Trần Ân và nguyên chủ là loại bạn bè gì?

Có thể nói vậy, sau khi nguyên chủ bỏ trốn, quyết định tới Đế Đô. Nhà nguyên chủ vốn ở phía Nam, thiếu niên 16 tuổi khi ấy sao lại có thể có quyết định táo bạo, bỏ nhà tới một nơi phồn hoa như Đế Đô được chứ? Trong đó tác động của Trần Ân vô cùng to lớn.

Năm đó, tuy rằng Trần Ân mới là thanh niên 18 tuổi nhưng quyền thế phú quý trong nhà đã không sánh nổi, dàn xếp cho nguyên chủ là chuyện vô cùng đơn giản, sau khi nguyên chủ vấp giới giải trí, hai người vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng kỳ lạ là sau khi dính phải scandal, nguyên chủ không xin sự giúp đỡ từ Trần Ân, mà Trần An cũng không đưa tay ra viện trợ, giữa hai người giống như kẻ xa lạ, Giản Ngôn Tây tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ cũng không tìm thấy lý do.

Nghĩ tới đây, ánh mắt cậu hướng về phía Trần Ân, dường như Trần Ân vẫn chưa phát hiện ra, nhún vai ủy khuất nói. "Đã lâu không gặp, anh nhiệt tình như vậy. Còn em thì lạnh nhạt như thế."

Giống như đang lên án gã vậy.

Giản Ngôn Tây nhìn Trần Ân, tựa cười mà không phải cười, cũng không trả lời câu hỏi của gã, trong lòng vẫn đang nghĩ đến tiểu tử thối đứng ngoài cửa kia vì sao lại tới đây.

Quả nhiên một lát sau Hàn Triệu Nam mang theo trợ lý Vương tiến vào, liếc mắt nhìn ba người Giản Ngôn Tây, ngay cả ý định dừng lại cũng không có, giống như chẳng quen biết gì cậu. Trợ lý Vương đi theo sau anh ủ rũ cúi đầu lướt qua, lúc thấy Trần Ân mới trở nên sững sờ, có chút không phản ửng nổi, dĩ nhiên không thể tin được lại gặp người quen ở đây, vui vẻ chào. "Trần tổng."

Giản Ngôn Tây cau mày, âm thầm bật cười.

Trần Ân đột nhiên bị người ta gọi lại, lúc thấy trợ lý Vương, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, không nhớ ra người kia là ai. Lúc gã thấy Hàn Triệu Nam đang cau mày mới tỉnh ngộ, chủ động cười chào hỏi. "Hóa ra là tiểu Hàn tổng? Cũng tới đây ăn cơm?"

Trợ lý Vương đang muốn thay sếp mình gật đầu, nhưng Hàn Triệu Nam không cho cậu cơ hội này, giành nói. "Không. Đến đón người."

Trần Ân sững sờ: "Đón người?"

Với quan hệ của bọn họ, không nên nói chuyện tới mức này, đáng ra phải chào hỏi qua loa rồi đi, không phải sao?

Biểu cảm lạnh lùng của Hàn Triệu Nam biến mất không còn tăm hơi, cười nói. "Đúng, tôi đến đón người."

Trần Ân nở nụ cười, không tham dự nữa, chỉ nói. "Vậy chúc tiểu Hàn tổng may mắn."

"Tôi luôn rất may mắn." Hàn Triệu Nam cười lạnh, nhìn Trần Ân đứng chung với Giản Ngôn Tây, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không, cười hỏi. "Ăn xong rồi sao?"

Giản Ngôn Tây bị anh hỏi."..." Kẻ hay ghé thăm chắc chắn không phải người tốt.

Trần Ân đứng ở một bên sững sờ, sau đó phản ứng lại, liếc nhìn Giản Ngôn Tây, kinh ngạc nói. "Người tiểu Hàn tổng muốn tìm là Tây Tây?"

Tây Tây?

Tây Tây clmm. Tây Tây là để cho mày gọi hả.

Hàn Triệu Nam nhìn, cười nói. "Đúng vậy. Có chút việc tìm em ấy."

"Hóa ra là vậy, tôi còn có chuyện xin phép đi trước, hôm nay không tiếp các cậu được" Trần Ân liếc nhìn Giản Ngôn Tây, hai tay bày ra tư thế vô hại, sau đó quay đầu liếc nhìn Giản Ngôn Tây, nhướn mày. "Sau này gọi em sau."

Trên xe.

Trợ lý Vương đưa Vương Khả về nhà, Giản Ngôn Tây thuận lợi ngồi lên xe của Hàn Triệu Nam.

Nhưng từ khi lên xe cũng đã qua mười mấy phút, trong xe không có ai nói chuyện.

Giản Ngôn Tây không biết mở miệng làm sao, hồn vẫn ở trên mây, chờ anh cất lời nói trước, quay đầu lại mới phát hiện Hàn Triệu Nam đã quay đầu ra cửa sổ, mím môi lại, bộ dáng quật cường không thèm nói chuyện.

Giản Ngôn Tây nhìn thấy bộ dáng này, chẳng biết vì sao lại bật cười, hai mắt cong cong hỏi. "Vẫn còn giận?"

Hàn Triệu Nam nhìn bên ngoài, lạnh lùng hỏi. "Giận cái gì?"

"Còn có thể là chuyện gì nữa, là chuyện Minh Sở." Giản Ngôn Tây cười xong, thở dìa một hơi, nói. "Trước đây là tôi không đúng."

Oa, câu nói này thực ra không khó mở miệng như vậy.

Trải qua mấy tháng ở chung, Giản Ngôn Tây tự nhận mình hiểu rõ Hàn Triệu Nam, cũng bởi vì hiểu rõ anh nên mới biết, sau chuyện Minh Sở, bây giờ Hàn Triệu Nam là đang chủ dông đưa cho cậu một nấc thang làm hòa với anh, đây là chuyện hiếm thấy cỡ nào.

Dựa theo tính cách của đứa ngốc này, cả đời chắc chắn sẽ không thèm nhìn mặt cậu nữa, dù sao chuyện lúc trước Giản Ngôn Tây vẫn không cho rằng mình làm sai, lúc cậu quyết định giấu Hàn Triệu Nam chuyện này, cậu cũng từng nghĩ có một ngày sẽ bị anh phát hiện ra.

Mỗi người có một kế sách riêng.

Người càng coi trọng quyền thế, càng phải có kế hoạch đúng đắn. Nhưng với người thiếu hụt tình cảm như Hàn Triệu Nam mà nói, chuyện anh quan tâm nhất vẫn là tình cảm, lúc trước cậu đối xử lạnh lùng với anh như vậy, khó trách anh không tin tưởng cậu.

Giản Ngôn Tây nhìn thấu trong lòng Hàn Triệu Nam, tiếp tục nói. "Chuyện Minh Sở và Hàn Vũ Lương, tôi không nói cho anh biết là lỗi của tôi, nhưng không phải như anh nghĩ."

Hàn Triệu Nam liếc mắt nhìn Giản Ngôn Tây một cái.

Ngoài miệng cậu nói lời giải thích, nhưng trong mắt lại không để ý tới anh, nói tới đây đã coi bản thân đã hết trách nhiệm, không quan tâm tới anh nữa.

Không biết Giản Ngôn Tây vẫn đang e ngại điều gì.

Nếu như khi đó, đổi lại là, đổi lại là người mà Giản Ngôn Tây thích nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu có thể trơ mắt đứng nhìn như vậy sao?

Hay cũng đối xử với người ta giống như anh.

Một tháng trước, trong nhà cậu, Hàn Triệu Nam đã biết bản thân anh giữ vị trí như thế nào trong lòng Giản Ngôn Tây.

Là bạn bè? Hay chỉ là một người qua đường tạm thời rủ lòng thương?

Đoạn tình cảm này nhẹ như lông hồng, lúc Hàn Triệu Nam cho rằng anh rất đặc biệt với cậu, Giản Ngôn Tây lại dùng sự thật tàn nhẫn tát anh một cái, nói cho Hàn Triệu Nam biết anh chẳng đáng một xu.

Ai sẽ đối xử như vậy với người mà bản thân mình quan tâm?

Hàn Triệu Nam biết, một khi cậu đưa ra lựa chọn là đã suy nghĩ thấu đáo, thậm chí cái lựa chọn ấy còn thể hiện sự quan tâm của cậu đối với anh.

Nếu như đã khác biệt, vậy còn cứ cưỡng cầu làm gì?

Anh tự nói với bản thân mình như vậy, nói bản thân phải tin tưởng vào quyết định của bản thân, nhưng lại nghĩ tới ca khúc Giản Ngôn Tây trình diễn trong Bạn là ca sĩ.

Bóng Tối Vườn Hoa.

Đóa hoa xinh đẹp trong bóng tôi kia, là đóa hoa có sắc đỏ kiều diễm, tại sao lại dụ dỗ chàng trai kia đi vào bóng tối?

Dụ dỗ thiếu niên đi vào u mê, cuối cùng lại nuốt chửng người ta vào vô tận, là vì nó muốn giữ thiếu niên mãi mãi bên cạnh mình.

Hàn Triệu Nam ngơ ngác nhìn video, đột nhiên cảm thấy bản thân mình trước kia ngu ngốc bao nhiêu. Vương Anh từng nói một câu vô cùng chính xác, đó là, đồ của mình muốn vậy tại sao phải nhường người ta?

Tại sao không thể tự mình đoạt lấy?

Đóa hoa nuốt chửng chàng trai, hương vị thịt tỏa ra mùi nồng đậm, bọn họ từ đây tuy hai mà một, như hình với bóng. 

Chuyện này có gì không tốt?

Giản Ngôn Tây hát bài hát đó vô cùng hay, thân thể thon gầy ấy chứa sự ngây thơ của chàng trai, mà vật mình muốn..

Không nên nghĩ rằng sẽ có người dâng đến trước mặt mình.

Ánh mắt Hàn Triệu Nam lóe lên, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe, nói. "Lúc trước em còn nói, nếu như tôi dính vào ma túy,em sẽ không cần tôi."