- Sao, còn kẻ nào không phục nữa? Bên trong đại doanh, Vân Tranh hỏi lớn một hồi lâu mà không ai đáp, đứng lại nói: - Giờ thì giương tai chó của các ngươi lên mà nghe vì sao Giáp Tử doanh giàu có hơn các ngươi, ăn sung mặc sướng hơn các ngươi.

- Giáp Tử doanh lúc mới tới đây cũng không khác gì các ngươi hết, nghèo tới khuê nữ mười mấy tuổi không có nổi bộ quần áo lành lặn, che mông thì hở ngực, che ngực lộ mông, tiểu tử trần truồng chạy đi chạy lại trong doanh, lúc đó nói gì tới rượu thịt, có cháo loãng mà húp đã là tổ tiên phù hộ rồi.

- Lão Vương, chính ngươi đó, khi mới tới rỉ mắt to bằng ngón cái, hại lão tử trưa hôm đó không ăn nổi cơm.

Vân Tranh chỉ mặt một lão binh Giáp Tử doanh nói, làm Lão Vương cười ngượng ngịu.

- Bản tướng chủ thấy nhiều người nghèo rồi, không ai nghèo như đám khốn kiếp các ngươi, dân gian nói, được làm người là phúc rồi, xếp hàng ở địa ngục rất lâu mới có cơ may làm ngươi, nhưng làm người như thế có khác gì súc sinh?

- Giáp Tử doanh lúc đó may mắn gặp lúc đập Đô Giang ứ tắc, phải dọn dẹp lòng sông, lão tử đây đường đường tướng chủ cũng phải sắn tay áo xuống bùn vác bùn vác đá, lão tử là người đọc sách, vác đá tới chai tay rồi, về tới phủ muốn sờ lão bà cũng bị lão bà chê tay ráp.

Đám binh tốt mới tới đều bật cười, cứ tưởng sẽ có cuộc thanh trừ, ai ngờ đô giám lại đi kể chuyện vui, hiếm thấy, xem ra không bị trừng phạt rồi, đều tập trung lắng nghe.

- Các ngươi có biết khoản tiền đầu tiên Giáp Tử doanh kiếm được là moi đá từ sông lên bán không? Một nghìn ba trăm quan tiền.

- Một nghìn ba trăm qua nghe thì nhiều lắm, nhưng chia đồng người chẳng được mấy đồng, lấy toàn bộ ra mua lương thực cũng không ăn được vài bữa, lão tử nhìn lương thực trong kho ít đi từng ngày, lo lắng tới không ngủ yên.

Lão Lại tranh thủ lúc Vân Tranh dừng lại uống nước, bước ra nói: - Khi đó Lão Lại ta đứng trên bờ đê, vì tướng chủ không cho đám lão binh già cả bọn ta xuống nước, bản thân lội trong bùn đất cả ngày. Lòng người làm bằng thịt, tướng chủ vốn đâu cần vất vả như thế, đứng trên bờ động viên mọi người đã là người tốt rồi, vừa xong tướng chủ nói tục một câu tay ráp, các ngươi còn cười, chó má, nhìn xem người Giáp Tử doanh có ai cười được ra không? Các ngươi tưởng tướng chủ đùa với các ngươi chắc?

Vân Tranh vỗ vỗ vai Lão Lại kích động tới rơi lệ, tiếp tục nói: - Tiền không đủ thì đi kiếm, bọn ta không có tiền, nhưng đám cường đạo lại béo chảy mỡ, bọn ta không họa hải bách tính, giết đạo phỉ là bản chức.

- Nghĩ mà sợ, một đám quân tốt quen cầm cuốc cầm rìu hơn cầm đao kiếm lại đi tác chiến với đám hãn phỉ, con mẹ nó, ai mà dám nói chắc được, nhưng trừ đường này không còn cách nào kiếm tiền cả, ở nhà thì cũng chết? Ngươi, có biết Triệu gia tam pháo không? Tên binh tốt bị Vân Tranh chỉ mặt rời hàng rụt rè nói: - Biết ạ, ba huynh đệ Triệu gia ở Núi Công Sơn được bách tính truyền thành diêm vương sống, nộp tiền cho chúng đều hơn nộp thuế cho quan phủ.

- Giờ sai các ngươi đi đánh một đám cường đạo như thế, các ngươi có dám không? Dám không? Kẻ nào dám bước ra đây, lão tử dẫn các ngươi đi, mai có rượu có thịt cho các ngươi ăn.

Không một ai bước ra, sĩ tốt Giáp Tử doanh cười khinh bỉ, Vân Tranh hừ một tiếng: - May nhờ lúc đó các huynh đệ đều dũng cảm, không ai bỏ chạy, người khi chết cũng ôm lấy chân đạo tặc để huynh đệ khác ra tay.

- Bọn ta đánh trận như thế đấy, các ngươi dám không, Giáp Tử doanh võ nghệ không bằng người ta, thân thể không cường tráng như người ta, không liều thì đánh bằng cái gì? Thắng rồi, mọi người có cái ăn rồi, đó là ý nghĩ đầu tiên của lão tử khi nhìn thấy tiền tài của cường đạo.

- Cho nên bây giờ các ngươi thấy lão binh suốt ngày ăn thịt, uống rượu, thấy ba đứa con của Trương quả phụ không thiếu thịt để ăn, đó là vì họ xứng đáng, mẹ nó, các ngươi là thứ chó má gì mà đòi hỏi? Bành Cửu, cởi giáp.

Bành Cửu đi tới bên cạnh Vân Tranh cởi giáp ra, chỉ thương tích chi chít trên người: - Võ công lão tử đi theo con đường linh hoạt nhẹ nhàng mà còn thế này, Lương Tiếp dùng song chùy trông không giống hình người nữa rồi.

Vân Tranh đứng dậy đi tới trước mặt đám binh tốt mới, đám người này càng cúi đầu thấp hơn: - Các ngươi nói xem, bọn họ có xứng đáng được uống rượu ăn thịt không?

- Chuyện sau đó thì kể ra hết ngày, họ theo lão tử đi Thanh Đường, đi Tây Hạ, đến những nơi cả đại quân triều đình cũng chưa được đặt chân tới, nên giờ đây chẳng những phát tài mà còn có công danh, phải rồi, tên này giờ đã là bộ quân đô ngu hầu, chính là chức của lão tử khi tới Giáp Tử doanh.

- Thế nên các ngươi sau này muốn sống tử tế thì phải liều sức liều mạng. Chỉ cần các ngươi nghe lời, tương lai các ngươi chính là Giáp Tử doanh bây giờ.

Vẽ bánh trên không trung là thủ đoạn học của lão giáo sư hướng dẫn thời đại học, Vân Tranh không dám nghĩ lại, nghĩ là đau lòng, lão ta dùng ba tấc lưới lừa một thanh niên tuổi trẻ tài cao nhiệt huyết sôi trào, hai mắt rớm lệ, tự nguyện đem thân đi dạy bọn học sinh ác ma.

Nếu là bây giờ Vân Tranh kiên quyết lắc đầu, ôi cái lũ học sinh mười ba mười bốn tuổi đầu đó đúng là ác mộng với giáo viên mà, Lương Vi Vi, Trịnh Bằng Trình, rồi cả thằng Hạ Kiên Cường đó, bọn chúng làm lão tử chưa ba mươi mà tóc đã có sợi bạc.

Đem so với đám tiểu ác ôn đó, quân tốt Vũ Thắng Quân trước mặt thiện lương thuần khiết tới mức làm người ta phát bực, một cái bánh vẽ đã làm bọn họ mang ảo tưởng mỹ lệ nhất trở về quân doanh, bạo loạn chưa bắt đầu đã kết thúc, Giáp Tử doanh dưới ánh chiều tà lại bình yên như trước kia.

Nghe nói quân doanh đập Đô Giang có quân sĩ biến loạn, Lưu Ngọc Thành giống như bị một đấm giữa ngực, một mặt ra lệnh Vĩnh Hưng quân, cưỡi ngựa tới, quát tháo quân tốt mở cửa.

Hơn trăm kỵ binh mặc trọng giáp xông vào, sẵn sàng chiến đấu, chỉ thấy mấy con gà kiếm ăn ở sân, Vân Tranh nằm trên ghế tựa ngoáy mũi, bộ dạng như tên lưu manh.

- Ngươi đàn áp rồi hả? Chết bao nhiêu? Lưu Ngọc Thành tin với võ lực cường hãn cùng thuốc nổ, Vân Tranh dư sức trấn áp bạo loạn, chỉ cần không chết quá nhiều, ông ta sẽ giữ kín chuyện này:

- Đàn áp? Đàn áp ai? Minh công muốn ti chức đi đánh ai à? Vân Tranh gãi đầu gãi tai giả ngốc:

Lưu Ngọc Thành nổi giận: - Ngươi còn dám che dấu, đô thủy giám báo lên Vũ Thắng quân các ngươi xảy ra bạo loạn, binh sĩ mới tới đang làm ầm ĩ lên.

- À, ra vậy, không phải bạo loạn, là ti chức tập trung mọi người lại, kể lịch sử oai hùng của Giáp Tử doanh, minh công biết đấy, nhiều chuyện có vẻ khó tin, bọn họ bảo ti chức nói dối, nháo nhào một tí, làm gì có bạo loạn. À phải hôm nay ti chức cho mười mấy người giải ngũ, để bọn họ về dân hộ..

Lưu Ngọc Thành cắn ngang, hai chữ “không tin” khắc hẳn lên trán: - Không chết người? Vân Trường Sinh ngươi mà lại không giết người?

- Minh công, oan quá, ti chức trông giống kẻ giết người lắm sao? Minh công xem xem, cả doanh yên tĩnh thế này, người luyện võ, người nghe quân pháp, người nấu cơm... À nói tới cơm, minh công tới đúng lúc quá, liệu có thể bán cho ti chức ít gạo giá rẻ không?

Lưu Ngọc Thành không để ý tới nhưng lời lảm nhảm của Vân Tranh nữa, dẫn đội ngũ đi vào sâu trong quân doanh, trọng điểm là khu dân cư ở hậu sơn, đám quân tốt có thể giả vờ được, chứ phụ nhân và trẻ con thì đừng hòng.

Khu dân cư rất yên tĩnh, đã tới giờ cơm, nên nhà nhà hộ hộ bắc bếp thổi lửa, khói bếp lượn lờ vẽ ra một khung cảnh an lành, mấy đứa trẻ con đuổi nhau, sương binh lớn tuổi ngồi tán gẫu, một lát sau tiếng phụ nhân gọi người về nhà ăn cơm nối nhau vang lên.

Đây là bằng chứng rõ ràng là không có bạo loạn, mang một bụng hồ nghi tới quan nha của Vân Tranh.