Vùng ngoại ô ở Đế Đô là địa điểm quay chụp phim cổ trang lớn nhất, hàng năm có rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh cổ trang tới đây lấy bối cảnh quay, mấy trăm diễn viên quần chúng cũng tụ tập thành đoàn ở đây, đợi cơ hội đến với bọn họ, quang minh chính đại trở thành diễn viên, Cao Minh cũng ở trong số đó.

Cao Minh năm nay đã 32 tuổi, đến Đế Đô cũng được 5 năm, làm diễn viên quần chúng được 3 năm. Ba năm qua, gió táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng khiến cho Cao Minh diễn vai quần chúng trong phim truyền hình và điện ảnh cũng không tệ lắm, dưới tay hắn dẫn theo mười mấy hai mươi người, cùng các địa điểm quay chụp và người phụ trách đều có liên lạc, vận khí tốt một chút có thể cũng sẽ trở thành diễn viên phụ trong đoàn phim, từ đầu tới đuôi,  lời kịch đã không phải việc khó khăn gì, ló mặt cũng không nhiều, không tính là loại diễn viên đứng đắn nhưng cũng miễn cưỡng ok. Mấy năm qua hắn cũng tích góp từng chút từng chút, so với người bằng tuổi hắn, hắn hơn hẳn.

Cao Minh nghĩ tới đây, thở dài một tiếng, ôm khép chặt quần áo rộng lớn, bên cạnh là cháu gái Cao Mộng Dao cũng kích động lôi kéo cánh tay của hắn, khuôn mặt không kìm nén được hưng phấn, hạnh phúc cười nói. "Chú, hôm nay Vương Khả sẽ đến sao?"

"Trừ phi có kế hoạch gì thay đổi, còn không thì nhất định sẽ tới." Cao Minh hít một hơi, nói. "Hôm nay cậu ta tới đây quay phim, cháu có thể nhìn thấy cậu ta. Nhưng không được chụp ảnh, quay phim. Thứ không nên đem khoe thì không được khoe, cháu và chú đều sẽ bị hại."

"Cháu hiểu rồi." Cháu gái lấy lòng nhìn Cao Minh cười. "Chú, chú yên tâm, cháu sẽ không quấy rầy công việc của anh ấy. Nhưng lúc nào anh ấy mới tới? Đã hơn 10 giờ rồi..."

"Cao Minh"  Phim trường A mới mở cửa, bên kia đột nhiên xuất hiện một nam nhân tuổi trung niên, chặn ngang cuộc đối thoại của hai người, cầm trên tay một tờ giấy, vẫy vẫy tay với Cao Minh. "Bên này cần một nhân vật, anh tới đây một chút."

Người đàn ông trung niên kia là phó đạo diễm của phim «Tru Thần», đoàn phim thiếu diễn viên gì cũng là do ông ta phụ trách, cũng quen biết ít nhiều với Cao Minh.

Ông ta đứng ở cạnh cửa gọi người, thanh âm rất lớn, rất nhiều diễn viên quần chúng bên ngoài nghe thấy, ánh mắt hâm mộ nhìn Cao Minh, hận không thể thay thế vị trí của hắn, trong lòng Cao Minh cũng trở nên kích động, kéo Cao Mộng Dao qua, thấp giọng nói. "Bên này là căn cứ của phim điện ảnh và truyền hình, người ra vào cơ bản đều là minh tinh hoặc dạo diễn,... Cháu ngắm thần tượng của mình nhưng không được quá kích động. Lúc trước chú nói với cháu mấy câu kia, cháu nhớ rõ chứ?"

Cao Mộng Dao gật đầu thật mạnh. "Cháu nhớ rõ."

Cao Minh vẫn có chút không yên lòng, cháu gia của hắn năm nay cũng đã 17 tuổi, không đầy nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp trung học, thường ngày vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng thích Vương Khả, hỏi hắn có thể cùng hắn tới đây được không? Trong lòng Cao Minh trầm ngâm cân nhắc một phen, lôi Cao Mộng Dao vào trong, căn dặn vào câu rồi mới quay người bước tới phim trường A, bước chân có hơi gấp gáp.

Bị bỏ lại một mình, cô gái nhỏ buồn rầu, nhìn chú của mình bắt đầu quay, cảm giác được ánh mắt của mỗi người trong đây đều làm cho cô căng thẳng, vì vậy, cô ôm cặp sách ngồi xổm trên đất, trong mắt ánh lên mong đợi, nhìn ra cửa.

Khoảng chừng ba mươi phút sau, bên ngoài có rất nhiều x nhưng Vương Khả vẫn chưa tới, chú Cao Minh của mình cũng chưa trở về, lúc này cô mới cảm thấy tẻ nhạt, lấy điện thoại di động ra cùng bạn bè tán gẫu, lúc đánh chữ, cô theo thói quen ngẩng đầu nhìn ra cửa, mới phát hiện có hai chiếc xe màu đen cùng tiến vào, đi tới phim trường A.

Là Vương Khả sao?

Cao Mộng Dao gấp gáp, ôm cặp sách đứng lên, mắt không chớp nhìn chằm chằm hai chiếc xe kia. Phía trước chiếc xe màu đen là xe bảo mẫu, dừng lại gần chỗ Cao Mộng Dao, cửa bên phó lại mở ra, trợ lý chạy ra mở cửa xe bên phải.

Tuyệt đối là Vương Khả. Trợ lý này là trợ lý của anh ấy mà.

Cao Mộng Dao trong lòng hét lớn, sắp ngạt thở luôn rồi, cảm xúc được đứng cạnh thần tượng đang bao phủ lấy cô, khiến cô hận không thể lập tức chạy lên thay trợ lý mở cửa xe. Quả nhiên, hơn nửa phút sau, một đôi chân dài từ bên trong xe chạm xuống đất, sau đó là nửa người, khuôn mặt góc cạnh của Vương Khả lộ ra ngoài không khí, đeo một cái kính màu đen, cánh môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười. Thật sự đẹp trai! !!

Cao Mộng Dao bước lên phía trước hai bước, tuy nguy hiểm nhưng vẫn còn nhớ lời chú mình căn dặn, không có chạy vọt lên, chỉ là ánh mắt trần trụi nhìn Vương Khả không chút che giấu, cô nhìn chằm chằm Vương Khả, giống như ngắm mãi cũng không đủ, rồi lại phát hiện, Vương Khải bước xuống xe không tiến vào phim trường mà quay người nhìn cửa xe đối diện, thấp giọng nói một câu gì đó, sau đó nụ cười trên mặt thêm phần vui vẻ.

Là ai?

Cao Mộng Dao ngơ ngác nhìn, chỉ thấy một đôi chân dài bước xuống, một nam nhân mặc áo gió màu xám bước xuống xe, tay phải tự nhiên vịn vai Vương Khả, lộ ra nụ cười, sống mũi cao thẳng, tóc tùy ý vuốt vuốt nhưng lại lộ ra vẻ cấm dục lâu ngày.

Giản Ngôn Tây!?

Cao Mộng Dao  thực sự là một fan chân chính, chuyện của thần tượng trên dưới cô đều biết, rất hiển nhiên, một tháng trước, chuyện mấy bài viết của Giản Ngôn Tây cô cũng biết. Trước đây, Cao Mộng Dao còn nghĩ đây là vu khống cho công ty, bởi vậy cô không có thiện cảm với Giản Ngôn Tây, không nghĩ tới quan hệ của hai người này lại tốt như vậy.

Hơn nữa, Giản Ngôn Tây cũng rất tuấn tú, so với Vương Khả không kém chút nào, thậm chí còn phong lưu mê hoặc hơn, đôi mắt đen láy kia, khiến người ta không cẩn thận sẽ sa vào.

Có năng lực khiến người ta mê đắm.

Cao Mộng Dao vô tri vô giác tiến lên trước hai bước, đến gần chỗ chiếc xe Audi chỗ Vương Khả, cô trốn ở sau xe, muốn xin chữ ký của Vương Khả. Cửa xe Audi đột nhiên mở ra, trợ lý nhanh chóng mở cửa xe, Nhan Thiến Thiến mang kính râm xuất hiện, liếc nhìn Cao Mộng Dao còn đang sững sờ.

Nhan Thiến Thiến tâm tình không tốt, nhưng nhìn thấy nữ sinh như Cao Mộng Dao buộc tóc đuôi ngựa đứng ở cửa phim trường A, còn tưởng rằng là diễn viên mới của đoàn phim, nhìn Cao Mộng Dao, nổi nóng. "Đứng đây làm gì? Muốn chặn đường sao?"

"Cái gì?" Cao Mộng Dao sững sờ. "Tôi.."

"Cô ở đoàn phim nào?" Nhan Thiến Thiến cười lạnh một tiếng. "Đừng nói là Tru Thần."

Chuyện gì đây? Cao Mộng Dao mờ mịt, đang muốn giải thích mình không phải là người của đoàn phim, lại đột nhiên không biết nói gì, bản thân là do chú mình lén lút mang vào, nếu như nói ra liên lụy đến chú thì sao? Cô gái nghĩ tới đây, cắn môi một chút, cúi đầu lui về phía sau, không ngờ cánh tay lại bị trợ lý Nhan Thiến Thiến nắm lấy, gắt gao nhìn chằm chằm cô, hỏi. "Chị Thiến Thiến đang hỏi cô, cô không nghe sao?"

"Tôi..." Cao Mộng Dao òa khóc, theo bản năng nhìn Vương Khả.

Động tĩnh bên này không nhỏ, tự nhiên cũng sẽ gây chú ý đến Giản Ngôn Tây và Vương Khả, Vương Khả nhìn lướt qua chỗ phát sinh mâu thuẫn, khóe miệng mang theo nụ cười nhã nhặn, nói. "Lần nãy thảm rồi, Nhan Thiến Thiến nổi tiếng như vậy lại làm khó một diễn viên thấp bé. Quả thực mất giá trị."

"Cô ta là ngôi sao điện ảnh, làm khó một fan hâm mộ của cậu như vậy, chẳng lẽ người ta làm khó dễ cô ta sao?"

Vương Khả kinh hãi. "Cái gì mà làm khó dễ fan tôi?"

Giản Ngôn Tây nghiêng đầu nhìn Cao Mộng Dao, gật đầu nói. "Cô bé kia không phải nhân viên đoàn phim, là fan hâm mộ, hơn nữa còn là fan của cậu."

"Làm sao cậu biết?" Vương Khả hoài nghi nhìn Giản Ngôn Tây, anh phát hhiện người này vô cùng kỳ lạ. Không chỉ có kỹ năng diễn xuất, mà tính cách theo lời đồn cũng khác nhau. "Từ đâu mà nhìn ra."

"Cậu vừa từ trên xe bước xuống, cô ấy vẫn luôn nhìn cậu. Sau khi tôi xuất hiện, sự chú ý của cô ấy mới dời đi năm giây, sau đó lại nhìn cậu, còn muốn cậu ký tên."

"Nếu như cô ấy là diễn viên quần chúng thì sao, diễn viên quần chúng cũng có thể là fan tôi"

Giản Ngôn Tây phì cười "Nơi này là phim trường, diễn viên quần chúng cũng không ngây thơ như cô ấy."

Vương Khả nhìn bốn phía, không nhịn được so mấy diễn viên quần chúng với cô gái bên kia, quả thật là không giống nhau, lẽ nào cô ấy là fan hâm mộ của anh?

Trong lòng Vương Khả do dự cuối cùng nói "Thôi, hôm nay tôi mới vào đoàn, sau đó phải diễn chung với Nhan Thiến Thiến, tốt nhất là không quan tâm đến chuyện này."

Đáp án này Giản Ngôn Tây đã biết, Vườn Khải là người EQ cao, cô bé kia lại không phải nhân viên đoàn phim, sẽ không có việc gì để gặp lại Nhan Thiến Thiến nữa, Nhan Thiến Thiến cũng không có cách nào làm khó cô ấy nữa, coi như Vương Khả không ra mặt cũng sẽ không có chuyện gì.

Nhưng mà...

Ánh mắt Giản Ngôn Tây lóe lên, nhìn bộ dạng vênh váo, hung hăng của Nhan Thiến Thiến, tiến về phía trước, thấp giọng nói với Vương Khả. "Không sao, cậu không tiện nhưng tôi lại tiện." Cậu vừa nói vừa bước tới chiếc Audi, trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn, đi đến bên người Nhan Thiến Thiến, chắn trước mặt Cao Mộng dao, nhíu mày, giọng nói trầm thấy chào Nhan Thiến Thiến. "Nhan tiểu thư."

Nhan Thiến Thiến nheo mắt lại, ngoài cười nhưng trong không cười, liếc mắt nhìn Giản Ngôn Tây. "Là anh à?"

Lúc trước cô ta nghe nói nhân vật Trường Đông bị Giản Ngôn Tây lấy được, không nghĩ tới chuyện này là thật. Nhưng mà, ngã vào vũng bùn bản thỉu rồi, đứng lên rồi cũng ngã xuống, trên người dính đầy bùn rồi còn tưởng mình cao quý sạch sẽ sao? Tưởng dựa vào mấy lời thanh minh mà lại tiến vào giới giải trí nữa sao?

Trong lòng Nhan Thiến Thiến cười lạnh, thầm nghĩ, nếu như Giản Ngôn Tây ra tay, quả thực là ngu xuẩn.