Vương An Thạch rất hài lòng với trưởng tử của mình, Vương Bàng cũng không phụ sự kỳ vọng của ông, ở đạo học vấn có thể xưng là thần đồng, tương lai đỗ tiến sĩ không thành vấn đề.

Không nói tới thì thôi, chỉ cần nhắc tới là Vương Bàng thấy mặt nóng rát vì thần đồng trong Quốc tử giám quá nhiều.

Ba tên khốn kiếp Vân Việt, Tô Thức, Tô Triệt xuất hiện đã hủy hai chữ thần đồng rồi, giờ câu thần đồng là nhi đồng mắc bệnh thần kinh đã truyền khắp nhà nhà hộ hộ rồi, uổng cho mình lấy danh thần đồng tiếu ngạo tứ phương, khiến đám giám sinh lấy ánh mắt thương hại nhìn mình, thấy bọn họ nhường đường cho mình, thấy bọn họ né tránh mình, còn tưởng đám người đó tự ti hổ thẹn, nào ngờ ngầm cười nhạo mình, sau khi biết ý tứ thực sự của từ thần đồng trong quốc tử giám, Vương Bàng chỉ muốn tìm lỗ mà chui vào.

Vương An Thạch cầm cuốn sách của nhi tử lên, cười: - Con không nên cố chấp, mỗi người đều có sở trường của mình, Vân gia có uyên nguyên toán học, Vân Việt là đứa ngộ tính cao, con nửa chừng muốn đuổi theo nó sao mà kịp, đừng dùng sở đoản của mình đấu sở trường của người ta, thành công có nhiều con đường, không nên đâm đầu vào một lối rồi bế tắc.

- Giống như thanh miêu pháp của cha, mới đầu định dùng lực lượng quan phủ thúc đẩy, nhưng thấy không hợp, bây giờ chuyển sang dùng tiền trang.

Vương Bàng băn khoăn: - Nhưng xưa nay cha luôn dạy phải kiên trì nhất quán, giờ bảo con phải biết thay đổi là sao?

Vương An Thạch vỗ vai nhi tử: - Đông tây nam bắc đều có thể tới Đông Kinh, trước mắt là núi không thể vượt qua, cớ gì không chọn đường khác? Cha dạy con kiên trì mục tiêu chứ không phải con đường.

Nói xong khoác một chiếc trường sam lên người, về thư phòng của mình, dùng kéo cắt đứt bấc nến đã cháy xém, đợi ánh nến sáng hơn, trải giấy ra viết:" Thần thường nghe thiên địa có chính khí lan khắp bốn phương, có người được dị nhân truyền thụ, phàm thiên văn địa lý, tính mệnh họa phúc không học mà tinh, nghiệm hết cát hung hoặc âm dương biến hóa..."

Đợi khi Vương An Thạch viết xong ( Thỉnh hành nông điền thủy lợi pháp), ngẩng đầu lên thì trời đã sáng hẳn, dùng nước lạnh rửa mặt qua loa, uống bát cháo loãng, rồi tới hoàng thành.

Hiện là lúc tâm tình hoàng đế tốt nhất, ý chí bằng bừng, phàm là quốc sách mang tính tiến thủ, đề xuất ra rất dễ được thông qua. Xe Vương An Thạch đi trên đường, vén rèm nhìn ra, phố phường còn có mùi rượu chưa tan, đêm qua người dân thức thâu đêm ăn mừng chiến thắng, góc đường còn có người say ngủ li bì, nhìn kỹ, có sĩ tử, có phu phen, có quan viên, làm người ta há hốc mồm là trong đóng người có mép váy hồng, không biết phụ nhân nhà nào phóng túng như thế, đợi tỉnh rượu rồi xem ăn nói ra sao...

Mùi rượu khắp phố phường, đó là mùi thịnh thế, Vương An Thạch hít sâu một hơi, tươi cười bảo xa phu xuống mua cho mấy cái bánh hấp có nhân, nghe đâu Vân gia gọi cái này là bánh bao.

Cùng lúc ấy Vân Tranh và Văn Ngạn Bác ngồi đối diện với nhau, cũng ăn bánh bao, húp cháo loãng, Vân Tranh làu bàu: - Lần sau đổi người khác tới tuyên chỉ được không, ta cứ thấy ông là mất quân quyền.

Văn Ngạn Bác đủng đỉnh cắn từng miếng bánh bao một, nhân thịt dê hơi gây, nhưng không hề gì: - Mỗi lần ta gặp ngài, là lúc ngài thăng quan mới đúng.

Vân Tranh mở ý chỉ ra, căng nhìn từng chữ một: - Thăng quan đâu, vẫn là Văn Tín hầu, thống chế mười lăm lộ quân thì không còn nữa, thế là toi một phần tiền lương.

Văn Ngạn Bác hừ một tiếng: - Hàn Lâm học sĩ còn chưa đủ à, ngài không được phong công không phải lỗi bọn ta, chuyến này không một ai ký kiến gì hết, do Lý Thường đàn hặc ngài, chớ lúc nào cũng nghĩ trên triều toàn người xấu. Nói tới đó chợt hỏi: - Lý Thường thực sự đem xác tướng địch làm người nến sao?

Nếu Lý Thường không đàn hặc, các ngươi cũng chẳng tha, Vân Tranh thở dài: - Còn ta nữa, ta cũng bị làm tượng, trận chiến này làm thanh danh của ta tổn thất.

- Lão phu dọc đường tới đây cũng không nghe thấy ai chửi ngài, chỉ nghe thấy người ta nói ngài là binh pháp đại gia! Trừ Lão Bao nói vài câu, nhưng mà trong mắt ông ấy có ai không xấu đâu, người khác đều khen ngài.

Vân Tranh hớn hở: - Thế họ khen ra sao?

- Vô sỉ không ai bằng.

Vân Tranh muốn bóp chết lão già mặt tỉnh bơ trước mắt, nghiến răng đứng dậy: - Được, các ngươi muốn quân quyền, ta giao luôn, nhưng Thiếu niên quân ta mang xem, để đám nhóc này cho các ngươi không yên tâm, các ngươi lại xé nát ra như Vũ Thắng quân của lão tử thì không được.

- Chớ!...

Văn Ngạn Bác thất kinh muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng nghe thấy tiếng tù và ù ù vang vọng khắp nơi, cả quân doanh như nồi nước sôi, toàn bộ binh tướng vội vàng bỏ bát cơm xuống, trong thời gian ngắn nhất mặc giáp lấy vũ khí, tới trước cửa doanh bày trận.

Vân Tranh nhảy lên đại thanh mã, kệ Văn Ngạn Bác kêu gọi, phóng ngựa về phía cửa doanh, ngựa đi tới đâu tướng sĩ đều quỳ một gối hô vang: - Cung tiễn đại soái.

Thiếu niên quân rời hàng ngũ cười hì hả đuổi theo phía sau.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Văn Ngạn Bác, khi ông ta xuất phát đã cùng xu mật viện bàn tính tới mọi điều kiện Vân Tranh có thể đưa ra, giờ kế hoạch không có tác dụng gì, ông ta nhíu mày không hiểu.

Cho tới tận khi Lý Thường tới bên cạnh nhỏ giọng hỏi:" Không biết bình chương sự thưởng cho đại quân bao nhiêu?" Văn Ngạn Bác mới biết chủ nợ chưa bao giờ quên nợ, cái kẻ mồm đầy răng vàng này mới là đối thủ của mình.

Nhưng mà Lý Thường là cái thá gì mà dám diễu võ giương oai trước mặt lão phu.

Đùng đùng nổi giận quay đầu định quát mắng, nhưng lời không phát ra được, vì đứng sau lưng Lý Thường là bốn người dị tộc cao lớn lừng lững như ngọn núi, mặt như hung thần, ánh mắt như thú dữ, nếu những lời kia nói ra, chỉ e cũng lắp răng giả mất...

- Đám khốn kiếp ở Đông Kinh chắc chắn đã tính nát kế để đối phó với ta rồi, nhưng không chuẩn bị đối diện với Lý Thường, lão già đó giờ có người Tây Hạ răm rắp nghe lời, gan to lắm, tha hồ mà vui.

Lương Tiếp và Bành Cửu cười hô hố, hai tên này không muốn làm quan nữa, chuẩn bị làm kí sinh trùng của Vân gia, ngay cả gia quyến cũng đưa tới Vân gia trang tử rồi.

- Hầu gia, lần trước ở phương nam về rất hoành tráng, ngài nói xem lần này sẽ thế nào?

Vân Tranh cười: - Các ngươi đến quan chức cũng bỏ rồi, còn quản chuyện này làm gì, chỉ cần phu nhân không đuổi gia quyến các ngươi đi là may mắn rồi, dám ngang nhiên tới nhà ta ăn bám, các ngươi to gan lắm.

Một thư sinh như Tô Tuân bây giờ cũng cưỡi ngựa rất thuần thục, bám sát được Vân Tranh: - Hai tên này trông thô lỗ mà khôn gớm, bọn chúng chẳng hi vọng gì rồi, làm tới quân hầu là hết, nhưng gửi con vào Thiếu niên quân, lại bán thân cho Vân gia, một khi con cái bọn chúng có năng lực, hầu gia lại chẳng ra sức bồi dưỡng sao, tương lai dựa uy Vân gia tha hồ rộng bước.

- Ha ha ha, chúng tính toán thế là sai rồi, ta chắc chắn ra Đông Hải hưởng phúc, không rảnh đi quan tâm mấy chuyện thế tục.

Tô Tuân lắc đầu: - Hầu gia bỏ ra đảo thì thanh danh chỉ càng cao mà thôi, ngài định làm gì? Người thường đã đành, người ta chỉ coi là công thành thân thối, nhưng ngài thì khác, ngài càng tỏ ra thần bí, càng có người vượt biển tới tìm.

- Ta sẽ nuôi cá mập, bố trí mê cung... Vân Tranh rủ rê: - Hay là tiên sinh cũng đi với ta, chúng ta đóng thuyền lớn, đi tới những nơi được miêu tả trong Sơn Hải Kinh thế nào.

Tô Tuân vuốt râu cười: - Được, nếu thu phục được Yến Vân Thập Lục châu, lão phu sẽ đi theo ngài.

HẾT!