“Thẩm mẹ, bà cũng đừng quá lo lắng, tôi thấy con của bà mặc quân phục, có lẽ cuộc sống rất tốt.” Một người hàng xóm nói.
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm mẹ cười cười, trong lòng thật vui vẻ, cuối cùng đã có tin tức.
Côn Sơn ở đây không có xe, vốn hắn và Bảo Châu cũng không phải người được chiều chuộng gì, nhưng hai cục cưng thật sự kiều nộn, hiện tại đã là cuối tháng tư, trời nóng nực, sợ làm hai đứa nhỏ sinh bệnh.
Côn Sơn cố ý mướn một chiếc xe ngựa, xe ngựa đi rất nhanh đã đến nhà hàng ước định.
Côn Sơn mang theo gia quyến trực tiếp lên lầu hai, lúc đẩy cửa ra, Mộc lão gia tử đã tới, ông vừa nhận được thư mời đã lập tức xuất phát đến nhà hàng này, đx lâu không gặp Côn Sơn, làm ông có chút tưởng niệm đồ đệ này, ông có chín người đồ đệ, hiện tại thì mấy người Côn Sơn cực kỳ có tiền đồ.
Côn Sơn đột nhiên trở về, mời ông gặp mặt, ông làm sao không đến?
Mộc lão gia tử nhìn thấy Côn Sơn vừa định hàn huyên, thì thấy trong ngực Côn Sơn ôm đứa bé, kinh hỉ một trận hỏi: “Đây là Kiều Kiều mà con nhắc trong điện thoại a?”
Côn Sơn gật đầu: “Mang đến cho ngài xem, đây là Kiều Kiều, trong lòng Bảo Châu đang ôm chính là Tiếu Tiếu.”
Mộc lão gia lúc này mới chú ý tới cô gái trẻ đứng sau lưng Côn Sơn, lớn lên rất xinh đẹp, đứa nhỏ cũng đều rất đẹp. Thấy Côn Sơn săn sóc thay Bảo Châu kéo ghế ra, Bảo Châu thì quan tâm hỏi Côn Sơn có nóng không.
Mộc lão gia cuối cùng thở dài một hơi, Côn Sơn thật có phúc khí, vợ con không chỉ đều đã có, người vợ này nhìn thế nào, cũng đều hiền lành, thực không giống ngu dại như lời đồn đã nói.
Bảo Châu thấy ông nhìn mình, lễ phép bắt chuyện: “Lão bá, chào ngài, con là Bảo Châu.”
“Không cần phải khách khí.” Bữa cơm này Mộc lão gia tử ăn rất thoải mái, lúc gần đi trong lúc vô tình nhìn thấy trên người Bảo Châu đeo viên đá bạch ngọc năm đó ông cho Côn Sơn thì càng vui vẻ, hòa ái đối với Bảo Châu nói: “Hoan nghênh con về sau thường xuyên trở lại Vận Thành chơi, có chuyện gì có thể tới tìm lão già này.”
“Cảm ơn bá bá, bá bá có rảnh đến Quảng Châu chơi.” Lão bá này thật thân thiết ah!
“Được!” Nhưng trong lòng của ông tinh tường, đoán chừng là không có cơ hội, lần này từ biết không biết khi nào mới có thể gặp lại…
Buổi tối Côn Sơn cùng Bảo Châu ăn cơm xong ngồi trong sân chơi, Mộc lão gia sai người đưa tới hai cái khóa vàng, Tiếu Tiếu một cái, Kiều Kiều một cái.
Côn Sơn quý trọng đeo vào cho hai cục cưng, trên khóa vàng của Tiếu Tiếu có khắc Phượng, Kiều Kiều chính là rồng.
Sáng sớm hôm sau Côn Sơn mang theo Bảo Châu về tới Quảng Châu.
Bọn họ trở về nhà, ngũ phu nhân lập tức nghênh đón nhìn Bảo Châu vài lần: “Hơi mập lên một chút, nhưng mập cũng tốt, nhìn xem rắn chắc. Đêm Kiều Kiều cho mẹ ôm một cái.”
Bảo Châu đem Kiều Kiều đưa tới, ngũ phu nhân ôm Kiều Kiều yêu thích không buông tay, lại nhìn Tiếu Tiếu trong lòng Côn Sơn, phân phó vú em ôm trở về phòng .
Côn Sơn không thấy cha hỏi ngũ phu nhân: “Mẹ, cha con đâu rồi?”
“Lão gia đang ở trong thư phòng phiền lòng, con và Bảo Châu đi lên khuyên nhủ ông ấy a! Anh trai con chọn chính là cái cô Ôn tiểu thư kia, khẩu khí rất lớn, há miệng muốn biệt thự lớn.” Hiện tại Lục Hoài Ninh cơ hồ bắt đầu lại từ đầu, ở đâu ra biệt thự lớn, Lục lão gia cũng định cho, ở trong thành Quảng Châu mua một cái biệt thự cho Lục Hoài Ninh, lại không nghĩ bị cái ác bá đem mảnh đất kia cưỡng chiếm đi, đã bắt đầu xây phòng ốc.
Hết lần này tới lần khác cậu của người nọ quyền cao chức trọng, ai cũng không dám động vào hắn.
Thái độ Ôn tiểu thư rất kiên quyết, không có biệt thự cô sẽ không lấy chồng.
Vốn Lục Hoài Ninh cũng không phải không có cô không thể, nhưng bây giờ thiệp cưới đã phát ra ngoài rồi, nếu đột nhiên tuyên bố hủy bỏ, phải thay đổi cô dâu, vậy hắn làm sao ăn nói đây?
Còn không trở thành trò cười trong thành Quảng Châu sao.
Hôm nay đâm lao phải theo lao, Lục Hoài Ninh sốt ruột, đại phu nhân càng sốt ruột hơn, đại phu nhân thường xuyên ở trước mặt Lục lão gia đề cập đến chuyện này, khiến cho Lục lão gia rất phiền lòng, không có biện pháp.
Côn Sơn nghe xong, cảm thấy khó giải quyết, lén đi tìm đường chủ nghe ngóng về tên ác bá kia.
Đường chủ nói: “Tên kia thường xuyên chiếm đoạt của cải người khác, cậu là thị trưởng, ai dám đụng vào hắn? Tuy nhiều lần tôi muốn giáo huấn hắn một chút, nhưng vì liên quan rất rộng, hiện tại chưa phải thời cơ tốt nhất để ra tay. “
Côn Sơn nghe xong, liên tiếp vài ngày cũng là phát sầu, tất cả các phần lễ lớn nhỏ đưa ra ngoài, không phải tặng không, thì là bị trả về.
Phiền muộn đến không có tâm tư sinh hoạt vợ chồng.
Một đêm nọ, Bảo Châu phiền muộn ghé vào người Côn Sơn, lầu bầu cái miệng nhỏ nhắn: “Côn Sơn, gần đây sao anh không chơi yêu tinh đánh nhau với em nữa?”
“Anh đang phiền lòng, qua vài ngày a!” Côn Sơn vỗ vỗ bờ vai của cô, mày như trước nhíu lại.
“Anh phiền cái gì?”
“Em không hiểu được đâu, mà em cũng không cần phải hiểu.” Hắn chỉ cần Bảo Châu an an ổn ổn, vui vui vẻ vẻ sống là được rồi.
“Ai nói em không hiểu?” Bảo Châu nhếch miệng, không phải là ác bá sao? Ngày mai cô sẽ đi giải quyết, sau đó Côn Sơn có thể cùng cô chơi yêu tinh đánh nhau! Hắc hắc!
Côn Sơn không có để ý, đắp chăn cho cô: “Ngủ đi!”
Sáng hôm sau, khi Côn Sơn thức dậy, Bảo Châu đã không có trong phòng, cô khó được dậy sớm như thế.
Côn Sơn dụi dụi mắt, mặc quần áo xuống lầu, không nhìn thấy Bảo Châu, sau đó trong trong ngoài ngoài tìm một lần, vẫn không phát hiện Bảo Châu, mới sáng sớm, Bảo Châu có thể đi nơi nào?
Tùy ý hỏi một cái nha hoàn: “Có nhìn thấy Bảo Châu không?”
“Thiếu phu nhân sáng sớm mang theo A Long A Hổ đi ra ngoài rồi.”
“Cô ấy đi ra ngoài làm gì? Nguy rồi!” Côn Sơn đột nhiên nhớ tới lời tối qua Bảo Châu nói, cô sẽ không phải là muốn đi tìm tên ác bá kia tính sổ a? Đây không phải là dê vào miệng cọp sao?
Quảng Châu này rất hỗn tạp, ngoại trừ phồn hoa, cũng có một mặt nghèo khó cùng sa đọa.
Bảo Châu nhìn về cái hẻm nhỏ phía trước tên là Đại Phương Hạng, khó hiểu hỏi A Long: “Anh run cái gì? Bên trong có lão hổ sao?”
Không có lão hổ mà có thứ so với lão hổ đáng sợ hơn, bởi vì nghe nói nơi này là địa phương hỗn loạn nhất Quảng Châu, ngư long hỗn tạp, cảnh sát nhắc đến đều biến sắc, trước kia đến điều tra mấy lần, kết quả đều không chiếm được chỗ tốt, về sau chịu qua giáo huấn đã không đến nữa.
Ai đi vào sẽ gặp không may!
Nơi tối tăm nhất trên đời này là nơi cờ bạc, mà ở trong đó có dầy đặc sòng bạc, đổ khách (người đánh bạc) tùy ý có thể thấy được, người thua chỉ còn lại một bộ đồ lót hoặc là bị băm tay băm chân ném chỗ nào cũng có, trên mặt đất lờ mờ có thể thấy mấy vết máu.
Bên cạnh sòng bạc chính là kỹ viện, mấy cô gái giữa ban ngày cũng dám đứng trên đường mời chào khách nhân, ăn mặc vô cùng thiếu vải, lớn lên cũng được xem là xinh đẹp, giơ tay kêu gọi lôi kéo! Trăm người đi vào thì có chín mươi mốt người đừng nghĩ ra được!