Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 181: Cùng Tiểu Hoàng luận võ

Mộc Thường Khoan gật đầu: “Thả các người dễ dàng thôi, nhưng ngài trộm vũ khí của tôi thì tính làm sao?”

“Mày muốn thế nào?”

Mộc Thường Khoan nói: “Muốn mạng của ngài chắc chắn ngài sẽ không cho, nhưng ngài ba lần bốn lượt đến khiêu khích, không xuất ra chút thành ý, về sau tôi làm sao còn có thể lăn lộn trong quân doanh ? Tuy ngại cấp trên, tôi nhất định sẽ thả ngài, nhưng giam bao lâu, giam như thế nào, cái này thì rất khó nói.”

“Mày thả tao, tao sẽ đưa mày 3000 đồng.”

“Cái này có thể chấp nhận, nhưng tôi cảm thấy còn chưa đủ.” Bây giờ là lúc hắn chặt đẹp.

“Đám trang bị kia, ngài phải thừa nhận là ngài trộm đi, tôi sẽ tha cho ngài.” Hắn nói được thì làm được, cái này là học theo Lục Côn Sơn, hắn biết rõ chính mình bị làm hư.

Nhưng mấy ngày trước cấp trên phê bình hắn mất súng ống đạn dược, bây giờ là thời điểm hắn rửa sạch oan khuất.

“Nếu tao không đáp ứng thì sao?”

“Tôi đây có lẽ sẽ cho các người thêm mấy cái bếp lò a? Kỳ thật nếu sợ nóng tôi có thể gánh mánh vạc nước vào, nửa người dưới ngâm trong nước, nửa người trên tôi cho ngài thêm mấy cái bếp lò sưởi ấm. ” Mộc Thường Khoan hù dọa bọn họ nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chỉ cần bọn họ nhận lỗi, chuyện này cứ tính như vậy, bởi vì trời rất nóng bị nướng một ngài, thật ra rất gây khó dễ người khác.

Lưu sư trưởng vốn muốn kiên trì một chút, bất đắc dĩ bọn thủ hạ của hắn, nhao nhao khuyên hắn đáp ứng, bởi vì bọn họ thật sự nóng đến sắp bất tỉnh rồi.

Lưu sư trưởng cũng đang cố gượng, hắn nghĩ mình cũng nhịn không được bao lâu, các anh em nói có đạo lý, phải đáp ứng thôi, tội gì khó xử chính mình, liền nghiến răng nghiến lợi đáp ứng.

Mộc Thường Khoan một bên gọi người đem bếp lò ra ngoài, một bên gọi người tháo trói cho bọn họ: “Không được nuốt lời, chuyện ngài bị tôi bắt, mọi người đều biết, nếu ngài còn muốn thể diện, tốt nhất chiếu theo người đáp ứng đi làm.”

Lưu sư trưởng trở lại về sau, ngại mặt mũi, rốt cuộc cũng làm theo.

Bị cấp trên phê một trận, quá hồ đồ rồi! Còn quân kỷ nữa không hả?

Bọn họ vốn luôn hài lòng biểu hiện của Lưu sư trưởng, cấp trên cố ý đề bạt một trong hai người là Lưu sư trưởng và Mộc Thường Khoan, năng lực của hai người không sai biệt lắm, nhưng chỗ dựa của Lưu sư trưởng rất cường đại, bọn họ vốn vừa ý Lưu sư trưởng, nhưng chuyện này ầm ỹ thành như vậy, hiện tại đã trở thành chuyện cười của phần đông sư bộ trong lúc trà dư tửu hậu (thời gian rãnh rỗi), ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa rất tệ hại.

Cho dù chỗ dựa của hắn có cường đại, không phạt hắn cũng đã là khai ân rồi, thăng chức?

Không có khả năng nữa!

Vì vậy một tờ điều lệnh xuống, Mộc sư trưởng trở thành Mộc lữ trưởng, Lưu sư trưởng tuy vẫn là Lưu sư trưởng, Mộc Thường Khoan nhảy lên trở thành lãnh đạo trực tiếp của hắn, lòng hắn nghĩ nhất định mình sẽ không có ngày tốt lành trôi qua, vì vậy cùng chỗ dựa của mình thương lượng, bị điều đến quân đội khác.

Vào ngày hắn rời đi, Mộc Thường Khoan đến tiễn hắn, vỗ vỗ vai của hắn nói: “Kỳ thật ngài suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không ngược đãi thủ hạ, đến đó hãy làm cho thật tốt nhé!”

Lưu sư trưởng nửa tin nửa ngờ cúi đầu, xám xịt rời đi.

Mộc Thường Khoan rất cảm ơn Bảo Châu, cho nên đám súng ống đạn dược phế thải kia đã được đặt ở trong kho hàng của hắn làm kỷ niệm, hơn nữa mặt khác dùng tiền của mình một lần nữa mua vũ khí mới.

Côn Sơn bởi vậy lại có thêm một số doanh thu.

Nhưng hắn không quên làm từ thiện, hắn thủy chung cảm thấy mua bán súng ống đạn dược không phải chuyện tốt, cho nên một bên bán súng ống đạn dược, một bên làm việc thiện để đền bù tội lỗi của mình, ví dụ như ăn chay cùng phóng sinh.

Bảo Châu rất ủng hộ Côn Sơn, thường xuyên cùng Côn Sơn đi đem động vật thả về rừng rậm hoặc là sông suối.

Lúc Côn Sơn ăn chay, Bảo Châu cũng sẽ ăn chay theo.

Lục lão gia thấy hai người bọn họ ân ái như vậy, rất yên tâm, trái lại. Trước kia làm cho ông rất yên tâm là Lục Hoài Ninh, gần đây lại làm ông thật lo lắng, đứa nhỏ Lục Hoài Ninh này dường như không còn đơn thuần thiện lương như trước nữa, có đôi khi vì một chuyện, thậm chí có thể không từ thủ đoạn.

Ngược lại với Côn Sơn, tựa hồ càng ngày càng thành thục nội liễm, ổn trọng thiện lương.

Côn Sơn có đôi khi sẽ mang Bảo Châu đi Hồng Kông ở mấy ngày, ngày hôm đó Côn Sơn mang theo Bảo Châu đến võ quán A Hổ mới mở.

Côn Sơn cùng A Hổ đi ra phía sau võ đường nói chuyện, Tiểu Hoàng ở trên kệ ăn trộm nho, Bảo Châu an vị ở trên ghế đá dưới cây nho hái nho ăn, có rất nhiều nho, không cần đứng lên, Bảo Châu muốn ăn thò tay tháo xuống một chùm, hướng trên quần áo chà sát, rồi ném vào trong miệng. Trước kia cô ở nông thôn lỗ mãng quen rồi, chính là ăn nho như vậy.

Bảo Châu hái a hái, ăn a ăn, đang ăn rất cao hứng, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn thô kệch mang theo một đám người đi vào trong sân, phát hiện bốn phía không người, chỉ có Bảo Châu đang ngồi ăn nho, mang theo một đám người hướng cô đi tới, còn không đợi Bảo Châu nói chuyện, người nọ chỉ vào mũi của cô nói: “Trần A Hổ đâu? Gọi hắn ra, ông đây muốn so tài với hắn!”

“So cái gì?” Bảo Châu không chút hoang mang ngắt một trái nho trong chùm nho trong tay cô, hướng trên quần áo cọ xát, rồi cho vào trong miệng, ăn rất trọng yếu, ăn trước nói sau.

“Đương nhiên là tỷ võ! Như thế nào hắn không dám ra, nếu không ra, tôi sẽ bắt cô đi! Tôi xem hắn có ra hay không!” Người nọ nói xong thô lỗ đoạt lấy chùm nho trong tay Bảo Châu, ném mạnh xuống đất, đáng thương trái nho rơi lả tả trên đất, người nọ lại còn không buông tha, giơ chân lên giẫm nát, giẫm đến nhão nhoẹt mới thôi. Mấy người hắn mang đến cũng học theo, tháo nho quăng xuống đất rồi giẫm lên.

Bảo Châu tức giận: “Các người lãng phí đồ ăn!”

“Tao lãng phí thì thế nào? Mày làm gì được tao? Nếu không gọi Trần A Hổ đi ra cùng tao tỷ võ, tao sẽ châm lửa đốt nhà này!”

Bảo Châu thở phì phì cau mày, sau đó dùng ngón tay huýt sáo: “Tiểu Hoàng, lên!”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, con chim cực lớn từ trên kệ nho bay xuống, đối với người đàn ông trước mặt Bảo Châu vỗ cánh một cái, người nọ bay ra 2m.

Mấy phút đồng hồ sau…

Lúc Côn Sơn và A Hổ trở lại trong sân, chỉ thấy Bảo Châu cùng Tiểu Hoàng vẫn như lúc trước người ngồi dưới kệ nho, chim ở trên kệ nho, đang ăn hăng hái, bộ dáng rất nhàn nhã.

Chỉ là trên mặt đất nhiều hơn một đám người xa lạ tràn đầy vết thương.

Côn Sơn lập tức đi qua cẩn thận kiểm tra trên người Bảo Châu có bị thương không, xác định cô bình yên vô sự về sau, Côn Sơn mới hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Bọn họ thật vô dụng, đều đánh không thắng Tiểu Hoàng.”

A Hổ rất im lặng: “Cô xem ai cũng như chồng cô có thể một mình nâng Tiểu Hoàng lên sao?”

Nói xong hắn đối với Côn Sơn nói: “Những người này ở một võ quán gần đây, từ khi em mở võ quán, bọn họ ba ngày hai bữa đến em luận võ, tập võ chỉ dùng để phòng thân, không phải là công cụ để tranh cường háo thắng, em đã tránh họ mấy lần, không nghĩ tới lần này bọn họ đụng phải Tiểu Hoàng.”