Ồn ào!
Giây sau ồn ào hẳn lên, vô số người lao nhanh vào Lạc gia, ngẩn ngơ nhìn. Võ Qua, Từ Hắc Tử cũng ngây ngốc đứng chết trân.
Võ Qua ngơ ngác hỏi Từ Hắc Tử:
- Ngươi nói xem hắn thật sự là Vu Nhai sao?
Từ Hắc Tử không dám khẳng định:
- Chắc . . . Có lẽ . . . Là vậy. Dù sao hơi thở, vóc dáng rất giống.
Quá nóng bỏng, quá đáng sợ, quá oách. Mới có bao lâu mà Vu Nhai biến thành đáng sợ như vậy?
Nếu Từ Hắc Tử biết sự kiện U Linh sát thủ trong Ma Pháp đế đô thì sẽ càng khẳng định suy đoán của mình hơn.
- Phải rồi, mới nãy hắn nói Lạc Minh lôi Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội ra uy hiếp hắn. Không . . . Không lẽ hắn . . . Hắn . . .
- Mau đuổi theo!
Có người phản ứng lại, một đám tự tin vào thực lực của mình lao nhanh hướng phủ thành chủ.
Có vài người bay hướng Bắc Đẩu kỵ vệ đội. Tuy người nguyên thủy đi hướng phủ thành chủ nhưng trời biết hắn có tìm lầm đường không? Vài người thực lực không cao thì cưỡi ma thú bay cao trên trời chờ xem kịch vui.
Từ Hắc Tử không cam lòng tụt hậu, quát:
- Chúng ta cũng đi!
Bắc Đẩu cô nhi viện chìm trong yên lặng. Mọi người nhìn thành viên Xích Sắc quân đoàn mới từ ma thú bay trên bầu trời xuống dưới, hoặc nên nói là thành viên cũ của Xích Sắc quân đoàn. Gã đã xuống dưới mấy chục giây nhưng chỉ đứng chết trân.
Có người không kiềm được hét to:
- Ngươi nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đứng đực mặt ra đó?
thành viên cũ của Xích Sắc quân đoàn quay đầu, vẻ mặt ngơ ngác nói:
- Có lẽ chúng ta sẽ hối hận.
- Hối hận cái gì?
Giọng thành viên cũ của Xích Sắc quân đoàn như vọng lên từ địa ngục:
- Rời khỏi Xích Sắc quân đoàn, không đi theo đám Võ đoàn trưởng. Hai tiếng rống, chỉ hai tiếng rống, Lạc gia bị san bằng.
Như ác ma hấp hối dưới chín tầng địa ngục.
Mọi người, bao gồm Dạ a di trợn to mắt nghĩ rằng mình nghe lầm.
* * *
Quay về lúc Vu Nhai xách Lạc Minh xông hướng Lạc gia, bên phủ thành chủ trình diễn màn kịch lớn 'bức cung'. Trong đại sảnh Vu Nhai bị thẩm vấn sau khi giết chết Lạc Đằng, đại náo Lạc gia, nơi đó vẫn ngồi đầy người đứng đầu Bắc Đẩu thành.
Trong đó Bắc Đẩu thành chủ Lãnh Thu Dương, bịnh phòng bộ Nghiêm Lôi biểu tình nghiêm túc ngồi trên cùng. Trừ hai người ra còn một người khác ngồi ngang hàng, là một nam nhân trung niên, ngồi không quá thoải mái. Lãnh Thu Dương, Nghiêm Lôi biểu tình nghiêm túc nhưng bình tĩnh. Nam nhân trung niên thì cục súc bất an, như có cây kim đâm mông.
Nam nhân trung niên là tổng chỉ huy Bắc Đẩu binh bộ phòng hiện thời, thay thế nguyên tổng chỉ huy.
Tên đáng thương từ khi nhận nhiệm vụ đến bây giờ không nắm giữ bao nhiêu quyền lực. Lãnh Thu Dương giỏi tính toán, tuy cá cược thua Nghiêm Lôi tước chức nguyên tổng chỉ huy nhưng sợ tổng chỉ huy hiện tại và Nghiêm Lôi quan hệ thân thiết, cố ý nhường quyền lực lại cho nguyên tổng chỉ huy.
Kết quả là nguyên tổng chỉ huy như chưa từng bị tước chức, Lãnh Thu Dương gieo nhân nào gặt quả ấy, tạo thành tình huống trước mắt.
Nếu lúc đó Lãnh Thu Dương xuống tay dứt khoát, hoàn toàn đuổi nguyên tổng chỉ huy đi, bỏ ra lực lượng lớn sắp đặt, chỉnh đốn nội bộ Bắc Đẩu kỵ vệ đội thì dù nguyên tổng chỉ huy có làm gì cũng không gây sóng gió được.
Đáng tiếc trên đời không có nếu như, cũng không ai dự đoán được tình huống hôm nay sẽ xảy ra.
May mắn vì nguyên tổng chỉ huy mất vị trí quyền lực nên khó thể xuất binh, danh bất chính ngôn không thuận, xem như may mắn trong bất hạnh. Bây giờ nguyên tổng chỉ huy đang bức cung.
Nguyên tổng chỉ huy kiêu ngạo đứng giữa đại điện, lạnh lùng nhìn Bắc Đẩu thành chủ Lãnh Thu Dương, Nghiêm Lôi.
Nguyên tổng chỉ huy nói:
- Hừ! Các ngươi không dám xuất binh là vì sợ Huyền Binh Đại Đế trách tội, không cẩn thận chịu tiếng xấu thay Mông thân vương, cõng tội tạo phản. Càng sợ tính cách không nói lý của Độc Cô gia, trực tiếp rút kiếm tiêu diệt các ngươi. Ta cũng sợ, nhưng ta sợ Mông thân vương hơn. Đây là đệ nhất thân vương, nếu chúng ta không xuất binh thì Mông thân vương đã chết nhi tử sẽ khó chịu, chúng ta không sống nổi.
Sự thật đúng là vậy, giúp Mông thân vương về mặt tình cảm trừ không chấp nhận được ra chủ yếu là gã không có cái cớ tấn công Dao Quang thành.
Nếu Huyền Binh Đại Đế khó chịu, hay đại thần, hoàng tử tấu lên, tạo chút áp lực cho Huyền Binh Đại Đế, uy lực mạnh mẽ từ Độc Cô gia thì sẽ nói là Mông thân vương tự mình điều binh chẳng khác nào làm phản.
Mông thân vương là đệ đệ ruột của Huyền Binh Đại Đế nên sẽ không bị gì, huống chi nhi tử của gã đã chết.
Nhưng nói sao cũng phải có người đi ra gánh vác trách nhiệm, bình ổn cơn giận của các đại thần. Bắc Đẩu thành chủ sẽ bị túm đầu, dù sao là Lãnh Thu Dương điều binh.
Nếu Lãnh Thu Dương không xuất binh thì Mông thân vương chết nhi tử sẽ phái người đến làm thịt gã, đường nào cũng chết.
Tình huống trước mắt bi kịch như vậy đấy. Cho nên tốt nhất là có người gánh mạo hiểm, mạo hiểm sau khi xuất binh. Bắc Đẩu thành chủ có thể đứng ngoài cuộc, nguyên tổng chỉ huy Bắc Đẩu kỵ vệ đội là lựa chọn thế thân tốt nhất.
Nhưng vẫn có vấn đề. Nguyên tổng chỉ huy là thuộc hạ của Bắc Đẩu thành chủ, nếu xuất binh thì Lãnh Thu Dương vẫn có trách nhiệm. Dù báo cáo lên trên là nguyên tổng chỉ huy tự mình điều binh, không liên quan đến Bắc Đẩu thành chủ nhưng vẫn bị chụp mũ thất trách. Nếu nguyên tổng chỉ huy thắng cược thì sao?
Nếu nguyên tổng chỉ huy được Mông thân vương thích thì sao? Sau đó nguyên tổng chỉ huy thăng quan tiến chức, gã có quay về đối phó với Lãnh Thu Dương không?
Đây là điểm Bắc Đẩu thành chủ rối rắm nhất, thật sự rối rắm.
- Lãnh Thu Dương thành chủ, ta biết ngươi đang băn khoăn, rất khó xử. Nhưng ngươi có đường lựa chọn không? Trừ ta ra ai dám gánh trách nhiệm, mạo hiểm xuất binh? Không, không ai dám.
Nguyên tổng chỉ huy lạnh lùng nói:
- Ta biết ngươi băn khoăn điểu gì. Chúng ta nói thẳng đi, ngươi sợ sau này ta đối phó với ngươi đúng không? Ta thề ngay tại đây dù sau này ta thế nào thì cùng lắm cướp vị tri thành chủ của ngươi, ngoài ra tuyệt đối không làm gì ngươi.
Mọi người trợn tròn mắt. Nguyên tổng chỉ huy nói quá thẳng, nhưng càng thẳng thắn thì Bắc Đẩu thành chủ càng dám mạo hiểm. Xem tình huống hiện nay, Lãnh Thu Dương trừ mạo hiểm ra không còn cách nào khác.
Bắc Đẩu thành chủ không thành vấn đề, nhưng Nghiêm Lôi luôn đối đầu với nguyên tổng chỉ huy thì sao?
Mọi người cùng nhìn hướng Nghiêm Lôi.
Nguyên tổng chỉ huy tuyên bố:
- Còn về Nghiêm Lôi tất nhiên là tính luôn nợ mới lẫn nợ cũ. Ha ha ha ha ha ha! Nhưng cứ yên tâm, ta sẽ không tàn nhẫn như vậy, chừa mạng sống, tự do cho gia đình ngươi.
Cho tự do, mạng sống tức là không bắt nhốt, nhưng nguyên tổng chỉ huy không nói sẽ không phế bỏ huyền khí biến bọn họ thành người thường. Người bình thường cũng rất tự do.
Với ân oán giữa Nghiêm Lôi và nguyên tổng chỉ huy làm như vậy đã rất nhân từ.
Nguyên tổng chỉ huy quay đầu lại nói:
- Lãnh thành chủ, bây giờ ngươi còn đắn đo cái gì? Cứ kéo dài e rằng không kịp.