- Giáp bộ binh năm mươi bộ, nỏ đạp chân trăm cái, nỏ tám trâu ba cái, cung ba vạn mũi, đục công thành ba trăm chiếc. Vân Tranh lên tiếng ngay, đây là thứ giành riêng cho cấm quân, sương quân tuy có cung cấp một ít, nhưng để thao diễn mà thôi.
- Đừng hòng. Hoàng Trụ rít lên, thời buổi quân bị không được chú ý, khí giời còn quý hơn mạng người, ví như Vĩnh Hưng quân nhiều năm gây dựng chỉ có hơn 100 bộ giáp bộ binh:
Ngu xuẩn, lúc này còn đi so đo chút vật tư, Hoàng Trụ chết chắc rồi, Di Lặc giáo nổi lên ở Quan Lũng, thủ đoạn bọn chúng thường dùng là ám sát, dây dưa với bọn chúng không khác gì bị đỉa bám lên người, muốn thoát được thì chỉ có tận diệt bọn chúng.
Qua chuyện này Chủng Ngạc nhận ra Vân Tranh không hứng thú gì với võ chức, cũng phải thôi, y xuất thân quan văn, lão sư không phải đại nho thì cũng là quan lớn, chỉ cần không quá ngốc thì tiền đồ vô hạn, cho nên trước khi vào sĩ đồ mà lập công giết địch thì chỉ là gánh nặng, tập đoàn quan văn đánh giá là thô tục, bị đánh giá này thì chỉ hợp phát triển tại địa phương, không thích hợp ở trung xu, nói trắng ra là cả đời long đong phái đi khắp nơi đánh trận.
Chủng Ngạc không nói ra, vì Vân Tranh có giá hơn, hắn đang muốn lập đội kỵ binh 1000 người, kỵ binh tốt nhất phải một người hai ngựa, như thế mới có năng lực đột kích đường dài, thắng thì tiến như vũ bão, bại trốn xa trăm dặm, là mộng tưởng của mỗi người cầm quân, muốn chiến mã thì cần Vân Tranh.
Trương Phương Bình nhíu mày: - Đây là trọng khí quốc gia, ngươi cần chúng làm cái gì?
Vân Tranh lấy trong lòng ra một bản tấu, cung kính đưa cho Trương Phương Bình, ông ta xem xong gấp lại: - Chuyện cứ làm như thế đi, Hoàng đô giám mau chóng điều quân nhu mà Giáp Tử doanh cần, đồng thời an bài kế hoạch bắt đạo phỉ, trong tấu chương bản soái gửi lên triều đình sẽ không nhắc tới Giáp Tử doanh một chữ, chỉ nói tới Vĩnh Hưng quân.
Chung Ngạc và Hoàng Trụ vô cùng ngạc nhiên, không biết bản tấu chương kia viết gì khiến Trương Phương Binh thay đổi hẳn thái độ như vậy.
Tiếp đó Vân Tranh và Trương Phương Bình bàn bạc riêng suốt một ngày, trừ họ ra thì không ai biết nói chuyện gì, Chủng Ngạc tản bộ trong quân doanh phát hiện ra nhiều thứ thú vị.
Trước tiên là sạch sẽ, gọn gàng, thậm chí có chỗ đất bị móng ngựa xới lên quân sĩ cũng dùng chân dẫm lại cho bằng phẳng, y phục tuy rách rưới, không thể so được với trang bị cấm quân, nhưng không có chuyện dính thức ăn hay vết bẩn, nên trong con người cũng có tinh thần hơn nhiều, dễ gây thiện cảm.
Nhưng chỗ làm Chủng Ngạc kinh ngạc nhân là nơi trị thương của sĩ tốt, ở nơi này không có mùi thối hay thấy, lại có mùi gì đó chua chua gay mũi.
Thử vén một cái lều lên, mùi rượu mạnh xộc vào mặt, cứ tưởng là có người đang uống rượu, không ngờ mấy lão bà bà đang ngậm rượu phun ra, phun rất cẩn thận, không bỏ sót chỗ nào.
Vì sao phun rượu, rượu không phải để cho binh sĩ uống lấy tinh thần à?
- Lão bà bà, đừng phí rượu như thế, phun thẳng vào mồm ta này, trùng gì cũng khử hết luôn. Có một tên đang nài nỉ:
Khử trùng? Khử trùng là cái gì? Chủng Ngạc đang định vào hỏi thì có binh sĩ ngăn lại: - Không khử trùng không được vào.
- Trên người ta có trùng à? Chủng Ngạc hơi tức giận:
- Thượng quan, tướng chủ ra lệnh như thế, tiểu nhân không biết, chỉ biết ai muốn vào chỗ thương binh cũng phải khử trùng, tướng chủ vào cũng phải khử trùng.
- Thế từ lúc ở chiến trường về, có binh sĩ nào tử vong không?
Binh tốt kia hớn hở khoe: - Cho thượng quan biết, trong doanh mấy chục huynh đệ bị thương nặng nhẹ, vậy mà tới giờ vết thương không sưng, không ai sốt.
- Vậy ngươi khử trùng cho ta đi. Đường đường là tri châu, chịu để một tên sĩ tốt phun rượu vào người là vì nghe nói không thương binh nào bị chết, tính ra đã tám canh giờ rồi, thực ra người chết trên chiến trường không nhiều, mà nhiều nhất là trong doanh thương binh. Là người cầm quân, Chủng Ngạc làm sao kháng cự lại được dụ hoặc này, lão binh là bảo bối trong quâ ngũ, nếu một đội quân đều do lão binh tạo thành thì sức chiến đấu hơn đội quân bình thường cả chục lần.
Đại bộ phận đều đang ngủ, Lương Tiếp và Bành Cửu thấy Chủng Ngạc đi vào định đứng lên thi lễ, Chủng Ngạc xua tay bảo không cần, kiểm tra thương thế của thương binh, đúng là không có dấu hiệu bị sưng hay mưng mụ, thậm chí vết thương còn được dùng chỉ tơ khâu lại như khâu quần áo.
- Ai làm thế? Chủng Ngạc nhìn người Lương Tiếp bị khâu như áo ăn mày, vết khâu cực xấu, không đều như những người khác, hỏi:
- Tướng chủ nhà mỗ nói, làm thế chóng lành.
- Ngươi để cho y khâu? Không sợ à?
- Sợ gì, tướng chủ trị thương cho mỗ, chết là do mỗ xui xẻo, sống thì là may mắn, cái mạng này do tướng chủ cứu lại, giao cho tướng chủ sao phải sợ?
- Kể cho ta nghe, chi tiết vào. Chủng Ngạc hứng thú ngồi xuống đất, hắn có linh cảm mình tìm được thứ còn giá trị hơn cả nghìn chiến mã.
**** ****
Tới khi mặt trời lặn thì Vân Tranh và Trương Phương Bình mới rời lều, trừ vài lần Hầu Tử mang trà nước thức ăn vào thì không ai được tới gần.
Trương Phương bình nhìn bầu trời âm u, nói: - Chuyến đi này chắc chắn gian khổ, Tây Hạ anh hùng lớp lớp, vạn vạn lần đừng xem nhẹ, ngươi tuy là hổ con, nhưng đối diện với đám mãnh thú ấy vẫn phải hết sức thận trọng.
- Quân tử tu hành, gặp khổ nạn mới tiến bộ được, Vân Tranh bản tính không phải người thích yên phận, nay thiên hạ phong vân khấy động không ngừng, chính là lúc mượn gió bây cao, chuyến đi này muốn xem hào kiệt Tây Hạ dựa vào cái gì để giúp Tây Hạ nhỏ bé sinh tồn được giữa hai nước lớn là Tống và Liêu, rất đáng học hỏi.
Trương Phương Bình nhìn khuôn mặt trẻ trung của Vân Tranh mà hâm mộ, vỗ vai y: - Ta không giúp được ngươi nhiều, phải dựa vào Chủng Ngạc, lần này hắn có việc cần ngươi, hãy nắm chắc cơ hội.
- Chỉ cần đại soái nghe tin Vân Tranh thành trợ tá của quyền quý Tây Hạ nào đó, đừng coi ti chức thành loại người như Trương Phổ, Trương Nguyên Chi là được.
- Không đâu, ngươi không phải là loại người như thế, lão phu nhìn thấu rồi, ngươi tuy không có khí cốt của văn nhân, nhưng là kẻ kiêu ngạo vô cùng, muốn ngươi quỳ gối cung phụng kẻ khác còn khiến ngươi khó chịu hơn là giết ngươi. Trương Phương Bình tựa cười tựa không nói:
Vân Tranh cười ngượng, cái này không thể thừa nhận tùy tiện, người trong thiên hạ, ai không phải quỳ gối trước hoàng đế.
Từ sau cuộc nói chuyện đó, Vân Tranh rời Giáp Tử doanh, ngựa không ngừng vó, qua nhà cũng không kịp vào, hết bái phỏng Bành Lễ tiên sinh, bái phỏng lão tổ tông Lục gia, bái phỏng Lương gia, không thấy Lương Kỳ, không khỏi hơi tiếc nuối, vì nghe nói chỉ hơn một năm thôi, Lương gia đại tiểu thư đã đẹp tới mức chim sa ca lặn rồi, nên tò mò muốn xem cá mắm đẹp lên như thế nào.
Chỉ có ba người biết mục đích chuyến đi của Vân Tranh là Trương Phương Bình, Lục ông và Bành Lễ tiên sinh, tất nhiên gặp người nói tiếng người, gặp ma giở giọng ma, bọn họ đều chỉ biết thứ Vân Tranh thấy nên nói với họ thôi.
Khi Vân Tranh chạy đôn chạy đáo chuẩn bị cho chuyến đi thì, Hàn Lâm cũng nhận tin của Tiếu Lâm xuất hiện, không nói một lời, Vân Tranh đi đâu là bám theo đến đó.
Ngay cả khi Vân Tranh tìm Phương Trương Bình bàn bạc, ông ta cũng ôm kiếm đứng bên cạnh, làm Trương Phương Bình tức giận lắm, nhưng chẳng làm được gì.
Cũng thời gian đó Hoàng Trụ cũng sắp đặt cạm bẫy bắt được gần hết người Di Lặc giáo, để mỗi Cát Thu Yên chạy mất, trong men say chiến thắng, Hoàng Trụ phế tứ chi bọn chúng, dùng xích sắt xuyên qua xương tì bà, chuẩn bị mang lên kinh sư, tuyên truyền với cả thế giới chiến công vô song của mình. Bất kể từ công văn đầy trời, trong tấu chương của Trương Phương Bình, hay tin đồn của dân gian đều nói Hoàng Trụ diệt trừ Triệu tam pháo, tức thì hắn thành đại anh hùng của Thành Đô.
Phải thôi, ai tin, Vũ Thắng quân khác gì nắm bùn nhão vô dụng, đoán chừng Di Lặc giáo cũng không tin, đầu mục của chúng mà bị sương quân tiêu diệt thì đúng là xỉ nhục.
Sĩ tốt Giáp Tử doanh vô cùng ấm ức, có nói ra cũng không ai tin, còn bị người ta khinh bỉ, nhìn quân Vĩnh Hưng vênh váo tiếp nhận sĩ thân Thành Đô tới bái kiến, ủy lạo, lại nhìn quân doanh nhà mình trống trơn, Bành Cửu thậm chí ngồi bệt giữa doanh khóc tu tu như trẻ con, công lao của huynh đệ bị tên chó má Trương Phương Bình xóa bỏ rồi, Lương Tiếp muốn xách chùy đi lấy mạng, bị Vân Tranh quất cho một trận roi, thế là trong doanh mới yên tĩnh lại.
Vân Tranh cũng không giải thích nhiều, y muốn là cái hiệu quả này, phóng chừng từ nay về sau khó ai hoàn toàn điều khiển được cái doanh đầy người bất mãn này, đây là một phần trong kế hoạch đào hang khắp Đại Tống của Vân Tranh.
Mọi người đều quên mất Cát Thu Yên đã chạy thoát, một ả nữ nhân thôi mà, không ai coi ra gì, hậu quả chính là cả nhà 46 người của Hoàng gia sau một đêm không ai còn mạng, Hoàng Trụ đi trên đường bị một cái lưu tinh chùy đánh gãy sống lưng nằm liệt giường, hay tin người nhà chết sạch, hộc máu bỏ mạng.
Vân Tranh biết tin mà rợn xương sống, trước đó dù nghe Tiếu Lâm cảnh báo cũng không ngờ người Di Lặc giáo ra tay tàn độc như vậy, chỉ thiếu quyết đoán một chút thôi thì thảm cảnh đó đã xảy ra với Vân gia.
Chỉ là Di Lặc giáo quyết tâm báo thù như vậy, chỉ e giấy không gói được lửa, mình sớm đi Ngân Xuyên thôi, ở lại chỉ họa cho cả nhà.
HẾT Q3!