“Anh nói đi.” Côn Sơn đối với tên gia hỏa lấy oán trả ơn này, ấn tượng thật sự không tốt, từ khi tiểu Trương bị điều đến bên cạnh hắn, Côn Sơn chỉ để hắn ở hậu viện làm việc lặt vặt, không cho phép hắn tiếp cận nhà lớn, sợ xảy ra chuyện gì.
“Đường chủ đối với cậu đã dậy sát tâm, gần đây cậu cẩn thận một chút, đường chủ sai tôi giám thị nhất cử nhất động của cậu, có cơ hội hạ thủ, lập tức báo cáo với hắn.”
“Tại sao phải nói cho tôi biết?” Côn Sơn khó hiểu.
“Có lẽ tôi không phải một người tốt, tôi không thích nợ nhân tình, từ nay về sau, hai chúng thanh toán xong.”
Côn Sơn gật đầu: “Có thể.”
Hôm nay Bảo Châu nhận được một cú điện thoại, là Mộc Thường Khoan gọi tới, hắn nói: “Bảo Châu, anh đến Quảng Châu mở hội nghị sĩ quan, em có rãnh không, anh muốn gặp em.”
“Có a!” Bảo Châu dư giả nhất chính là thời gian, Mộc Đầu tới thật đúng lúc, cô đã một thời gian không gặp Mộc Đầu có chút nhớ hắn rồi.
“Sắp đến giữa trưa, em chọn một nhà hàng nào đó đi, chúng ta gặp mặt.” Hắn không muốn đi tới nhà Bảo Châu lắm, thực ra là không muốn nhìn thấy hình ảnh thân mật của Bảo Châu và Lục Côn Sơn.
Bảo Châu đối với ăn rất lành nghề, rất nhanh đã chọn xong một nhà hàng, cúp điện thoại về sau, Bảo Châu hấp tấp đi lên lầu chọn cho Mộc Đầu một phần lễ vật, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ra cửa, lúc lái xe đưa cô đến nhà hàng, Mộc Thường Khoan một thân quân trang đã đứng ở trước cửa sổ ở lầu hai nhà hàng gọi cô: “Bảo Châu, lên đây.”
Bảo Châu ôm lễ vật lên lầu, không kịp thở đem túi lễ vật cho hắn.
Mộc Thường Khoan nhận lấy, cảm giác thật nặng, băn khoăn một chút s, hiếu kỳ hỏi cô: “Đây là cái gì?”
“Tặng cho anh, lần trước thứ anh tặng em, em rất thích.” Cô rất thích cây súng kia, nên quyết định tặng hắn một phần lễ vật đáp trả.
Mộc Thường Khoan mở ra xem, ngay cả hắn đã trải qua không ít sóng gió lão luyện, cũng không khỏi sững sờ tại chỗ, sau đó có chút lo lắng nhìn lựu đạn, súng máy, cùng với một đống lớn vũ khí tiên tiến trong túi, kinh ngạc hỏi cô: “Tại sao em có thể có những thứ này?”
“Trong nhà còn rất nhiều, nếu anh thích, em có thể cho anh thêm.” Bảo Châu dùng một bộ dạng hào phóng nói ra.
Mộc Thường Khoan lại giật mình, những vũ khí này với hắn mà nói cũng có thể xem như vật quý, cô như thế nào tiện tay đã có một túi, còn nói có rất nhiều, hắn không khỏi hỏi: “Em còn có bao nhiêu?”
“Hai rương lớn.”
Mộc Thường Khoan bị dọa sau khi hít sâu một hơi, cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này, một người bình thường tại sao có thể có nhiều súng ống đạn dược như vậy? Chẳng lẽ Lục Côn Sơn có thân phận khác? Hỏi Bảo Châu: “Những thứ này, là của Lục Côn Sơn sao?”
“Là một người bạn tặng cho em.”
“Bạn nào?”
“Người bạn nước Mỹ.” Bảo Châu đối đáp trôi chảy.
“Được rồi, trước bất kể là ai đưa cho em, mang anh đi nhìn.” Trước mắt hắn đang cần súng ống đạn dược, nếu như có thể đem số lượng lớn tới tay, đối với chiến sự kế tiếp, với tư cách một viên thuốc an thần, mới có thể tăng sĩ khí!
“Anh nói muốn mời em ăn cơm! Không cho phép nói xạo, nếu không em đánh mông anh!” Bảo Châu cong miệng lên.
“Được, chúng ta ăn cơm trước!” Mộc Thường Khoan kìm lòng không được lộ ra sủng nịch, sờ lên đầu Bảo Châu. Đối mặt với một cô gái đơn thuần như vậy, hắn nghĩ bất luận kẻ nào cũng đều muốn phải bảo vệ a!
Ăn xong bữa cơm, Mộc Thường Khoan là quân nhân, thường xuyên bề bộn nhiều việc, cho nên ăn nhanh chóng, hắn không nghĩ tới với tốc độ đó, Bảo Châu một chút cũng không thua kém, cơ hồ là đồng thời đem tất cả đồ ăn trên bàn quét sạch, loại cảm giác này thật tốt!
Bảo Châu vỗ cái bụng tròn trịa, thoải mái tựa vào ghế lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Thật no a!”
Hai người ngồi một lát, Bảo Châu dẫn Mộc Thường Khoan về nhà.
Đây là lần đầu tiên Mộc Thường Khoan đến nhà Bảo Châu, cái nhà này thoạt nhìn cũng giống nhà của mấy thương nhân khác, không phải rất lớn, nhưng so sánh bày trí, không phải đặc biệt xa hoa, nhưng cũng không quá đơn điệu, có một loại cảm giác bình dị.
Lên lầu hai vào phòng ngủ của Bảo Châu và Côn Sơn, hắn có loại cảm giác rung động, gian phòng bố trí vô cùng ấm áp, bức màn màu ấm điều, thảm trắng mềm mại, khắp nơi đều là đồ ăn vặt cùng các món đồ chơi cho con nít, trên bàn có một cái bình hình như là trong năm trân phẩm ngự dụng của Càn Long, chén đĩa dùng để đựng hoa quả, giống như cũng là đồ cổ quý báu.
Đối với xa xỉ, hắn đột nhiên đã có định nghĩa mới, ẩn ẩn lớn trong thành phố, ẩn ẩn nhỏ ở trong phòng, hắn cảm thấy Lục Côn Sơn này biết cách giấu diếm, nhất định không phải nhân vật bình thường! Hắn sẽ là người nào đây?
Bảo Châu lôi kéo hắn đi vào kho đồ ăn vặt, một gian phòng không xê xích với phòng ngủ bao nhiêu, bốn phía bầy đầy các loại đồ ăn vặt, giữa phòng là hai cái rương lớn.
Bảo Châu mở một cái trong đó ra, đẩy đổ ăn vặt phía trên ra, bên trong các loại vũ khí tiên tiến lộ ra.
Mộc Thường Khoan nhìn những vũ khí kia, đột nhiên có loại cảm giác mừng như điên tựa như là tìm được bảo tàng: “Thật tốt quá! Bảo Châu, em có thể bán mấy thứ này cho anh không?”
“Không thể.” Lục Côn Sơn về đến nhà, vừa nghe nói Bảo Châu mang theo một người đàn ông mặc quân trang lên phòng ngủ, hắn đã biết những vũ khí này có lẽ đã bị Bảo Châu trong lúc vô tình bại lộ. Ai! Thật sự là thành cũng Bảo Châu, bại cũng Bảo Châu. Chỉ hi vọng bây giờ hắn có thể đem chuyện này giải quyết chu đáo, thuận lợi ngăn chặn miệng của Mộc Thường Khoan, đừng cho hắn nói lung tung khắp nơi.
“Vì sao?” Mộc Thường Khoan xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Côn Sơn.
“Tôi không muốn bán vũ khí, thiên hạ này đã đủ loạn lắm rồi.” Mà hắn không muốn cho thiên hạ thêm phiền, tiền không cần lương tâm mới trọng yếu, chuyện trái với lương tâm hắn sẽ không làm.
“Nhưng cậu không bán người khác cũng sẽ bán, ví dụ như người Mỹ hay người Đức. Sư bộ của tôi cần gấp một lượng vũ khí lớn, cậu không bán, tôi cũng chỉ có thể tìm người Mỹ hoặc là người Đức. Cậu nên biết bọn họ rao giá cao cỡ nào, bọn họ đối với quân đội của chúng ta có cảnh giác, sẽ không bán vũ khí tiên tiến cho tôi, chỉ biết đem đồ lạc hậu bán cho tôi. Mà cậu có hàng tiên tiến, vì sao không chịu bán cho tôi? Cậu cũng là người Trung Quốc phải giúp đỡ cho nhau, nếu cậu là người Trung Quốc, cậu hãy bán cho tôi!” Mộc Thường Khoan không nghĩ ra.
“Chính bởi vì tôi là người Trung Quốc, cho nên tôi mới không muốn bán cho anh, tôi không muốn thấy thảm kịch người Trung Quốc đánh người Trung Quốc, tôi bán vũ khí cho anh, cho anh đi đánh đồng bào, tôi không giết người ta, người ta lại vì tôi mà chết, lương tâm tôi làm sao an ổn?” Cho nên hắn không có ý định bán súng ống đạn dược.
“Cậu không bán cho tôi, người Nhật có vũ khí tiên tiến, người Mỹ cũng có! Chúng ta nếu không có vũ khí tiên tiến, khi chiến tranh nổ ra, người Trung Quốc sẽ phải chịu thiệt, đến lúc đó người chết càng nhiều…. Vũ khí có thể dùng để giết người, cũng có thể bảo vệ tổ quốc.” Mộc Thường Khoan kích động nói.