Nhan Thiến Thiến từ nhỏ đã theo nghiệp diễn xuất, tuy rằng bây giờ mới chỉ 23 tuổi nhưng đã là tiền bối trong giới giải trí, hình tượng trên màn bạc là loại phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng, lời nói cay nghiệt, nhân vật diễn cũng thuộc loại phụ nữ già dặn ngay thẳng, rất được mọi người yêu thích. Mà trong cuộc sống thường ngày, tính cách cô cũng nóng nảy như vậy, nhưng khác xa so với sự lộng lẫy trên màn ảnh,đại đa số thời gian có thể dùng bốn chữ để giải thích thái độ của cô đối với cả người lẫn vật -- đùa giỡn đại bài.

Không sai, chính là vậy.

Nhan Thiến Thiến đã xuất đạo mười mất năm, chìm nổi trong giới giải trí này mấy năm, cũng đã qua cái thời hiếu chiến thích gì làm nấy, trước mắt mảng lớn nhất của coi là phim truyền hình, giải trí Tinh Hải cũng toàn tâm toàn ý nâng đỡ cô, cũng không thể không nói, địa vị của cô như này cũng có tư cách đùa giỡn đại bài lắm chứ. Dưới tình huống bình thường, người nào biết tính cô ta cũng sẽ x không ngu đến nỗi tìm cô ta gây hấn, có ai mà có mắt không tròng đâu?

Mà tiếc một điều, Giản Ngôn Tây lại thuộc vào cái loại có mắt không tròng đó, thậm chí còn thuộc vào cái loại mù. Lúc trước hợp tác với Mục Sinh, không biết vì sao Mục Sinh lại đắc tội với Nhan Thiến Thiến, bị Nhan Thiến Thiến làm cho khó xử mấy lần, mà chủ nhân của cơ thể này lại là người ngay thẳng, trước mặt mọi người trách móc Nhan Thiến Thiến không chút kiêng nể, sau đó chủ nhân của cơ thể này không hợp tác với Mục Sinh nữa, rơi vào mấy loại bẻ bối, đồn đại, trong đó chắc chắn không thiếu phần của Nhan Thiến Thiến.

Giản Ngôn Tây nghĩ tới chuyện này, hơi tính toán một chút, trên mặt nơi nụ cười, mở miệng nói. "Xin lỗi chị Thiến Thiến, em gái này không phải nhân viên đoàn phim, là fan hâm mộ tới thăm tôi, đụng phải chị, thật sự là có lỗi quá."

Cao Mộng Dao ở phía sau nghe cậu nói như thế, hai tay nắm chặt, ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn Tây với ánh mắt không thể tin nổi, mở miệng nhưng lại không nói được lời nào, hai mắt đỏ lên, nước mắt chực chờ rơi xuống, Nhan Thiến Thiến nghe cậu nói vậy cười lạnh một tiếng, liếc nhìn quần áo Cao Mộng Dao. "Fan cậu? Tôi biết này, diễn viên, nhân viên trong đoàn kịch cũng không phải là loại không có quy củ giống như cô đây, hóa ra là giống cậu."

"Chắc vậy." Giản Ngôn Tây không to rõ ý kiến, ý cười vẫn treo trên mặt. "Còn phải học hỏi chị Thiến Thiến nhiều."

Lúc cậu nói lời này, đôi môi hơi nhếch lên, nụ cười thể hiện ý tứ hàm xúc không rõ, trong nháy mắt, Nhan Thiến Thiến nghe ra hàm ý trong câu nói của cậu, giận đến bốc khói, nhớ tới thời gian Giản Ngôn Tây vẫn ở Tinh Hải, suýt chút nữa mang đến phiền phức cho cô ta, gây nhục cho cô ta trước mặt mọi người. Vương Khả lúc này mới cố tình đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, chen vào giữa Giản Ngôn Tây và Nhan Thiến Thiến, cười hì hì, hỏi. "Ngôn Tây và chị Thiến Thiến đang nói gì vậy? Nghe thật vui."

Mặt Nhan Thiến Thiến cứng đờ, ngoài cười nhưng trong không cười. "Không có gì."

"Thật sao?" Vương Khả cười lớn, nói. "Còn chưa vào phim trường sao? Em thấy chị Thiến Thiến và Ngôn Tây cười vui như thế, chờ lúc vào phim trường em đây lại bị ruồng bỏ."

Ý tứ Vương Khả quá rõ ràng. Nhan Thiến Thiến lăn lộn nhiều năm vậy còn không hiểu sao, thầm nghĩ Vương Khả đã lên tiếng, mà bọn họ còn hợp tác dài dài, tất yếu phải mất lòng nhau? Cơ hội trả thù Giản Ngôn Tây vẫn còn rất nhiều.

Nhan Thiến Thiến miễn cưỡng nở một nụ cười trên mặt, nói với Vương Khả. "Giản Ngôn Tây dù gì cũng từng do Tinh Hải đào tạo, vừa nãy chúng tôi chỉ ôn chuyện cũ thôi."

"Đúng vậy, ôn chuyện cũ thôi." Giản Ngôn Tây nghe vậy nhíu mày, giống như chưa hề có khúc mắc gì.

Bởi vì có Vương Khả tham gia, bầu không khí nhất thời dịu xuống, Vương Khả là người nhạy bén, nhìn Nhan Thiến Thiến, nói. "Chị Thiến Thiến, chúng ta vào trước."

Nhan Thiến Thiến căng thẳng gật đầu, liếc mắt nhìn Giản Ngôn Tây, ý tứ không rõ, sau đó quay người đi vào trong, Vương Khả quay đầu lại, làm một cái mặt quỷ với Giản Ngôn Tây.

Giản Ngon Tây nhíu mày, xem ra là Hứa Thích Nam muốn Vương Khả bảo vệ cậu, mà Vương Khả vẫn để chuyện này trong lòng.

"Cảm ơn anh..." Giản Ngôn Tây vẫn còn đang suy tư, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh cảm ơn thật nhỏ, tiếng nói còn có phần run rẩy, Giản Ngôn Tây ngẩn ra, lúc này mới nhớ Cao Mộng Dao vẫn còn ở đây, quay lại thấy cô gái nhỏ viền mắt đã đỏ, vẫn đang nhìn mình, hai đầu ngón tay xoa xoa vào nhau, giống như vừa mới bị dọa sợ.

"Không sao." Giản Ngôn Tây cười, cậu cũng không phải vì cô gái này mà làm vậy, nhưng con gái 17, 18 tuổi cũng giống như hoa, Giản Ngôn Tây tuy không thích hoa nhưng vẫn là người đàn ông lịch thiệp, nhân tiện cậu nói. "Vừa nãy sợ sao? Em là fan Vương Khả sao? Có muốn anh giúp em xin chữ ký cậu ấy không?"

"Không cần, không cần." Cao Mộng Dao xua tay, cảm thấy sao người này lại tốt như vậy, giúp cô giải vây, còn muốn giúp cô xin chữ ký. Trong nháy mắt, cô từ thuyền Vương Khả nhảy phắt sang chèo chống thuyền Giản Ngôn Tây, nhanh chóng lấy vở và bút ra, đưa tới trước mặt Giản Ngôn Tây, run run hỏi. "Anh của thể giúp em ký tên không? Một cái là được. Em sẽ giữ gìn cẩn thận. Cảm ơn anh."

Cô gái nhỏ run rẩy đầu lưỡi, nói năng không rõ ràng, ánh mắt đen láy nhìn Giản Ngôn Tây, bên trong chứa đầy mong đợi. Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải fan muốn ký tên, cảm thấy có chút thú vị, cầm lấy tờ giấy trong tay Cao Mộng Dao, nói. "Được."

Từ lúc cậu xuyên việt tới đây, không biết kiểu chữ của nguyên chủ ra sao, cũng không động tới phương diện này, một lát sau viết ra hai chữ rồng bay phượng múa.

Cao Mộng Dao nhìn động tác của Giản Ngôn Tây, mi mắt rủ xuống, thần thái vô cùng nghiêm túc, nhưng đáng tiếc cậu ký tên rất nhanh, vài giây sau đã trả vở lại cho cô, Cao Mộng Dao thu hồi ánh mắt, nhìn vào chữ ký Giản Ngôn Tây.

Giản Chân.

Cao Mộng Dao trợn to mắt, trên notebook hiện lên hai chữ to đùng, nét chữ cứng cáp, Cao Mộng Dao sững sờ, cầm vở, lẩm bẩm nói. "Giản Chân?"

Giản Ngôn Tây không giải thích, đem bút trả lại cho cô gái nhỏ, nở nụ cười rồi xoay người đi, Cao Mộng Dao ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Giản Ngôn Tây biến mất trong tầm mắt.

Giản Chân?

Đây là tên của anh ấy sao? Hay là Giản Ngôn Tây xảy ra chuyện gia? Hoặc là cái tên Giản Ngôn Tây chỉ là nghệ danh, Giản Chân mới là tên thật? Cao Mộng Dao bật cười, hai má bỗng nhiên đỏ ửng, cọ cọ tờ giấy có chữ kí kia, lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Cao Minh vừa mới trở về. "..."

Hắn mới rời khỏi đây một tiếng thôi mà cháu gái đã phát điên rồi sao? 

Bên trong phim trường A, cuối cùng Vương Khả cũng cắt đuôi Nhan Thiến Thiến, tìm cơ hội lẻn đến cạnh Giản Ngôn Tây, nện vào bờ vai cậu. "Vừa nãy sao lại giúp cô gái kia? Bây giờ lại đắc tội với Nhan Thiến Thiến, phân cảnh diễn của cậu không ít, lúc diễn cùng cô ấy, cô ấy sẽ tìm cơ hội chỉnh cậu cậu cũng không thể cãi lại."

"Lúc tôi và cô ta ở Tinh Hải đã có xích mích, nếu vừa rồi tôi không ra mặt, cô ta cũng chưa chắc đã tha cho tôi." Giản Ngôn Tây ma sát ngón trỏ và ngón cái, nói. "Hơn nữa tôi làm như vậy không phải đơn thuần là giải vây cho cô bé kia."

"Vậy cậu muốn làm gì?" Vương Khả hiếu kỳ. "Muốn làm Thiến Thiến chú ý?"

"..." Giản Ngôn Tây không nói, liếc mắt nhìn cậu ta. "Cái này cậu đừng tham gia, dù sao cô ấy cũng là nữ chính."

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, cười khan hai tiếng.

Giản Ngôn Tây khẽ hừ một tiếng nhíu mày, thầm nghĩ, trước kia sao Nhan Thiến Thiến và Mục Sinh lại có xích mích?

Là bởi vì Vương Trường Bộ

đúng không?

Vương Trường Bộ làm ở trên tầng cao Tinh Hải, là kim chủ của Nhan Thiên Thiến, cũng do có lão ta mà Nhan Thiên Thiến ở bên trong Tinh Hải mới có thể có nhiều tài nguyên đến vậy, mà khi đó Mục Sinh lại vừa hay cám dỗ Vương Trường Bộ, làm Nhan Thiến Thiến không vừa mắt. Nhiều lần làm Mục Sinh lúng túng, cũng ngấm ngầm tìm người hại Mục Sinh.

Vương Trường Bộ…

Giản Ngôn Tây cười lạnh một tiếng, bây giờ bản thân Mục Sinh còn lo chưa xong, muốn gặp Vương Trường Bộ đương nhiên là phải dựa vào Nhan Thiến Thiến.

Ngày sau vẫn còn dài.