Lang Thản mặt trắng môi hồng tuấn tú như nữ nhân, nhưng hành động như đồ tể, cắt đầu Tam Sơn xuống, thuận tay ném xuống đất, rứt một nắm cỏ lau tay qua loa, ra lệnh cho Mã Liễu: - Dọn dẹp chiến trường, phụ nữ trẻ nhỏ giao cho quan địa phương, tiền tài mang hết đi, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Mã Liễu dùng thừng buộc đầu Tam Sơn, xách ở tay, rụt rè hỏi: - Quân hầu, chúng ta ra ngoài đã ba tháng rồi, giờ mới tới gần thành trì, hay là khai ân dẫn huynh đệ vào Kiếm Các mở mắt một chút, coi như là khao thưởng?

Ánh mắt lạnh băng của Lang Thản liếc qua, Mã Liễu tức thì rụt đầu lại, vị quân hầu này của mình là người khó hầu hạ nhất trong số hai bốn vị quân hầu Vũ Thắng quân, đừng thấy hắn tú mỹ tới mức nữ nhân phải ghen tị, nhưng trái tim đúc bằng sắt, các doanh khác cố gắng lợi dụng ưu thế vũ khí, vị này lại khác thích nhất trận đối trận, trong nửa năm qua, doanh mình thương vong nặng nhất, nhưng chiến quả huy hoàng nhất.

Quân đầu Mã Liễu không chỉ một lần nhắc Lang Thản, chúng ta có thuốc nổ trong tay, thứ này chỉ cần phát nổ, đạo phỉ sẽ bỏ chạy ngay, sau đó tới nhặt chiến quả là đủ, không cần phí công giáp chiến.

"Chúng ta ký hợp đồng với địa phương là tiễu phỉ, không phải là đuổi chúng đi họa hại xung quanh, quân nhân phải giữ chữ tín, kẻ toan tính trục lợi không xứng làm hảo hán."

Đó là câu trả lời của Lang Thảng, thực sự là không ai bắt bẻ được, cũng không phục không được.

Mã Liễu thấy quân hầu chẳng hề có ý vào Kiếm Các nghỉ ngơi, thở dài về chỗ các huynh đệ.

- Mã đầu, đã nói với quân hầu chưa? Một bộ hạ nhỏ giọng hỏi:

Mã Liễu bực tức giật cái bánh khô trong tay hắn: - Nói cũng bằng không.

Xung quanh thức thì thất vọng, Mã Liễu nghiêm mặt: - Quên các tiểu nương tử ở Kiếm Các đi, quân pháp của Vũ Thắng quân chúng ta không phải để dọa dẫm, về Thành Đô là ổn.

Đám quân sĩ mặt vẫn như bánh bao nhúng nước: - Lão bà thì tới Hoàn Châu rồi, về Thành Đô cũng khác gì, đâu phải lúc nào cũng vào thanh lâu được, huynh đệ chúng ta thành Hòa thượng doanh mất rồi.

Một quân tốt thật thà vỗ đùi: - Không có gia quyến kéo chân cũng tốt, giờ nỗ lực kiếm tiền, gửi cho lão bà giữ lại, sau này rời doanh rồi có chỗ dựa, không giống lão binh trước kia rời vũ khí là toàn chết đói.

Mã Liễu gật gù: - Tiểu tử nói đúng lắm, chúng ta mới no bụng được vài ngày thôi, đừng quên những này đói khỏ, mẹ nó A Ngưu, trước kia ngươi chẳng toàn chê lão bà không có ngực, sờ cũng chẳng khác gì sợ ngực mình, giờ lại thèm là sao?

A Ngưu cười hềnh hệch: - Ai ngờ lão bà ăn uống đầy đủ vào lại ngon lành như thế chứ? Nói theo lời tướng chủ là cái bánh bao thơm phức phức.

Bốn xung quanh cười rộ lên đồng cảm.

Lang Thản một mình ngồi trên tảng đá sạch sẽ, thân binh cung kính đem bánh nướng, thịt khô và bình nước đặt bên cạnh rồi lui đi, quân hầu không thích có nhiều người bên cạnh.

Quá Tam sơn là hợp đồng cuối cùng của Vũ Thắng quân, đạo tặc ở Thục không còn nữa, đại quân rời địa hạt mà không có lệnh của Xu mật viện thì bị coi là phản loạn, bất kể tướng chủ hay Lưu Ngọc Thành đều không gánh được trách nhiệm này.

Tướng chủ nói quân đội mà bần cùng là trò cười lớn nhất thiên hạ, một tập đoàn bạo lực không dùng bạo lực kiếm tiền mà dựa vào mồ hôi xương máu của bách tính là sỉ nhục của quân nhân.

Người khác không cảm thấy sỉ nhục, nhưng Vũ Thắng quân thì cảm thấy rồi, cho nên tuy vất vả một chút, nhưng lương thảo không thiếu, thậm chí còn dư, Lang Thản nhìn kho tiền trong đại doanh rồi, chất cao tới nóc, một đám binh sĩ thi thoảng lén mở ra nhìn, si dại như nhìn mỹ nữ, tướng chủ luôn lẩm bẩm, tiền chất đống không dùng cũng chỉ là phân trâu thôi..

Lang Thản cười nhẹ, vị đồng song thần kỳ của mình gần đây hình như đang mưu tính chuyện gì đó, chắc hẳn liên quan tới việc đạo tặc ngày càng khan hiếp, không biết làm sao có cớ vượt địa bàn tác chiến đây.

Miệng ngậm một ngụm nước lạnh phun vào tay, rửa sạch máu rồi bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, tu thêm ngụm nước nuốt ực xuống, đứng dậy hô lớn: - Chỉnh quân, về doanh.

Thân binh cầm tù và thồi ù ù, quân tốt tản mác khắp nơi nhanh chóng kết thúc bữa ăn, tra đao vào vỏ, đeo chùy xích lên lưng, tụ tập về phía cờ lớn, tiếng bước chân nặng nề đánh thức sơn cốc tĩnh lặng.

Quân sĩ Kiếm Các cắm trại cách đó không xa, thân binh giao đầu Tam Sơn cho huyện lệnh Kiếm Các, Lang Thản giọng lành lạnh nói: - Huyện tôn kiểm tra lại đi, đó chính là đầu Tam Sơn trên Quá Tam Sơn, công lao là của ngài, Vũ Thắng quân sẽ không hé răng nửa lời.

Huyện lệnh Kiếm Các sai bộ đầu xác nhận kỹ càng, biết không còn nhầm lẫn gì nữa mới cười lớn, hô: - Khao thưởng đại quân, mời tướng quân và các huynh đệ vào Kiếm Các nghỉ ngơi, để bản quan làm trọn tình chủ nhà.

Lang Thản lắc đầu: - Đại quân nhập thành sẽ bất lợi với địa phương, quân pháp Vũ Thắng quân nghiêm minh, mạt tướng không dám vi phạm, nhận lương thảo như giao ước xong là sẽ lập tức quay về đập Đô Giang, nếu quá thời gian quy định sẽ bị xử phạt.

Huyện lệnh chưa từng nghĩ có một ngày lại bội phục đám mãng hán trong quân, lấy ra một xấp giao tử đặt vào tay Lang Thản: - Kiếm Các xa xôi, tướng quân mang theo lương thảo quá gian nan, bản quan chuyển thành giao tử cả rồi, dư một trăm quan là chút tâm ý của bách tính bản huyện, mong tướng quân nhận cho.

Lang Thản hiểu ông ta muốn gì, nhận giao tử cho vào lòng, lấy ra một bản khế ước, huyện lệnh Kiếm Các cũng lấy ra văn thư tương tự, hai bên mở ra xác nhận, sau đó đốt tại chỗ.

Huyện lệnh Kiếm Các chắp tay một cái rồi hạ lệnh bộ khoái mau chóng vào chiến trường, tiếp đó báo cáo với triều đình ra sao là chuyện của mình không liên quan tới Vũ Thắng doanh nữa.

Đại quân trở về thì không cần nghiêm túc như lúc xuất phát, ai nấy mang nụ cười tươi rói, trận chiến này thu hoạch không tệ, về doanh rồi sẽ có khoản lớn.

Vừa mới bước vào Thục đạo thì trong một ngày đã có ba lượt tín sứ của Xu mật viện vượt qua, những quan sai đội mũ đó đó quát lớn yêu cầu tránh đường, dù Vũ Thắng quân phải lập tức dạt sang một bên.

- Huynh đệ, có chuyện gì gấp thế, tiết lộ cho ca ca biết chút đi. Mã Liễu thuận tay ném cho tín sứ hồ lô rượu:

Tín sứ phóng ngựa như bay vẫn bắt rất chuẩn, không quay đầu lại, hô: - Nông Trí Cao công phá Liễu châu, tri phủ chiến tử, sáu nghìn quân dân tử nạn.

Lang Thản nghe vậy rút đao chém đổ một cái cây bên đường, rống lên với đám sĩ tốt: - Tăng tốc, trong vòng năm ngày phải dề Thành Đô.

….

Vân Tranh sau khi đọc quân báo xong sai Hầu Tử mang ấn tín của mình đưa Tô Tuân, để ông ta ban bố lệnh toàn quân về doanh, còn mình lại chạy về phòng bế khuê nữ ậm ừ hát ru.

Trong sự trông đợi hồi hộp của bao người, Lục Khinh Doanh cuối cùng đã sinh nở, cái thai quá to, Lục Khinh Doanh lại là tiểu thư yểu điệu nên làm ai nấy nơm nớp lo sợ, thế nhưng mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi, đứa bé cất tiếng khóc lớn váng đất trời, như tuyên bố sự hiện diện của mình.

Đó là một khuê nữ.

- Sao lại là khuê nữ chứ!? Đã một tháng trôi qua rồi, Lục Khinh Doanh vẫn thi thoảng lại chua xót nói ra câu đó.

Vân Tranh nhìn khuê nữ mở mắt to tròn long lanh, chu môi phát ra tiếng ừ à vô nghĩa, rồi trừng mắt với Lục Khinh Doanh, rất bất mãn với câu này của nàng.

Lục Khinh Doanh có chút tủi thân, trượng phu đã bao giờ trừng mắt với mình đâu, vẫn nói: - Nhà ta ít nam đinh, thiếp sinh thai đầu đáng lẽ phải là nam hài mới đúng.

Vân Tranh cẩn thận đặt khuê nữ vào giỏ trúc, đung đưa nhè nhẹ, quay sang nói: - Nàng cứ nói câu đó suốt chưa chán à, muốn ta làm sao, bỏ nàng, kiếm người khác rồi bỏ luôn khuê nữ? Đầu nàng bị lừa đá hay sao thế, nhìn cho rõ, đây là khuê nữ bảo bối của ta, chỉ cần là con ta, nam hay nữ đều thế, nàng thử nói những lời không ra gì đó với khuê nữ của ta xem, cẩn thận sau này nó lớn biết được không thèm nhận nàng.