29.
Tôi không giận Giang Chí Đình nữa nhưng những uất ức 4 năm qua khiến tôi tự nhủ, mình không thể dễ dàng tha thứ cho anh được.
Sau hôm đó, đã 3 ngày tôi không gặp mặt anh. Tôi ngồi trên sopha, đấu tranh xem mình có cần chủ động đi tìm anh không thì thấy Thẩm Ngọc quay về
" Chị đang đợi ai à?"
Từ khi đính hôn xong, Thẩm Ngọc đã dọn sang chỗ Thẩm Hoài, khá lâu rồi mới trở về.
"Sao em lại về?"
" Anh Giang bị ốm, em với Giang Hoài đi thăm,tiện chạy về nhà luôn."
Tôi giật mình, vội đứng dậy:
" Anh ấy bị sao? Ốm ư?"
" Vâng, đại khái là bị từ đợt ở Myanmar, bây giờ lại phát tác."
Không kịp nghe Thẩm Ngọc nói hết, tôi chạy sang nhà anh thì gặp Giang Hoài đang đứng ở cửa.
" Anh ấy trên lầu hai."
Nghe vậy tôi chạy vội lên. Căn phòng yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở của anh, Giang Chí Đình đang ngủ.
Tôi đến bên giường, ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của anh.
Tôi khẽ gọi:
" Giang Chí Đình"
Tất cả cảm xúc kìm nén 4 năm trời bộc phát, tôi bật khóc.
Giang Chí Đình tỉnh lại, anh ôm tôi vào lòng, tay lau nước mắt cho tôi.
" Đừng khóc, anh không sao mà."
Tôi càng khóc to hơn:
" Anh nói dối."
" Anh không nói dối em."
Anh thở dài, vươn tay cởi áo.
Tôi kinh ngạc hỏi anh muốn làm gì.
Giang Chí Đình cởi áo, cơ thể trắng như ngọc hiện ra trước mắt tôi.
" Chả phải ngay từ lần đầu gặp em đã thèm muốn cơ thể của anh à?"
Chưa kịp phản bác, tôi đã thấy trước ngực anh có vết đạn bắn gần tim chắc chỉ cách vài cm. Tôi run run tay sờ vết sẹo, ngơ ngác hỏi Giang Chí Đình:
" Đau không?"
" Không đau, đây là cái giá anh phải trả."