Khi Đoạn Hồng tỉnh lại phát hiện mình nằm trong phòng khách nhà Kim Đại Lộ, nhìn trăng sáng bên ngoài, trong nhà im phăng phắc chỉ có tiếng ngáy đều đều của Kim Đại Lộ ở sương phòng bên trong truyền ra, đưa tay lên con dao nhỏ vẫn còn đó, cuối cùng hắn đã biết người thứ ba mình phải giết là ai.

Ai ngờ Băng bà tử lôi thôi già cả, mỗi ngày đẩy cái xe một bánh lóc cóc đi khắp đường phố rao bán băng vụn là người của Mật điệp ti, nút cuối cùng của kế hoạch vậy là đã khớp.

Hắn trách bản thân, vốn nên đoán ra mật điệp thứ ba trong khu này là Băng bà tử mới đúng, thời tiết năm nay bất thường, mới tháng tư đã nắng nóng qua mức, băng giữ trong hầm các đại hộ đều dùng hết, một lão bà tử sống cô độc không nơi nương tựa lấy đâu ra nhiều băng vụn bán suốt như thế.

Mà nếu mang tới Phàn lâu hoặc mã hành nhai bán, tuyệt đối không chỉ ba mươi đồng, đi lãng phí đồ quý giá ở bến tàu toàn bách tính nghèo này.

Xem ra mình làm việc chưa đủ kín kẽ, rốt cuộc vẫn bị lọt vào mắt Mật điệp ti.

Mệnh lệnh đưa ra chỉ một nửa, Vân hầu mới thử nhẹ một cái mà đã dụ toàn bộ đám ngưu quỷ xà thần ra rồi, tin rằng trong đêm nay người gặp chuyện giống mình sẽ rất nhiều, toàn bộ nhân thủ tuyến ngầm hình như đều đã tham dự.

Khi Đoạn Hồng giả vờ bị hôn mê đã nhìn thấy một chủ thuyền xuất hiện ở lan can ngoài quán rượu, đang thương lượng chuyện vận chuyển hàng ngày mai, người này Đoàn Hồng đã tốn mất mấy năm mới phát hiện ra là nhân thủ ngầm của Vân gia, mọi chuyện hết sức tình cờ, một lần Hoa Nương tới quán ăn Thục Trung Thiên, người này đi qua, tuy không có bất kỳ giao lưu gì, nhưng lại nhìn Hoa Nương không phải với ánh mắt háo sắc giống tuyệt đại đa số nam nhân, mà với thái độ tôn kính, thậm chí hơi bước sang bên tránh đường.

Thế nên Đoạn Hồng hiểu ra một điều nữa, người tham dự hành động hôm nay thực ra chia hai nhóm, một phụ trách thu hút sự chú ý của Mật điệp ti, một ở ngoài ngầm đánh giá hệ thống phòng ngự của chúng.

Vân Tranh dự liệu đúng một nửa, Vân Nhị về nhà trước khi mặt trời lặn nửa canh giờ, nhưng Triệu Uyển và Vân Tâm không về.

Vân Tranh không hỏi rốt cuộc đệ đệ gặp chuyện gì trong cung, Vân Nhị cũng không nói, Lục Khinh Doanh muốn hỏi, nhưng thấy hai huynh đệ họ chỉnh lý một đống giấy nhỏ, khơi đèn sáng lên rồi ra ngoài.

Rất nhiều tờ giấy nhỏ, nhiều tới mức phải dùng tờ giấy rất lớn mới có thể viết ra được hoàn chỉnh, khi đó hệ thống phòng ngự ngầm của Đông Kinh liền hiện ra trước mặt huynh đệ Vân gia.

Trần Lâm có lẽ là con hồ ly già gian xảo, nhưng ông ta sống trong bốn bức tường cung điện, về mặt quân lược, ông ta chẳng biết cái gì, không biết xuất phát từ sự đề phòng Vân Tranh hay do không hiểu ý đồ của y, lần này nhân thủ ông ta bố trí quanh Vân gia đã bị lộ bảy tám phần.

Tin tức tình báo có giá trị nhất do Hoa Nương đưa tới, nàng và đám bộ hạ đứng ở vị trí bàng quan, nhìn biểu hiện của hai thế lực, đánh dấu vố số chấm đỏ trên bản đồ Đông Kinh.

Sau khi xác nhận xong, Vân Tranh cho hết giấy vào lò lửa.

Tới canh năm chân trời hé lộ một màu sáng trắng, Đông Kinh trải qua một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, sắp bắt đầu một ngày phồn hoa.

Lục Khinh Doanh xách hộp cơm vào, bên trong có hai bát hồn đồn nóng hổi, sau đó ngồi trong góc nhìn hai huynh đệ ăn như chết đói.

Lửa trong bếp lò đã tắt, bên trên có lớp tro dày, tro chẳng những bị cời nát còn đổ cả nước lên.

Vân Nhị ăn xong cười áy náy với đại tẩu: - Đệ đi ngủ một giấc, còn phải vào hoàng cung đón Tiểu Uyển và Tâm Nhị về.

- Ừ đi đi, từ hôm qua tới giờ cũng mật rồi.

Vân Tranh đặt đũa xuống nói: - Nàng giải tán toàn bộ nhân thủ ở kinh thành đi, bọn họ đã bại lộ, không dùng được nữa rồi.

- Mục đích đạt được rồi sao?

- Rồi, tuy không phải toàn bộ, nhưng đủ cho ta phá giải bố trí của bọn chúng, riêng một điều ném chuột sợ vỡ đồ quý này đủ khiến bọn chúng nhận trái đắng, có quá nhiều trọng thần huân quý ở đây, bọn chúng không gánh nổi hậu quả, chỉ cần có một chút chiến loạn, nhất định tạo thành tử thương thảm trọng, thậm chí không cần ra tay, chỉ cần dùng tin đồn cũng có thể khiến bách tính trong thành tự hủy diệt nó.

Lục Khinh Doanh không hỏi nhiều, đứng lên mở tủ áo: - Hôm nay chàng phải vào cung dạy thái tử rồi, e người trong cung đêm qua chẳng ngủ ngon.

Vân Tranh cười nhẹ: - Hổ trở mình, chúng không khẩn trương sao được.

Trần Lâm mặc áo choàng ngồi trên tường cung suốt cả đêm, dù biết rõ Vân Tranh sẽ không hành động tùy tiện, ông ta vẫn không dám có chút lơ là nào, ngồi đó để sương làm ướt áo choàng, nhìn mặt trời lên mới khép mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Chiều hôm qua hoàng hậu biết tin Vân Nhị tự ý tiến cung liền nổi giận ra lệnh bắt giữ, định hôm sau hỏi tội Vân gia.

Ai ngờ tin tức vừa truyền khỏi cung, Mật điệp ti liền báo, lượng lớn "nông phu" rời nông trang của Vân gia vào Đông Kinh, quỷ dị hơn nữa đám người này vừa tiến vào liền biến mất không theo dõi được.

Tiếp ngay đó gia tướng trong Văn Tín hầu phủ đều mặc giáp đầy đủ, hộ vệ các cửa hiệu cũng quay về, Bạch Hổ tiết đường có tiếng trống tụ tướng truyền ra.

- Vân Tranh muốn làm gì? Hoàng hậu mặt tái nhợt hỏi, gần như đứng không vững nữa.

Vân gia không giống đám cấm vệ phản loạn mấy năm trước, không thể dựa vào cung nữ thái giám mà trấn áp được, ai cũng biết sự thô bạo của Vân Tranh khi giải quyết phiền toái.

Không ai rõ Vân gia muốn làm gì, cửa phủ treo biển từ khách, cho dù Lỗ Thanh Nguyên cũng không cách nào vào nói chuyện với Vân Tranh.

Tin tức truyền về mỗi lúc một khẩn cấp, bộ tướng của Vân Tranh đều đã tới Bạch Hồ đường, Tào hoàng hậu không dám chọi cứng nữa, vội sai thả Vân Nhị ra, đồng thời giữ mẹ con Triệu Uyển ở lại, lấy cớ là thích Vân Tâm, giữ lại chơi.

Khi trời sáng, không có chuyện gì xảy ra cả, Tào hoàng hậu thở phào, lúc này mới đi nghỉ, nhưng Trần Lâm càng thêm lo lắng, cảm giác như mất đi cái gì.

Hàn Lâm cũng vô cùng mệt mỏi, hôm qua ông ta gác trước cửa Vân gia suốt đêm, sáng mới về.

- Có chuyện gì xảy ra không?

- Không, Vân gia rất yên tĩnh, Vân Việt sau khi về nhà chẳng có thêm hành động gì, chỉ biết hạ nhân Vân gia cả đêm canh phòng nghiêm ngặt, sáng sớm phó dịch ra chợ mua rau kẻ nào cũng ngáp ngắn ngáp dài.

Trần Lâm thở dài: - Đây chính là phiền toái của chúng ta, khi chúng ta không cách nào ra tay trước, chỉ có thể bám sau đít người ta, thế nào cũng có sai sót.

- Hôm nay Vân Tranh sẽ vào cung dạy thái tử, vậy hôm qua y làm ầm ĩ như vậy làm gì?

- Sao ngươi xác định được y không tới tìm hoàng hậu mà là để giảng bài cho thái tử?

Hàm Lâm chỉ cỗ xe ngựa trước cửa cung: - Thái phó đến rồi, sớm như vậy không phải tìm bệ hạ, nếu vậy thì nhất định là để giảng dạy cho thái tử, thái phó là người dạy đầu tiên, tiếp theo là Vân Tranh.

Trần Lâm nhìn Bàng Tịch già cả cần có người đỡ xuống xe, vội rời cổng cung, đi tới chắp tay: - Thái phó vì sao tới sớm như thế?

Bàng Tịch ôm hai cuốn sách, hừ một tiếng: - Lão phu không tới sớm, trời biết đám ngu xuẩn các ngươi còn làm ra chuyện gì, chỉ một chiêu đánh cỏ động rắn làm ngươi lộ nguyên hình, thật vô dụng. Nói xong lên nhuyễn kiệu đi thẳng vào nội cung.

Chưa bao giờ Bàng Tịch nói chuyện không khách khí như thế, Trần Lâm nổi giận, nhưng đồng thời cũng tỉnh ngộ, vội vàng lệnh: - Hạ lệnh toàn bộ mật điệp rút lui, ai ở vị trí người đó, không được có hành động gì!

- Có biến cố gì sao?

Trần Lâm nhắm mắt lắc đầu: - Vân Tranh dùng đạo chiến trận ở Đông Kinh, e chúng ta bị bại lộ cả rồi...