Ánh mắt? Giản Ngôn Tây kinh ngạc nhìn Hàn Triệu Nam, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, mặc dù vẫn ung dung chờ đợi lời giải thích của cậu.

Trong lòng Giản Ngôn Tây bật cười, Hàn Triệu Nam đã trưởng thành rồi, không muốn chú ý cũng khó, ánh mắt và giọng nói của cậu không tránh khỏi việc xem anh là Thái tử mà đối xử.

Giông như tối hôm nay, nếu là người khác uống say chạy đến nhà cậu, cậu sẽ không mở cửa cho người ta vào, chứ đừng nói là ngồi yên nghe anh nói dông nói dài như thế.

"Không có, anh nghĩ nhiều rồi." Giản Ngôn Tây cảm thấy buồn cười, đuôi lông mày nhếch lên, nói. "Tôi không thích anh" (Nói trước bước không qua, nghiệp quật sml Quàng thượng nhé:)))

Chỉ là có một loại cảm giác quen thuộc mà thôi.

Hàn Triệu Nam ngơ ngác nhìn Giản Ngôn Tây, ánh đèn rọi xuống làm khuôn mặt người kia càng sáng hơn, ngay cả một khuyết điểm cũng tìm không ra, tim anh đập chệch một nhịp, đưa tay che mắt mình lại, hừ lạnh. "Không thích thì thôi, ai cần em."

Giản Ngôn Tây đứng dậy khỏi ghế salon, từ trên cao nhìn Hàn Triệu Nam, buồn cười nói. "Biết vậy là tốt. Muộn rồi, tôi không đuổi anh đi, phòng khách ở phía bên kia, tự mình đi đi." Cậu nói xong cũng không quản phản ứng của anh, đi vào phòng ngủ chính. Hàn Triệu Nam ở phía sau nghe tiếng bước chân đã khuất vội vàng bỏ hai tay xuống, thấy bóng dáng không chút lưu luyến của Giản Ngôn Tây càng ngày càng xa dần.

Mẹ nó nữa. Hàn Triệu Nam chửi thề, úp mặt vào trong ghế sofa, vùi đầu vào gối ôm mềm mại, đứa ngốc này thật khó chơi.

Anh đang buồn bực, mũi lại nghe thấy mùi thơm, Hàn Triệu Nam sững sờ, ngẩng đầu lên nhì cái gối hình thức bình thường, không có mấy hoa văn, kề sát mặt lại mới ngửi thấy mùi hương mộc mạc, có chút quen thuộc với anh.

Hàn Triệu Nam vỗ vỗ đầu một cái, dần dần tỉnh tảo lại, nghĩ vắt óc cũng không nhớ nổi mình từng ngửi thấy mùi hương này ở đâu, một hồi lâu sau, thân thể anh cứng đờ. Mẹ nó, lúc trước Giản Ngôn Tây đè anh xuống ghế để bôi thuốc có phải là dùng cái gối này chặn miệng anh không?

Cái đệt!!!!!

Hàn Triệu Nam giống như bị điện giật, bỗng nhiên nhảy dựng lên, phía sau lưng hiện lên đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm anh giống như kẻ thù, một lát sau, Hàn Triệu Nam mới ý thức được bản thân mình đang làm trò hề gì, tấm lưng thoáng chốc buông lỏng, cúi đầu mắt một câu. "Đờ mờ"

Là mùi của mình à?

Sáng sớm mai, Hàn Triệu Nam mơ màng thấy có chút lạnh, thân hình cao lớn càng cuộn mình sâu vào ghế sofa, cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó... Chăn của anh đâu? Anh mờ mịt mở mắt, cửa sổ đã bị người khác mở ra, ánh nắng rọi vào trong có chút chói mắt.

Đây là đâu?

Hàn Triệu Nam chống tay lên trán, lắc lắc đầu một cái, chỉ thấy Giản Ngôn Tây đang ngồi trên sofa đối diện, mặc áo khoác tối màu, chống cằm quan sát anh.

!!!!!

Hàn Triệu Nam bị dọa sợ mà tỉnh lại, theo bản năng dịch ra xa một chút, trợn mắt nhìn cậu, không dám tin hỏi. "Cậu ở đây làm gì?"

Giản Ngôn Tây cười lạnh. "Anh nhìn xem anh đang ở đâu đi?"

Hàn Triệu Nam nhìn xung quanh, thấy một góc của phòng khách có cái cọc gỗ, thân thể cứng đờ, chậm rãi hoàn hồn. Ký ức tối hôm qua trở về, chờ sau khi load xong, ánh mắt anh co rút lại, khiếp sợ nhìn cậu. "Tối hôm qua..."

Tối hôm qua anh nói với Giản Ngôn Tây mấy câu kia?

Giản Ngôn Tây nở nụ cười. "Sao, nhớ rồi?"

Hàn Triệu Nam đen mặt, thân thể đứng dậy khỏi sofa, nhìn Giản Ngôn Tây. "Mấy câu nói tối hôm qua, tốt nhất cậu nên quên đi. Tôi không muốn người ta nghe được từ nào..."

"Còn muốn lừa mình dối người? " Giản Ngôn Tây nhíu mày, cũng đứng lên cười, nói. "Được, anh muốn giấu thù tôi giúp anh giấu."

Hàn Triệu Nam cắn răng. "Ý cậu là gì?"

"Ý tôi rất khó hiểu ư? Cậu muốn lừa mình dối người, cả đời sống trong cái vỏ công tử bột, đem vận mệnh của bản thân giao cho một người anh ghét cay ghét đắng tôi cũng không có ý kiến."

Hàn Triệu Nam trợn mắt, không thể tin được Giản Ngôn Tây lại nói như vậy, đầu anh đột nhiên phừng phừng lừa giận, muốn thiêu sạch xung quanh. Sao cậu dám nói như thế? Ai cho cậu cái quyền này? Hàn Triệu Nam giận dữ, tiến lên một bước, hung ác nói. "Con mẹ nó, cậu..."

Lời anh còn chưa nói hết, trong bụng đã truyền đến một tia đau đớn, sắc mặt anh tái nhợt, không nói nổi thành lời. Giản Ngôn Tây cười lạnh một tiếng, thu lại đầu gối của mình, hai tay nắm lấy tay trái Hàn Triệu Nam, dùng sức xoay mạnh. Hàn Triệu Nam phản ứng không kịp, lần nữa bị Giản Ngôn Tây ấn xuống sofa.

Tôi đờ mờ cậu!!!

"Tôi fuck your mother" Hàn Triệu Nam giận dữ, điên cuồng giàu dựa, miệng mắng. "Con mẹ nó, cậu có phải không muốn sống tiếp không? Giản Ngôn Tây. Cậu dám.... Tôi....A!!!"

Cậu dùng gối chặn miệng anh lại, bắt chéo hai tay anh đặt ra sau lưng, đầu gối tì trên lưng anh, cười lạnh một tiếng, nói. "Thật đáng tiếc, bây giờ tôi tới đoàn phim, không có nhiều thời gian nghe anh thao thao bất tuyệt."

"Nói mấy lời này anh không nghe lọt tai cũng được, tôi chỉ nói một lần, tịnh tâm suy nghĩ đi."

Tịnh tịnh clmm!

Hàn Triệu Nam cắn răng, Giản Ngôn Tây ở phía sau cũng chẳng buông lỏng phân nào, anh chỉ có thể nghe cậu nói. "Tôi không biết tại sao Hàn Kiều hận anh, thậm chí còn rủa anh đi chết. Mà anh tự sát là một nguyên nhân, còn những nguyên nhân khác chúng Ya không biết được, nhưng anh nhất định phải biết, Hàn Kiều hận anh như vậy, sẽ không bao giờ che chở cho anh."

Hàn Triệu Nam đang giãy dụa đột nhiên ngừng lại.

"Anh rất khó khống chế cảm xúc của mình, bây giờ Hàn Kiều có thể hiểu anh sống phóng túng nên ông ta mới che chở anh, nhưng không có nghĩa sau này cũng sẽ như vậy. Hàn gia giống như đàn sói, cha anh cũng không có tình cảm với anh, Phương Dao cũng đang nhìn chằm chằm vào 6% cổ phần trong tay anh, Hàn Thận cũng chỉ lo cho mình, không thể giúp anh, cũng không có năng lực giúp anh. Tuổi tác Hàn lão gia đã cao, sẽ không để ý đến tương lai anh nữa. Hàn Triệu Nam, anh thật sự hiểu hoàn cảnh bản thân sao?"

Hàn Triệu Nam cười lạnh một tiếng, hàm hồ nói. "Tôi còn hiểu rõ hơn cậu."

Hiểu thì thế nào!

Anh có thể làm thế nào?

Giản Ngôn Tây nhíu mày, hơi buông lỏng bàn tay đang chế trụ Hàn Triệu Nam ra, nói. "Xem ra anh chẳng hiểu gì cả, Bây giờ Hàn lão gia lớn tuổi rồi, có ông ấy ở Hàn gia thì mọi chuyện sẽ yên bình, nhưng ông ấy mất thì Hàn Nghị sẽ quậy loạn lên, 6% cổ phần trong tay anh sẽ thành bùa đoạt mệnh, anh cho rằng Hàn Kiều sẽ để ý đến sự sống chết của anh sao?"

"Anh biết nếu tôi là Hàn Nghị, tôi sẽ lấy cổ phần trên tay anh như thế mào không? Dù cách nào anh cũng sẽ mất đi số cổ phần để khống chế Hàn thị."

"Hàn Triệu Nam, anh thật sự phải ngồi chờ chết sao?"

Vành mắt Hàn Triệu Nam đỏ ửng, không biết là tức giận hay đau lòng, Giản Ngôn Tây thấy vậy có chút không đành lòng, mím môi nói. "Nếu như muốn thật sự thay đổi, hãy đến tìm tôi. Trước đây anh đã giúp tôi ký hợp đồng với Hoa Kiệt, ân tình này xem như tôi trả lại anh, có được không?"

"Ai muốn cậu trả ân tình?" Hàn Triệu Nam cắn răng, phát hiện sức mạnh trên cổ tay đã dần buông lỏng, quay đầu nói. "Là tôi trả ơn cậu chuyện trước kia ở Vương Tước cậu giúp tôi"

Giản Ngôn Tây buồn cười buông hai tay ra. "Dù ra sao, nếu anh cần tôi giúp, cứ đến tìm tôi. Xem như anh bao dưỡng tôi đi. Đương nhiên, nếu như anh không muốn, vậy xem như tôi chưa nói."

- -

Vương Anh rụt cổ vào trong cổ áo, lúc đẩy cửa bước vào trong quán cafe mới cảm thấy ấm áp đôi chút, giống như được sống lại lần thứ hai vậy. Anh ta thở dài một hơi, sau đó sửa sang lại quần áo, nhìn một lượt trong quán mới thấy cái đồng màu vàng của Hàn Triệu Nam, khóe miệng lộ ra ý cười, Vương Anh bước nhanh tới, vỗ vai Hàn Triệu Nam, nói. "Hôm nay hẹn tôi đến đây làm gì?"

Hàn Triệu Nam liếc nhìn anh ta, nói. "Bây giờ còn ai dám mời Vương tổng tới mấy chỗ bát nháo tào lao kia nữa chứ?"

"Haha" Vương Anh ngồi xuống. "Nghèo rồi à?"

Hàn Triệu Nam nhíu mày, cầm thực đơn, không nói thêm nữa.

Vương Anh nhạy cảm phát hiện hôm nay anh không giống với mọi ngày, nhớ tới cú điện thoại hôm qua, hỏi. "Hôm qua gọi cho tôi có chuyện quan trọng gì?"

"Tôi còn có chuyện gì quan trọng?" Hàn Triệu Nam nói. "Muốn tìm cậu uống rượu, tán gẫu, ngoài mấy cái này thì có gì nữa chứ."

"Thật sự không có gì?" Vương Anh ngờ vực.

Hàn Triệu Nam liếc một cái. "Vậy ngài đây hi vọng tôi có chuyện gì, nói thẳng đi, tôi phối hợp với cậu."

Vương Anh cười dâm đãng. "Tôi hi vọng ở phương diện tình cảm của Hàn thiếu gia sẽ có tiến triển. A, cậu có nghe nói không? Minh Sở về nước rồi."

Hàn Triệu Nam sững người, không nghĩ tới chuyện này lại đột ngột như vậy. "Sao lại về?"

Vương Anh quan sát sắc mặt Hàn Triệu Nam, phát hiện anh chỉ kinh ngạc chứ không vui vẻ gì, trong lòng ngạc nhiên, hỏi. "Học ba năm cũng sắp về rồi, chúng ta làm gì để nghênh đón cậu ấy được?"

"Phải nghênh đón chứ." Hàn Triệu Nam thì sao cũng được. "Lúc đó gọi điện cho tôi là được."

"Ai, thái độ thờ ơ này là sao?" Trong lòng Vương Anh kinh ngạc, hỏi. "Lúc trước người ta đi còn khóc như thằng ngu ấy. Bây giờ lại lạnh lùng như vậy, không bình thường."

"Ai khóc nhuế thằng ngu?" Hàn Triệu Nam trừng mắt, không kiên nhẫn nói. "Khi đó còn trẻ, khóc giống đứa ngốc là chứng minh tôi có tình cảm, bây giờ tình cảm không còn nữa thì cũng phải khóc sao?"

"Đù" Vương Anh trợn mắt ngoác mồm. "Chuyện tình cảm cậu quên nhanh thật. Nói thẳng đi, có thích người ta nữa không?"

"Không thích, cũng chỉ là bạn bè lớn lên cùng nhau thôi, hiểu không?"

"Chuyện này..." Vương Anh sững sờ, nhìn kỹ đôi mắt Hàn Triệu Nam, phẳng lặng đến lạ, ánh mắt cũng không né tránh, anh ta có chút nghẹn họng.

Không khí yên tĩnh, Hàn Triệu Nam đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, trên mặt hiện lên tia quái dị, nhìn Vương Anh, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn cắn răng, do dự nửa ngày, nói. "Tôi hỏi cậu..."

"Cái gì?"

"Nếu như có một người, nhìn cậu với ánh mắt khác những người khác, bên ngoài hung ác, nhưng lại suy nghĩ thấu đáo cho cậu,..." Hàn Triệu Nam hồi tưởng lại, hỏi. "Còn đặc biệt muốn giúp cậu, vậy là có ý gì?"

Vương Anh sững sờ, cái gì có ý gì?

Hàn Triệu Nam nhìn bộ dáng ngu ngốc của anh ta, tức giận nói. "Đang hỏi cậu đấy."

"Cậu phải nói rõ ràng chứ. Cậu nói tới ai? Là người tôi quen sao? Bạn bè với cậu? Nam hay nữ?"

Anh ta hỏi một đống câu hỏi như thế, Hàn Triệu Nam còn không muốn trả lời, chỉ nói. "Mới quen, là nam." Suy nghĩ một chút lại thêm vào một câu. "Là đồng tính luyến ái."

“…”

Đùa tôi à? Giấu đầu hở đuôi, giờ thêm câu này vào là có ý gì?

Vương Anh khiếp sợ, không thể trả lời, Hàn Triệu Nam lại bổ sung thêm. "Hỏi cậu ấy thích tôi hay không, cậu ấy liền phủ nhận. Cậu nói xem, là có ý gì?"

Vương Anh nói. "Có thể là yêu cậu nhưng không muốn thừa nhận. Cũng có thể là xem cậu như bạn bè, xem tình huống cụ thể mới biết được. Nhưng mà, người ấy là ai?"

Hàn Triệu Nam mất tập trung nói: “Không ai.”

Yêu thích mà không muốn thừa nhận? Cũng có thể lắm, Giản Ngôn Tây là tiểu minh tinh, muốn làm cho cậu thừa nhận cậu thích anh thì không tiện rồi.  Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Triệu Nam trở nên vui vẻ, sau đó suy nghĩ một lát mới không cười thành tiếng, nghiêm túc nghĩ, hóa ra Giản Ngôn Tây thích mình...

Nhưng anh sẽ không động tâm đâu. 

(Rồi chờ đi, nghiệp quật sml:)))