18.
Ngày hôm đó, tôi với Thẩm Ngọc ôm nhau khóc thảm thiết.
Tôi khóc cho tôi, em ấy khóc cho tôi.
Con bé ngốc nghếch tưởng tôi vẫn thích Giang Hoài cứ xin lỗi tôi mãi, thậm chí còn khóc to hơn cả tôi.
Mùa hè năm đó, không ai biết tôi thích Giang Chí Đình, cũng không ai biết ngày tôi kéo vali đi du học cũng là ngày tôi chôn sâu tình cảm đó xuống, bắt đầu một trang mới trong cuộc đời.
Bốn năm tôi du học cũng là bốn năm anh không về Trung Quốc.
Nghe nói, bác của anh làm chính trị đã từ chức, nhà họ Giang cũng suy tàn không còn là một thế gia ở Giang thành nữa.
Về phía Giang Chí Đình anh không lấy bất cứ tài sản nào của Giang gia, anh quay lại tiếp tục kinh doanh ở phía Bắc.
Sau đợt náo loạn đó, sức khỏe của Giang lão gia cũng suy giảm nhiều, trước khi mất ông ta muốn Giang Hoài và Thẩm Ngọc kết hôn nhưng cha mẹ tôi không đồng ý, chỉ cho phép hai đứa đính hôn trước.
Thẩm Ngọc cố ý kéo dài đến tháng 10, đợi tôi tốt nghiệp xong để về kịp lễ đính hôn của em ấy.
Hoàn thành xong lễ tốt nghiệp tôi vội vàng trở về Trung Quốc trước lễ đính hôn hai ngày.
Tôi không ngờ Giang Chí Đình cũng đến dự và anh chắc cũng không nghĩ đến tôi lại đưa bạn trai về nước.