Lão nhân đại quản sự hờ hững nói:
- Bây giờ ngươi mang theo bốn mươi vị Hắc Nguyệt kỵ sĩ đi giết hắn, giết luôn người nhà, bằng hữu của hắn. Công chúa nói hắn quan tâm người nhà, bằng hữu nhất, vậy giết sạch đi.
Khi dứt lời, mặt lão nhân đại quản sự vặn vẹo:
- Rõ ràng công chúa thích hắn, lúc gần đi còn trao đổi tín vật định
tình, hứa hẹn gì đó. Hừ, không thể tha thứ. Giống người đê tiện như vậy
làm sao xứng được công chúa quan tâm? Còn bằng hữu gì đó của công chúa,
bọn họ không xứng làm bằng hữu của công chúa! Giết, giết hết.
- Ta muốn công chúa không còn vướng bận gì trong nhân loại bình thường,
tất cả người có quan hệ với công chúa dù là trực tiếp hay gián tiếp đều
bị xóa bỏ. Gì mà ân nhân cứu mạng, chỉ là một con chó, bảo vệ chủ nhân
là lẽ đương nhiên. Không liên quan gì đến ân hay oán.
Lão nhân đại quản sự không còn dáng vẻ hiền lành, đây mới là bản chất của gã.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao liếm môi, cười gian:
- Tuân lệnh! Đại quản sự.
Người nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao phát ra sát khí, thầm nghĩ:
- Đây mới đúng là đại quản sự, lúc trước còn tưởng địa quản sự bị cái gì nhập xác.
Lão nhân đại quản sự nhắc nhở:
- Đương nhiên nếu gặp siêu cao thủ trong nhân loại thì đừng làm bậy, khi nên rút hãy rút. Dù sao không sốt ruột xóa sổ những người này, trong
thời gian rất dài công chúa sẽ không biết tình hình của bọn họ.
Lão nhân đại quản sự không biết trong Dao Quang thành có Đan Đạo Hùng nhưng sợ có cao thủ giống vậy.
Đan Đạo Hùng có ngăn cản được lão nhân đại quản sự hay không còn là điều bí ẩn.
Huống chi bây giờ Đan Đạo Hùng đang bế quan, trời biết gã đã đi đâu. Có
lẽ Đan Đạo Hùng rời khỏi Dao Quang thành, có lẽ đang trong giây phút
căng thẳng không thể xuất quan ngay được.
Lão nhân đại quản sự nói:
- Mục tiêu hàng đầu của ngươi là giết nam nhân đã phá sức mạnh hắc chú
của ta, biết tin tức Vệ gia, có quan hệ thân mật với công chúa.
Mệnh lệnh này trúng ý nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao, gã nói:
- Tuân lệnh! Ta nhất định sẽ giết hắn, băm vằm thành nhiều mạnh, ha ha ha ha ha ha!
Lão nhân đại quản sự phớt lờ nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao, nhìn hướng Tiểu Mỹ đang ngủ say.
Lão nhân đại quản sự cười nói:
- Công chúa thật ngây thơ, cho rằng ta sẽ buông tha bọn họ, ha ha.
Như Vu Nhai phân tích, lão nhân đại quản sự không tin Vu Nhai sẽ giấu
tin Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh phản bội, chỉ có thể nói công chúa Hắc
Nguyệt quá ngây thơ.
- Phải rồi đại quản sự, sau này chúng ta nói sao với công chúa?
- Chờ Thần Duệ chi tộc chúng ta thống trị mảnh đất này rồi giết sạch Bắc Đẩu hành tỉnh là xong. Khi đã thống trị đại lục thì muốn tạo lý do gì
mà chẳng được? Có thể là người thân hai Xích Địa thần tộc đã chết báo
thù hắn?
Lão nhân đại quản sự liếc nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao, nói:
- Ài, khi đó công chúa sẽ hoài niệm những nhân loại bình thường này, ta
không có cách nào ngăn cản nhưng để lâu ngày cảm xúc sẽ nhạt nhòa. Công
chúa sẽ chậm rãi trở thành công chúa vĩ đại nhất của chúng ta, nhưng khi quay về cần phải giáo dục vài thứ. Tuy rằng không thể xóa bỏ ký ức của
công chúa, làm như vậy sẽ khiến nàng mất thiên phú, tính cách. Nhưng có
thể thông qua giáo dục xóa nhòa tình cảm của nàng với người bình thường. Thôi không nói nữa, ngươi mau đi đi.
- Vâng, vậy ta đi đây. Hắc Nguyệt kỵ sĩ theo ta!
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao dứt lời, các nam nữ kỵ sĩ xung quanh
hành động, bọn họ lao hướng Bắc Đẩu hành tỉnh hay nói đúng hơn là không
gian phong tỏa đám người Vu Nhai, Dạ a di, Dạ Tình.
Trong khoảnh khắc đó trên bầu trời chỉ còn một chiếc xe ngựa, vài con ngựa đen.
Lão nhân đại quản sự liếc Tiểu Mỹ, mỉm cười nói:
- Công chúa, xem ra người phải ngủ thêm một lúc.
Ít nhất chờ nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao giết chết nam nhân đáng
chết kia trở về lão nhân đại quản sự mới để công chúa Hắc Nguyệt tỉnh
lại.
Trong không gian phong tỏa Vu Nhai, Dạ Tình, một đứa trẻ hơi lớn tuổi một chút thử lao ra ngoài nhưng vô dụng.
Cô bé sốt ruột hỏi Dạ Tình:
- Dạ Tình tỷ tỷ, chẳng phải bảo là sau mấy phút chúng ta có thể rời đi
sao? Tại sao bây giờ đã mười mấy phút mà chúng ta chưa đi được?
Đặc biệt là trông thấy Vu Nhai biến thành bộ dạng làm người ta rất sợ hãi, muốn rời xa hắn ngay.
Bây giờ Dạ Tình không có thời gian nghiên cứu vấn đề không gian bị phong tỏa, nàng qua loa:
- Không biết, có lẽ chờ một chút là được.
- Dạ Tình tỷ tỷ định làm gì? Tỷ tỷ đừng đi qua, người đó rất đáng sợ.
Dạ Tình cảm giác Vu Nhai đang trong trạng thái rất nguy hiểm, nàng nhẹ
nhàng vùng thoát khỏi tay đám nhóc đi hướng hướng Vu Nhai, mặc kệ chúng
kêu la nài nỉ.
Dạ Tình kiên quyết nói:
- Dạ a di xin hãy chăm sóc bọn nhỏ.
- Dạ Tình . . .
Dạ Tình bước tới vài bước, chợt ngoái đầu cười tươi:
- Đừng khuyên ta. Dạ a di, đa tạ người chăm sóc, ta đã lớn. Ta nghĩ ta
nên làm chuyện mình cảm thấy là đúng, đương nhiên dù có chuyện gì xảy ra thì Dạ a di là . . . Mẫu thân của ta mãi mãi. Ta nghĩ có ngày nào đó
bọn nhỏ sẽ hiểu tại sao ta làm như vậy.
Dạ Tình nói xong thẳng hướng tới trước không quay đầu lại.
Dạ a di khẽ thở dài:
- Ài.
Dạ a di không ngăn cản nữa, đứa trẻ thật sự trưởng thành. Nhưng Vu Nhai thật sự là lựa chọn tốt nhất cho Dạ Tình sao?
Trên người Vu Nhai có thứ gì đó làm người ta không nhìn thấu được, hắn
có quá nhiều kẻ thù. Dạ Tình tìm một nam nhân bình thường thì tốt hơn,
Dạ a di thích sự bình lặng.
- Nếu không đủ cường đại thì sẽ dễ bị người ăn hiếp, không có sức đánh lại. Ài, tại sao thế giới này tàn nhẫn quá vậy?
Dạ a di hơi bất mãn cách Vu Nhai giáo dục con nít khá dã man, nhưng ngẫm lại nếu không nhờ sức mạnh của hắn thì Bắc Đẩu cô nhi viện đã không thể tồn tại.
Dạ a di thở hắt ra, thầm nghĩ:
- Dù sao thì đứa trẻ đã lớn, nên lựa chọn thế nào tùy ý nàng. Sau này
cách mình dạy trẻ con nên nhẫn tâm một chút, Dạ Tình nói loạn thế sắp
đến, sẽ có càng nhiều cô nhi hơn. Ít nhất giúp chúng sống sót.
Dạ Tình không biết Dạ a di rối rắm, nàng nghênh đón sát ý ngập trời
không ngừng tiến tới. Tuy Dạ Tình lảo đảo trong cơn bão nhưng mỗi bước
chân thật kiên quyết, cuối cùng nàng nắm chặt bàn tay biến hình không
giống con người. Từng song tu khiến hai người tâm có linh tê, ngay khi
đó Dạ Tình rơi vào thế giới tràn ngập cảm xúc mặt trái.
Đương nhiên Dạ Tình càng giống người đứng xem hơn, nàng chỉ trông thấy
bên trong đáng sợ nhưng không cảm nhận được. Đôi mắt thấy đủ làm Dạ Tình sợ bay hồn bay vía, nhưng nàng cắn răng kêu gọi Vu Nhai.
- Vu Nhai, hãy mau tỉnh lại!
- Chủ nhân, nếu không tỉnh là Phong Doanh sẽ khóc ngay!