Trần Ân ôm cái bụng đau rời đi, Hàn Triệu Nam vẫn đứng lại trong góc tối, ánh mắt nhìn về phía Giản Ngôn Tây đang đứng bên ngoài, một lát sau, thư ký Vương cầm điện thoại tới, nơm nớp lo sợ hỏi. "Sếp... Ở bên kia gọi tới, sếp có muốn nghe không?"

Nửa tháng trước, đấu giá Hoàng Kim Long Đảo đã kết thúc, Hàn thị dùng ưu thế của mình lấy được quyền sử dụng long đảo, bây giờ mời một bữa cơm là xong. Hàn Triệu Nam gật đầu một cái, nhận điện thoại trong tay trợ lý Vương, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày. "Hoàng tổng?"

"Vâng ngày mai tôi về Bắc Kinh."

"Đương nhiên là có thời gian" Hàn Triệu Nam nở nụ cười. "Vậy đêm nay tới." 

Cực khổ gần ba tháng trời, cuối cùng Độc cũng hơ khô thẻ tre, hôm đó Phương Minh mang cả đoàn phim tới nhà hàng ngon nhất Thượng Hải, bao nguyên một tầng, nhà tài trợ Lương Ngôn Thu còn ở đây, vậy ngôi sao Giản Ngôn Tây đương nhiên không thể vắng chỗ.

Uống mấy chén rượu, Giản Ngôn Tây mượn cớ rời đi, trước khi đi thấy Lương Văn Thanh đã bị người ta chuốc say, thần trí mơ hồ, ôm cánh tay Lương Ngôn Thu, không biết đang nói cái gì mà làm khuôn mặt Lương Ngôn Thu tối sầm lại. Giản Ngôn Tây cũng không gọi Lương Văn Thanh nữa, dẫn Triệu Trần đi.

Thượng Hải về đêm vô cùng mị hoặc, cũng vô cùng kẹt xe. Giản Ngôn Tây chống tay lên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng phồn hoa, con người lại vội vã. Cậu đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước Hàn Triệu Nam đã âm thầm rời khỏi Thượng Hải, cũng chỉ gọi cho cậu một cú điện thoại, hai người cũng chẳng gặp lại. Giản Ngôn Tây xoa xoa tay, thầm nghĩ bây giờ Hàn Triệu Nam lạnh lùng không dễ gần nhưng lại dính cậu vô cùng. Ba tháng trời cậu tới Thượng Hải đóng phim, mỗi tuần hai người đều gặp nhau ba, bốn lần, cũng ăn hết tất cả đồ ăn ngon của Thượng Hải. Bây giờ anh lại tạm biệt cậu theo cách này, có chút không hợp lẽ.

Chắc là sau khi lấy được Long Đảo, công việc bận rộn chăng?

Nghĩ tới đây, Giản Ngôn Tây bình thường trở lại, nhưng vừa quay đầu đã nghĩ tới chuyện khác, vỗ vai Triệu Trần, nói. "Anh Triệu, không trở về khách sạn, trước tiên qua trung tâm thương mại một chuyến đi."

Ba mươi phút sau, xe dừng ở bãi đậu xe của trung tâm thương mại lớn nhất Thượng Hải, Giản Ngôn Tây đội mũ, mang khẩu trang, kéo khóa áo, hai tay đút vào túi quần, thở ra một hơi, nói. "Đi thôi"

Triệu Trần đi bên cạnh cậu, nghe vậy hiếu kỳ hỏi. "Anh Giản muốn mua sao?"

"Ừm." Giản Ngôn Tây gật đầu, cúi mặt xuống, bước lên thang máy. "Mua một phần quà."

Hàn Triệu Nam thực hiện thành công dự án Long Đảo, vậy cậu nên mua một phần quà chúc mừng anh, hơn nữa hình như sinh nhật Hàn Triệu Nam cách Tết một tháng phải không? 

Thang máy dừng ở tầng ba, đèn đuốc sáng choang, Triệu Trần sốt sáng đi bên cạnh Giản Ngôn Tây, cảm thấy lo lắng. "Có quá nhiều người, nếu như bị phát hiện...."

Tru Thần vừa mới chiếu cách đây không lâu, nhờ Trường Đông mà bước lên một vị trí mới, bây giờ fan trên weibo cũng đã hơn mấy vạn, nếu như bị người ta nhận ra.... Triệu Trần tưởng tượng ra hoàn cảnh như vậy, chỉ muốn lôi Giản Ngôn Tây ra khỏi đây. Ôi mẹ ơi, quá nguy hiểm. Nếu như bọn họ bị nhận ra, sẽ có chuyện rắc rối. Thời đại này tin tức truyền đi không cần thời gian quá nhiều.

So với Triệu Trần đang căng như dây đàn, Giản Ngôn Tây lại vô cùng bình tĩnh nhàn nhã, kéo khẩu trang xuống, khóe miệng còn mang theo ý cười, an ủi Triệu Trần. "Thả lỏng đi, mua xong đồ thì đi. Không sao cả."

Vừa nói chuyện vừa đi tới cửa hàng bán đồng hồ, cô gái mặc đồ nhân viên nhìn thấy hai người, mang theo nụ cười thân thiết chạy đến, dịu dàng hỏi. "Tiên sinh, ngài cần gì?"

Trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ, đêm hôm lại đeo khẩu trang, đội mũ kín mít, chẳng lẽ là minh tinh sao? Nhưng căn cứ vào sự rèn luyện hàng ngày, cô cũng không quá tò mò, chỉ dịu dàng hỏi đối phương.

Giản Ngôn Tây hơi tựa vào quầy, nhìn đồng hồ đeo tay được bày trong tủ kính, một lát sau, cậu vươn tay chỉ vào ba chỗ. "Ba cái này. Cảm ơn."

Nhân viên phục vụ khom lưng lấy ra ba cái đồng hồ kia, nhiệt tình giới thiệu, nói. "Ba chiếc này, cái màu trắng và màu đen là ROLEX, cái này làm Versace, cùng với cái màu trắng bạc này là đồ đôi." Nhân viên phục vụ lấy từ trong tủ kính ra một cái khác, thoạt nhìn khéo léo tinh xảo hơn, hỏi. "Không biết tiên sinh mua tặng hay mua cho mình? Nếu như tặng bạn gái, có thể suy nghĩ xem có nên lấy cặp này hay không."

Đồ đôi? Có lẽ cái này cũng không tồi. Nhưng Giản Ngôn Tây tỉ mỉ nghĩ lại mới phát hiện mình chưa từng nghĩ tới cảnh Hàn Triệu Nam hẹn hò. Dù sao tính khí xấu như vậy, ai có thể chịu được? Suy nghĩ này lóe lên rồi tắt phụt trong lòng cậu, bỏ qua lời đề nghị của nhân viên, gật đầu một cái, chỉ vào cái đồng hồ ROLEX màu trắng, nói. "Tôi muốn tặng cho một người bạn. Lấy cái này đi. Gói lại giúp tôi."

Cả giá cũng không hỏi sao? Nhân viên phục vụ cảm thán một câu, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cô liếc nhìn nam nhân một cái, phát hiện vị khách này lông mi rất dài, đôi mắt lại to, lúc chớp mắt...

Nhân viên phục vụ trừng lớn mắt, thất thanh nói. "Anh"

Triều Trần phát hiện ra sự khác thường của cô, nghiêng người tới, gấp gáp nói. "Đừng kêu."

Giản Ngôn Tây! Hóa ra là Giản Ngôn Tây! Nhân viên phục vụ há hốc miệng, đánh mất khả năng ngôn ngữ, Giản Ngôn Tây duỗi tay ra chặn một, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. "Nhờ cô." 

Một câu nhờ cô này, cô gái buông lỏng tay ra, kích động dán sát vào phía trên tủ kính để nhìn rõ Giản Ngôn Tây, thì thầm. "Tây Tây. Xin chào anh. Em là fan anh.. Xin lỗi, xin lỗi..." Cô vỗ vỗ ngực một cái. "Em lại khẩn trương rồi."

Giản Ngôn Tây bỏ khẩu trang xuống, nở nụ cười, đôi mắt cong lên. "Không sao. Xin giữ bí mật. Tôi lén lút tới đây dạo phố, nếu như bị chụp ảnh, sẽ bị người đại diện mắng."

Nhân viên phục vụ gật đầu, không nhịn được cười. "Aizz. Tây Tây tới Thượng Hải đóng phim sao? Hay là tới chơi?"

"Đóng phim." Giản Ngôn Tây cười. "Sau này rồi biết."

"Không quan tâm anh quay phim gì. Em cũng sẽ ủng hộ anh." Nhân viên phục vụ gật mạnh đầu, nghiêm túc nói. "Chúng em rất thích anh, cho nên muốn anh sống thật hạnh phúc."

Lời nói này đến từ một người xa lạ không quen, làm Giản Ngôn Tây cảm động, gật đầu nói. "Cảm ơn."

Cậu không nói mấy câu như "sẽ nỗ lực vì các bạn", "nhất định sẽ làm tốt hơn", nhân viên phục vụ cũng chẳng thấy có vấn đề gì, vẫn mê người ta tít mắt, cô cầm hộp quà đã gói xong, đưa cho Giản Ngôn Tây. Triệu Trần ở một bên trả tiền xong xuôi, nhân viên phục vụ cúi đầu nói. "Tạm biệt quý khách."

Giản Ngôn Tây cầm túi, gật đầu một cái sau đó mời rời đi.

Mãi tới khi bọn họ vào trong xe rồi, cũng không ai phát hiện ra bọn họ. Triệu Trần thở phào nhẹ nhõm. "Nguy hiểm thật."

Giản Ngôn Tây ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên. "Đúng vậy." 

Mấy ngày sau, Bắc Kinh.

Độc đã quay xong, Giản Ngôn Tây muốn nghỉ ngơi một trận nên không nhận thêm phim mới, Lương Văn Thanh chọn được một ít show giải trí nên phải quay thêm mấy ngày, sau đó là thời gian rảnh. Ngược lại với Giản Ngôn Tây đang rảnh rỗi là Hàn Triệu Nam liên tục bận rộn, mỗi ngày đi sớm về muộn, thời gian ở trong nhà, Giản Ngôn Tây cũng không gặp anh, mấy lần cậu tỉnh dậy phát hiện anh đã đi rồi, Giản Ngôn Tây cảm thấy có gì đó không đúng.

Hàn Triệu Nam đang trốn tránh cậu sao?

Hoàng đế Giản sờ sờ cằm, ngồi ở ban công ngắm cảnh, nhìn mầm cây nhỏ đang lớn lên, bỗng nhớ tới Hàn Triệu Nam. Hàn Triệu Nam có vấn đề ở đâu, cậu cũng không nhìn ra được. Hay là bản thân làm chuyện gì quá đáng nên anh mới tránh mặt cậu như vậy.

Nếu vẫn ở nhà cậu, chắc cũng không có vấn đề gì to tát, hình như Hàn Triệu Nam có chuyện gì đó không thể nói với cậu, hoặc là xảy ra chuyện gì khiến anh khó đối mặt ư?

Là cái gì chứ?

Giản Ngôn Tây nghiêm túc chất vấn bản thân mình, hôm nay cậu suy nghĩ quá lâu, đồng hồ rung chuông báo hiệu 10 giờ, cậu cũng chưa muốn lên giường đi ngủ. Ba mươi phút sau, như nghĩ tới chuyện gì đó, cậu đi chân trần tới phòng khách tắt đèn, lần mò trở lại ban công.

Ba mươi phút sau, trong không gian yên tĩnh truyền tới âm thanh mở cửa phòng, bóng người cao ráo sững sờ hai phút sau mới vào trong nhà, cất chìa khóa ở huyền quan, anh không bật đèn, cởi giày rồi rón rén vào phòng khách.

Đang làm gì thế? Chẳng nhẽ là suy nghĩ chuyện nhân sinh?

Đột nhiên cậu muốn hỏi xem Hàn Triệu Nam đang làm gì.

Lúc cậu đang định lên tiếng, đã thấy Hàn Triệu Nam di chuyển, tất chân giẫm lên sàn nhà không phát ra âm thanh gì, mục tiêu không phải phòng rửa mặt cũng không phải phòng khách, trái lại, Hàn Triệu Nam đi vào phòng ngủ Giản Ngôn Tây. Hàn Triệu Nam chậm rãi đi tới, đứng ở cửa phòng chần chờ một lúc, sau đó đưa tay nhẹ nhàng mở chốt cửa.

Hàn Triệu Nam thận trọng đẩy ra một khe hở, đứng ở ngoài nhìn vào trong. Rèm cửa không kéo xuống sao? Anh nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, lông mày Hàn Triệu Nam nhíu lại, nhìn thấy trên giường không một bóng người, trong lòng anh cả khinh, bật đèn phòng ngủ lên, phát hiện trên giường không có ai cả.

Người đâu?

Hàn Triệu Nam thở dốc, lúc xoay người lại bị dọa hết hồn, chỉ thấy Giản Ngôn Tây cầm hộp quà nhỏ, ngồi trong phòng khách nhìn một loạt động tác của anh, nghiêng đầu do dự nói. "Sinh nhật vui vẻ."