Côn Sơn cảm thấy cứ thế mãi, địa vị của hắn chỉ sợ khó giữ được, nghĩ nghĩ, nghĩ ra một kế sách hay, tìm một cơ hội tìm cho Hạ Nhược Lan một nhà chồng tốt, về sau cô sẽ không có nhiều thời gian cùng Bảo Châu như vậy nữa.
Kết quả không đợi hắn tìm nhà chồng cho Hạ Nhược Lan, Thẩm gia gọi điện thoại tới, nói Thẩm phu nhân nửa tháng này bị bệnh, muốn gặp Bảo Châu, Côn Sơn mấy ngày nay trùng hợp có chuyện đi không được.
Nghe xong, khó xử, cái này đi thôi!
Sợ vợ có đi không về, không đi a!
Lại không thể nào nói nổi, dù sao cũng là mẹ nuôi của Bảo Châu, hỏi Bảo Châu: “Vợ à, mẹ nuôi em bị bệnh, em có muốn đi thăm bà không?”
Bảo Châu gật đầu: “Muốn, mẹ nuôi hiểu em nhất.”
“Thế nhưng anh sợ cha nuôi không cho em trở về.” Hắn khó xử nói.
“Chuồn êm?” giống như lần trước.
“Nhưng lần này anh không ở bên cạnh em, em có thể chạy thoát sao?” Có lẽ lần này trở về, sẽ không để cho bọn họ đơn giản chuồn đi à nha!
Bảo Châu liếc trắng mắt, như đang nói anh rất đần: “Có Tiểu Hoàng.”
Côn Sơn vỗ tay một cái: “Vậy anh phái người đưa em đi.”
“Còn cục cưng?” Bảo Châu chỉ chỉ hai đứa con đáng yêu đang nằm trong nôi, cô không nở rời xa cục cưng a.
“Em chiếu cố tốt chính mình là được rồi, nhanh chóng trở về, anh và các con đều nhớ em, nếu cha nuôi không cho em trở về, anh giải quyết xong công việc sẽ lập tức đi tìm em.” Hắn thật lưu luyến, nhưng không có biện pháp, lại để cho Thẩm mẹ cùng đi chiếu cố Bảo Châu.
Nếu Bảo Châu chạy, có lẽ Thẩm Chi Tề cũng sẽ không làm khó Thẩm mẹ, tự nhiên sẽ thả bà trở về.
Bảo Châu đăng ký đi Thái Nguyên trước, Côn Sơn lưu luyến lôi kéo tay của cô, không biết vì cái gì, hắn có một linh cảm phải thật lâu mới có thể gặp lại Bảo Châu, nhưng hắn lại không thể dựa vào trực giác làm việc, trên đường đổi ý, lôi kéo cô nhiều lần phân phó nói: “Trời lạnh nhớ rõ phải mặc thêm quần áo, ai khi dễ em thì nói cho mẹ nuôi, nhớ cục cưng thì gọi điện thoại về nhà, muốn ăn cái gì anh sẽ sai người lái máy bay tùy thời đưa qua cho em, bệnh của mẹ nuôi chuyển biến tốt, em tranh thủ thời gian trở về.”
Bảo Châu gật gật đầu, chân thành nói: “Em sẽ rất nhớ anh, như nhớ đồ ăn vặt ở Quảng Châu.”
Côn Sơn: “…”
Trong lòng cô hắn cùng đồ ăn xếp cùng một chỗ, hắn không biết nên khóc hay nên cười.
Thẩm mẹ thấy bọn họ còn chưa nói xong, có chút sốt ruột ở phía xa hô: “Bảo Châu, tất cả mọi người đang đợi cô.”
“Đến đây.” Bảo Châu nói xong, nhanh chóng ở trên mặt Côn Sơn nhẹ nhàng mổ một phát, sau đó rất nhanh chạy lên máy bay.
Còn lại một mình Côn Sơn, lưu luyến nhìn bầu trời, chuyến đi này, khi nào mới có thể trở về?
Đừng làm cho hắn đợi vợ hóa đá a…
Bảo Châu mang theo bao lớn bao nhỏ xuống máy bay, lập tức có người đến đón trước sau đã có mấy chiếc xe mở ra sẳn, đây chính là thiên kim Thẩm gia, không thể qua loa được.
Bảo Châu vừa đến Thẩm gia, Chu mụ người bên cạnh Thẩm phu nhân lập tức chạy ra chào đón: “Tiểu thư, cô rốt cuộc đã tới, phu nhân mới vừa rồi còn nhắc tới cô.”
“Tôi đi thăm mẹ nuôi!” Bảo Châu kích động đem rương nhỏ chính mình mang tới đặt ở bên cạnh, nhanh chóng chạy lên lầu.
Lên lầu, Bảo Châu chạy vọt tới phòng mẹ nuôi, tùy tiện mở cửa đi vào, Thẩm phu nhân đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nghe được âm thanh vừa quay đầu thì thấy Bảo Châu hoạt bát nhảy loạn, lập tức cảm thấy tinh thần của mình tốt hơn nhiều: “Bảo Châu, mau tới đây.”
“Mẹ nuôi.” Bảo Châu ngọt ngào kêu một tiếng, sau đó rất nhanh chạy tới nhào vào trong ngực của bà, Bảo Châu từ nhỏ không có mẹ, có thể là hữu duyên, nhìn thấy Thẩm phu nhân đặc biệt thân thiết.
Thẩm phu nhân buông Bảo Châu ra gọi người dâng trà: “Chu mụ mau kêu tiểu Cúc dâng trà, pha trà hoa quả Biểu thiếu gia đưa từ nước Đức tới, lại đi mang một ít điểm tâm Bảo Châu ưa thích đến.”
“Vâng, ” Chu mụ đang muốn gọi người đi làm, Bảo Châu nói: “Trà là được rồi, con có mang theo điểm tâm.”
Bảo Châu nói xong mở rương hòm chính mình mang đến, bên trong đều là bánh ngọt đồ ăn vặt, Bảo Châu lấy ra cho bà xem: “Đây là bánh lão, đây là bánh hạnh nhân, đây là bánh đậu xanh, kẹo vừng, con mang theo thật nặng , em ăn hết những thứ này, bệnh nhất định sẽ tốt lên, lúc con bị bệnh, chỉ cần cho con ăn ngon , con sẽ đặc biệt khỏe nhanh.”
Thẩm phu nhân lần này bệnh tới như núi sập, là bị tức, do vợ lẽ chọc giận. Trong nhà vợ lẽ không phải là đèn đã cạn dầu, ước gì bà ngã xuống, để có thể phù chính, cố ý làm cho lão gia hiểu lầm bà, bà cùng lão gia cãi nhau một trận thì bị bệnh.
Người hầu trong nhà thấy nhà mẹ đẻ của bà không bằng vợ lẽ lại bị bệnh như vậy, thì càng nịnh bợ vợ lẽ, đối với bà là một đại phu nhân bằng mặt không bằng lòng, những ân cần hỏi han kia, rất nhiều đều lộ ra quan hệ lợi ích, cảm giác rất giả dối.
Hôm nay Bảo Châu đưa đến cho bà nhiều đồ ăn như vậy, Thẩm phu nhân cảm thấy đây mới là người thiệt tình quan tâm bà, trong lòng đối với Bảo Châu càng yêu thương, tuy xưa nay bà không quá thích ăn đồ ngọt, mấy ngày nay bị bệnh, cơm cũng ăn không ngon, một ngày chỉ miễn cưỡng uống mấy ngụm cháo, lúc này Bảo Châu mang một rương đồ ăn lớn đưa tới trước mặt bà, màu sắc đẹp mắt, Thẩm phu nhân phá lệ ăn hết một ngụm, lại phát hiện đặc biệt ngon miệng: “Ăn ngon.”
“Mẹ nuôi thích a! Lại nếm thử cái này, đây là kẹo râu rồng xốp giòn rất thú vị đấy.” Bảo Châu thấy bà chỉ nhìn xem, làm mẫu một cái cho bà xem, một ngụm cắn xuống, động tác quá mạnh kẹo đường xốp giòn dính đầy mặt mũi, Bảo Châu dùng đầu lưỡi cuốn một cái, ăn thật ngon.
Thẩm phu nhân nhìn xem cô ăn, cũng cảm thấy muốn ăn, cầm một khối kẹo râu rồng nhỏ bắt đầu ăn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, lại thở dài: “Ai…”
“Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy?”
“Có nói con cũng không hiểu.” Sắc mặt suy yếu ủ dột, không nghĩ tới bà cũng có ngày hôm nay.
“Bảo Châu không hiểu , có thể nghe.” Đây là Côn Sơn nói, có lẽ cô có rất nhiều chuyện không hiểu, bởi vậy lại là người có thể giải bày tâm sự.
Dù sao để trong lòng cũng khó chịu, Thẩm phu nhân nói: “Nếu như Côn Sơn, chê con xấu, không thích con nữa, thì con sẽ làm gì?”
“Sẽ không đâu.” Bảo Châu ngọt ngào cười cười, đối với Côn Sơn rất tín nhiệm.
“Nếu như?”
“Không để cho anh ất ăn cơm! Làm cho anh ấy đói thành người quái dị!” Sau đó hai người quái dị, có thể cùng một chỗ đến già rồi!
Quả nhiên không thực tế, nhưng hỏi một chút cũng không sao, lúc này lại rảnh rỗi, hỏi: “Vậy nếu có người đoạt Côn Sơn của con, con sẽ làm gì?”
“Cướp về.”
“Nếu như người ta không để cho con cướp?”
“Đánh mông của người đó!” Bảo Châu không chút do dự mà nói, Côn Sơn là của cô, ai động vào Côn Sơn, cô sẽ đánh mông người đó.
“Vậy nếu Côn Sơn thích cô ta, không thích con nữa, thì làm sao?”
“Sẽ làm cho anh ấy lại thích con.” Bảo Châu nghĩ cách trực tiếp lại đơn giản.