Quả thực tiêu vui đến quên cả trời đất, nên tâm tình trở nên rất tốt, sắc mặt cũng rất tốt.

Thật tình không biết vui quá hóa buồn, bốn người ngồi xuống chơi một giờ, Nhược Lan thua ít, Trần phu nhân thắng, đại phu nhân thua sạch, Bảo Châu không có thua không có thắng, đại phu nhân gần đây được nhiều món lợi nhỏ như vậy, mới một giờ, tất cả đều thua trở về, vẫn còn không ngừng.

Đại phu nhân muốn trở mặt, nhưng nghe nói chồng của Trần phu nhân này rất có danh tiếng không dám quỵt nợ, đành phải chịu đựng ném tiền ra trả.

Thấy cách thời gian ăn cơm còn sớm, đại phu nhân đề nghị lại chơi thêm vài bản, muốn gỡ vốn.

Bà không thắng được Bảo Châu, chẳng lẽ còn không thắng được một người phương tây?

Kết quả càng đánh càng thua, thua đến cuối cùng, túi bà đã rỗng tuếch.

Trần phu nhân vừa rồi thắng cũng trên cơ bản đều thua, Nhược Lan thua nhỏ, Bảo Châu thắng lớn, Trần phu nhân để ý lắm, bà không thiếu tiền, mỉm cười đem đống vàng nhỏ kéo tới trước mặt Bảo Châu: “Bảo Châu thật may mắn.”

Đại phu nhân hận đến cắn răng, bất quá bại bởi Bảo Châu, bà không có ý định trả nợ: “Bảo Châu! Hôm nay bác không mang nhiều tiền như vậy, trở về trả lại cho con!”

“Không cần.”

Đại phu nhân vừa định nói nha đầu bắt đầu hiểu chuyện rồi, chợt nghe Bảo Châu nói: “Bác gái, qua vài ngày bác đưa cho Nhược Lan bao lì xì lớn là được rồi.”

Đại phu nhân lập tức không nói lời nào, bà cũng không thể cả tiền lì xi hôn lễ cũng không cho! Đành phải nhận lời, trong lòng càng không thoải mái , ai nói Bảo Châu ngốc nghếch? Nha đầu kia quả thực quá tiểu hồ ly giảo hoạt!

Trần phu nhân có nghe nói chuyện Nhược Lan kết hôn, hôm nay gặp, bà rất thích cô gái ít nói này, vừa xinh đẹp lại trầm tĩnh, bà ở Thái Nguyên không có gì bạn bè gì, trước khi đi, lôi kéo Nhược Lan nói: “Nhược Lan à! Có rảnh lại đến nhà bác chơi, chúng ta có thể làm bạn.”

Nhược Lan ở Thái Nguyên cơ hồ cũng không quen ai, thấy Trần phu nhân thành khẩn như vậy, rất nguyện ý kết giao: “Cảm ơn bác.”

Lúc Côn Sơn trở lại phòng, Bảo Châu đang ngồi ở trên đống tiền đọc tiểu thuyết, hướng bên cạnh cô ngồi xuống, duỗi tay ra: “Bảo Châu, xoa bóp cho anh, anh đi tham gia huấn luyện ở trong quân Mộc Thường Khoan, thiếu chút nữa đã hi sinh. Bất quá so với đánh cờ với cha nuôi, anh tình nguyện đi huấn luyện hàng ngày.”

Bảo Châu giơ tay ở trên tay hắn gõ vài cái: “Được rồi, em đi xem cục cưng.”

“Nha đầu lười! Anh đi với em.” Côn Sơn đưa mặt qua, ở trên mặt cô hôn một cái, sau đó mới cùng cô đi xem cục cưng.

Trong một gian phòng khác, hai tiểu bảo bảo đang nằm trong nôi ngủ say, Tiểu Hoàng xung phong nhận việc bảo vệ ghé vào bên cạnh nôi ngủ, nghe thấy có tiếng vang, Tiểu Hoàng hé mắt ra, thấy là Bảo Châu, lại an tâm nhắm mắt lại.

Côn Sơn thấy bộ dáng Tiếu Tiếu ngủ rất đáng yêu, muốn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, kết quả Tiếu Tiếu vừa vặn xoay người, Côn Sơn chỉ hôn đến cái ót.

Côn Sơn không cam lòng thò tay đắp chăn lại cho Tiếu Tiếu: “Tiểu nha đầu xấu.”

Bảo Châu đi qua ở trên mặt hắn hôn một cái, Côn Sơn cười nắm tay của cô: “Đại nha đầu xấu của anh .”

“Em xấu ở đâu?”

“Em ở đâu cũng xấu.” Côn Sơn cố ý trêu chọc cô, nói xong Côn Sơn một tay bế cô lên, bế về phòng đặt xuống giường, khiêu khích câu dẫn cằm nhỏ của cô: “Em tốt ở đâu, cho anh xem một chút?”

Đã là vợ chồng già rồi, Bảo Châu vẫn thẹn thùng, dùng lấy chăn che đầu lại: “Anh mới xấu!”

“Anh sẽ cho em thấy anh xấu thế nào.” Côn Sơn cởi quần áo ra hướng trong chăn chui vào…

Hôn lễ Nhược Lan rất long trọng, nhưng còn có người không có đi.

Là Lục Hoài Ninh, hắn lấy cớ có việc, không đi tham dự, chủ yếu là trong lòng không thoải mái.

Lúc trước nếu như hắn nghe lời Bảo Châu chọn Nhược Lan, chỉ sợ trong nhà hiện tại cũng sẽ không thành dạng này. Cô gái kia xinh đẹp, hơn nữa không nói nhiều, sẽ không cả ngày ở trong nhà gây sự, Ôn tiểu thư cũng không có đi Thái Nguyên, cô mặc đù muốn đi, nhưng Lục lão gia không cho phép, kêu cô trong nhà dưỡng thai, đứa nhỏ quan trọng.

Lục Hoài Ninh ngại cô phiền, dứt khoát khi tới chỗ gần nơi làm việc, thuê một căn phòng xa hoa nhỏ, ở một mình, có đôi khi Diệp Dung Thanh sẽ đi qua ở với hắn vài ngày, vụng trộm yêu đương. So với trong nhà tự tại hơn nhiều, Diệp Dung Thanh nha đầu kia, đi hát nhiều năm, dáng người so với trước kia tốt hơn nhiều, rất hợp khẩu vị của hắn.

Hắn buồn bực đang một mình uống rượu, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng mở cửa, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, không vui nói: “Như thế nào hiện tại mới đến?”

Diệp Dung Thanh mang theo tươi cười đắc ý nói: “Trên đường đến đây, nhớ tới mấy ngày nay hơi buồn nôn khó chịu lại ngủ ngon, nên đi tìm đại phu bắt mạch, đại phu nói, là hỉ mạch.”

“Của tôi sao?” Hắn vô ý thức hỏi, tuy Diệp Dung Thanh giao thân thể trong sạch cho hắn, nhưng quá khứ giữa Diệp Dung Thanh và Côn Sơn quá không trong sạch, hắn không thể không hoài nghi.

Sắc mặt Diệp Dung Thanh tái lại, phong tình vạn chủng cong môi nhỏ nhắn mắng hắn: “Không của anh còn là của ai?”

“Cũng đúng, Côn Sơn gần đây không ở Quảng Châu, hơn nữa em luôn theo tôi, cũng không có cơ hội gặp mặt hắn. Nếu đã mang thai thì sinh thôi!” Vẻ mặt Lục Hoài Ninh không sao cả nói, tựa hồ cũng không coi trọng.

“Vậy anh chừng nào thì nạp em làm thiếp?” Không làm được vợ Lục Côn Sơn. Lấy lùi làm tiếp, cô muốn làm thiếp Lục Hoài Ninh, đây là đại phu nhân thiếu nợ cô, lúc trước đại phu nhân đã lừa gạt cô, nhưng cô lại tưởng thật, cho nên cô phải trả giá thật nhiều.

“Gấp cái gì? Chúng ta lúc trước đã nói nếu em mang thai con trai lớn của tôi, tôi sẽ nạp em vào cửa. Nhưng hiện tại Tiểu Ôn cũng có bầu, cô ấy mang thai trước em, vạn nhất cô ấy sinh là con trai, cái này không thể trách tôi, là bụng em chậm hơn người ta thôi.” Tốc độ Lục Hoài Ninh trở mặt, mau đến dọa người.

“Sao anh có thể trở mặt như vậy?” Diệp Dung Thanh dậm chân. Hiện tại cô đã không còn là hoa cúc khuê nữ nữa, cô càng không có khả năng cùng Nhị thiếu gia, vạn nhất Lục Hoài Ninh vứt bỏ cô, nửa đời sau cô phải làm thế nào?

“Không nên nổi giận, đối với đứa nhỏ không tốt. Làm gì tức giận lớn như vậy? Vạn nhất Tiểu Ôn sinh ra đứa con gái, em vẫn có cơ hội.” Lục Hoài Ninh từ từ nói ra.

“Cũng đúng, đại phu nói bụng em rất có thể là con trai.” Cô lừa dối nói, muốn bảo trụ địa vị đứa nhỏ và mình, cô phải như thế.

Lục Hoài Ninh nghe xong quả nhiên coi trọng nhiều hơn: “Thật không?”

Diệp Dung Thanh gật đầu: “Ừm.”

“Vậy em dưỡng thai cho tốt, tôi sẽ suy nghĩ chuyện nạp thiếp, trong khoảng thời gian này em dưỡng thai quan trọng hơn, không cần thường xuyên tới.” Nếu hắn đã có con, vậy chính là trưởng tôn, địa vị không cần nói cũng biết, không phải con của Lục Côn Sơn người được vợ kế sinh có thể so sánh. Hiện tại ấn tượng của cha đối với hắn, đang từ từ tốt hơn, nếu có con trai, có lẽ ấn tượng cha đối với hắn sẽ tốt hơn, vậy hắn sẽ càng có thêm khả năng kế thừa di sản.