Chương hai mươi

XIN CHÚA, HÃY CỨU CON.

Dẫu Ngài không có ở đây, dẫu Ngài đang ở đâu đi nữa.

Con bé đã biết.

Chúa ơi, con bé đã biết. Nó đã biết từ khi nào? Nó đang làm gì? Vạch trần tôi? Tôi run rẩy trong sợ hãi, như một ngọn nến sắp tàn trước cơn cuồng phong.

Nó ép tôi phải đi.

Tôi không hiểu nó đang làm gì cả.

Liệu nó đã nói với anh ta? Không, không, anh ta chưa biết. Tôi đã không gặp anh ta trong nhiều ngày, anh ta cũng không lảng vảng trong rừng. Anh ta chưa biết.

Nhưng anh ta có thể sẽ biết.

Tôi đã rửa mãi, rửa mãi hai bàn tay mình dưới dòng suối đó. Có lẽ con bé đã nhìn thấy chăng? Bàn tay đầy máu của tôi.

Tôi cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Rồi tôi lại gom những mảnh vỡ ấy lại. Có sao đâu? Thì sao nào? Ông ta đã chết và thế là hết. Tôi sống thêm cũng chỉ thừa thãi. Tôi sống chỉ với một mục đích là chứng kiến ông ta bị chôn vùi dưới đất. Con bé đã biết. Thế thì sao?

Tôi giương đôi mắt ương ngạnh lên.

Tôi không thể tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn. Giữ cao đầu. Mẹ dặn. Luôn ngẩng cao đầu dù có bị vùi dập đến đâu. Mẹ có bao giờ cúi đầu đâu?

Có thể tôi không trụ nổi sau đêm nay.

Có thể sau đêm nay, tôi sẽ chết. Mục rữa. Chết.

Nhưng tôi vẫn có hi vọng, dẫu tôi không hiểu để làm gì. Đó chỉ là bản năng, người ta bấu víu vào những điều vô lý nhất khi cho rằng nó có thể giúp mình sống sót. Tôi đã sống sót. Tôi đã sống sót được rất lâu, như vậy đã có thể coi là chiến thắng rồi. Đừng khóc, tôi tự nhủ, đừng khóc. Họ sẽ gọi mày là đồ mít ướt mất.

Chuyện gì đến cũng phải đến.

Bỗng chốc, tôi thấy mình đang đứng trên giàn treo cổ. Cái dây thòng lọng buông xuống trước mặt.

Bước một bước thôi.

Bước một bước thôi.

Rơi!