sẽ tự mình quay về. Trong lòng
Thủy Tinh chỉ nghĩ ra một khả năng.
Hắc Đạt Tư cắt ngang lời Thủy Tinh:
- Bớt nói nhảm đi. Ta biết ngươi rất đau khổ, ta thích ngắm bộ dạng đó
của ngươi. Đặc biệt là chút nữa ngươi sẽ vừa nhớ nam nhân đã chết của
mình vừa rên rỉ dưới thân ta, rất thích thú. Bây giờ hãy làm theo lời ta nói, mau, nếu ngươi không muốn thấy con thú nhỏ này đau đớn.
Hắc Đạt Tư cười tà, nhưng rất nhanh gã nhíu mày.
Hắc Đạt Tư hừ lạnh một tiếng:
- Vẻ mặt đó là sao? Ngươi kinh ngạc? Muốn mê hoặc ta? Muốn dùng kỹ năng mắt của ngươi? Vô dụng, ta sẽ không nhìn vào mắt ngươi.
- Như thế nào? Trò mèo cuối cùng bị ta nhìn thấu, có phải ngươi rất
tuyệt vọng? Muốn khóc sao? Khóc là đúng, hãy dau buồn đi. Sẽ không ai
giúp ngươi, không có ai, nơi này chỉ có hai chúng ta . . .
Đang lúc Hắc Đạt Tư vênh váo tuyên bố thì một thanh âm xuất hiện sau lưng gã:
- Vậy sao? Nói này lão huynh, ngươi tự phụ hơi quá, nếu chỉ có hai ngươi thì ta là cái gì? Quỷ sao?
- Còn nữa, Thủy Tinh sẽ khóc vì sợ ngươi? Ngươi là cái thứ gì? Thủy Tinh nhà ta thấy lão công đột nhiên xuất hiện nên cảm động khóc. Không phân
biệt được khóc vì cảm động hay khóc do sợ hãi, hậu duệ của thần, các
ngươi đúng là sinh vật thấp kém.
Bởi vì cách quá gần, Hắc Đạt Tư không kịp phản ứng, thật sự quá đột
ngột. Vào lúc mình đắc ý nhất bị đả kích sẽ khiến người ta chết đứng.
Nói sao thì Hắc Đạt Tư là Cổ Duệ chi dân thánh giai, gã phản ứng lại ngay muốn né tránh.
- Muốn trốn? Ta cho ngươi cơ hội, nhưng để Tiểu Hắc lại đã.
Chủ nhân thanh âm sau lưng Hắc Đạt Tư đã nhìn thấu hành động của gã. Xoẹt một tiếng, một ánh đao lướt cỏ bàn tay nắm Tiểu Hắc.
- A!
- Rất đáng tiếc, bởi vì tay ngươi nắm Tiểu Hắc, vì không để Tiểu Hắc bị tổn thương ta đành cắt luôn tay ngươi.
Hắc Đạt Tư rú lên. Thủy Tinh đứng đối diện Hắc Đạt Tư thấy rõ ràng đao
quang xẹt qua, tay gã cầm Tiểu Hắc bị đao quang chặt đứt. Vu Nhai đang
cầm bàn tay cụt đó.
Tiểu Hắc kêu lên:
- Chít chít!
Tiểu Hắc nhảy lên vai Vu Nhai, giương nanh múa vuốt với Hắc Đạt Tư.
Hắc Đạt Tư giật mình, gã nhìn Vu Nhai chằm chằm sao đó cuồng rống:
- Không thể nào! Sao ngươi còn sống được? Sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?
Đả kích quá lớn, người kiêu ngạo gặp đả kích thì rất khó chịu đựng. Những lời Hắc Đạt Tư vừa nói như cái tát đánh vào mặt gã.
Vu Nhai nhún vai nói:
- Nơi này là địa bàn của ta, ta muốn sống thì sống, muốn xuất hiện liền
xuất hiện. Ta thật tình không hiểu ngươi nghĩ gì, nếu ngươi đã trốn ra
không gian thì sao không cút ngay mà còn ở đây chờ chết?
Vu Nhai khoác lác phổng mũi, Mê Vụ sơn mạch là địa bàn của ai còn cần chờ đám ma thú hắc ám khủng bố quyết định.
- Không gian?
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ban đầu ngươi không nghe tiếng ma thú
gì, ngươi không thấy lạ là tại sao đại quản sự của các ngươi không bắt
được ta? Ta chợt nhận ra Cổ Duệ chi dân các ngươi có chỉ số thông minh
khá thấp.
Vu Nhai mỉa mai:
- Hậu duệ của thần gì, nhân loại cao đẳng gì, thua xa nhân loại bình thường bình thường nhất.
Hắc Đạt Tư hé môi, cuối cùng gã đã biết tại sao không tìm thấy Vu Nhai,
thì ra chỗ này giống với loại không gian bị phong tỏa. Lúc trước Hắc Đạt Tư và Vu Nhai cùng ở bên trong, sau đó không hiểu sao gã ra khỏi không
gian bị phong tỏa đó.
Vu Nhai ngẩn người, nàng đã hiểu tại sao tìm mãi mà không thấy Vu Nhai.
Có vẻ không gian đó rất lợi hại, Tiểu Hắc cũng không tìm được. Thủy Tinh không nghĩ nhiều, Vu Nhai bình an là tốt rồi, hai tháng tìm kiếm mòn
mỏi cũng đáng giá. Thủy Tinh mỉm cười, mặt tái nhợt.
Hắc Đạt Tư bỗng cất tiếng cười to:
- Ha ha . . . Ha ha ha . . .
Hắc Đạt Tư hoàn toàn không quan tâm thủ đoạn của Vu Nhai, gã ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
- Cút? Ngươi kêu ta cút đi? Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười quá, ta ở lại
đây là vì chờ ngươi, đang định tìm giết ngươi. Nếu ta đi thì chẳng phải
là không giết ngươi được. Lý luận của ngươi đúng là con kiến không thay
đổi được. Hay ngươi có nắm chắc giết ta? Một kẻ không đến thánh binh sư
mà dám bảo là giết ta? Còn đang dựa vào sát ý của ngươi sao? Ta cũng sát ý thành thánh.
Hắc Đạt Tư ngừng một lúc, hét to:
- Bây giờ ta giết ngươi như giết gà!
Hắc Đạt Tư dứt lời trường đao màu đen chém mạnh vào Vu Nhai, trường đao kéo theo sát ý cực kỳ mãnh liệt.
Mới rồi Thủy Tinh đã thua sát ý này, nàng hét lên:
- Vu Nhai, cẩn thận!
- Đao sao? Vậy ta sẽ dùng đao đối đao, Thí Thần Trảm!
Vu Nhai nháy mắt trấn an Thủy Tinh, hắn rút từ đâu ra một thanh đao đỡ đòn. Chiêu đỡ không hoàn mỹ, rất đơn giản.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trường đao màu đen hình thành từ thần lực bản mệnh vỡ thành từng mảnh
trước nhát đao đơn giản của Vu Nhai. Một bóng người bay ngược về, đập
mạnh xuống đất mấy cái. Thí Thần ma điện vẫn vững chắc không bị hư hao
gì.
Hắc Đạt Tư không bị thương, gã khó tin ngẩng đầu lên:
- Không thể nào! Sao có thể? Sao ngươi . . .
- Ngươi không nhìn lầm, ta không chỉ có sát ý thành thánh. Ta cầm đao, chắc ngươi đã nhận ra?
Hắc Đạt Tư không nói nên lời:
- Ngươi cảm ngộ về đao đạo cũng thành thánh . . . ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
Đả kích, đả kích quá lớn. Hắc Đạt Tư khó khăn lắm mới sát ý thành thánh, đang vênh váo đắc ý kết quả con kiến nhân loại thêm đao đạo thành
thánh. Tại sao? Tại sao hắn luôn đi trước một bước?