Tống Thì Hành

Chương 336: Cấp tiên phong (2)

- Vậy để Thập Tam đi theo, nếu thật sự có hãn phỉ, nghĩ chắc Thập Tam Lang cũng có thể giúp đỡ một phần.

Triệu Bất Vưu mừng rỡ:

- Nếu có Thập Tam Lang đi theo, chuyến này nhất định có thể vô lo.

Y đã từng thấy võ nghệ Cao Sủng, không nói cái gì khác, chỉ nói thanh đại thương kia của Cao Sủng thôi cũng đủ để Triệu Bất Vưu cảm thấy kính nể. Đó là vũ khí nặng hơn tám mươi cân, đừng nói người thường cầm sử dụng, dù là nhấc lên cũng đều phải dùng hết sức.

Mà người này lại cầm trong tay dễ dàng như cây đèn cỏ.

Một cán thương thô như vậy lại được hắn ta kéo ra thương hoa, thật sự là có bản lĩnh.

Hơn nữa Cao Sủng là người sống ở Khai Phong, Triệu Bất Vưu cũng lớn lên tại Khai Phong, cho nên hai người nói chuyện cũng hợp nhau.

Phía Cao Sủng đương nhiên không có bất cứ ý kiến gì.

Dù sao là Ngọc Doãn phân phó, y cứ theo đó mà làm.

Cứ như vậy, việc, hoa thạch cương đã giải quyết như thế.

Đêm đó, Ngọc Doãn vừa về đến nhà, đã thấy Cao Thế Quang đang ở công đường nói chuyện với An Đạo Toàn.

Thấy Cao Thế Quang ở trong này, Ngọc Doãn cũng hoảng sợ.

Trước đây, hắn phái Cao Thế Quang trở về Khai Phong, vẫn chưa hộ tống Cao Sủng đến đây. Mà nay thấy Cao Thế Quang phong trần mệt mỏi, quả tim không khỏi đập mạnh.

- Lão Cao, sao ngươi lại ở đây, hay là trong nhà xảy ra chuyện?

- Hả?

Cao Thế Quang ngẩn ra, chợt hiểu được, vội vàng khoát tay nói:

- Đại quan nhân đừng vội hiểu lầm, trong nhà hết thảy đều mạnh khỏe, không xảy ra chuyện gì cả. Cửu Nhi tỷ nói, tuy rằng Thập Tam ca và lão Vương đến đây, nhưng bên đại quan nhân vẫn thiếu người. Cô ấy lo lắng đại quan nhân chịu khổ, cho nên bảo tiểu nhân đến chăm sóc. Hoàng lão học sĩ còn có một phong thư nhờ ta gửi cho đại quan nhân, nói trong kinh nay đã nổi lên biến hóa, muốn đại quan nhân gần đây phải cẩn thận một chút...

Nói xong, Cao Thế Quang lấy ra một phong thư, đưa tới trước mặt Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn kinh ngạc nhận lấy thư, mở ra đọc, lập tức nhăn đầu lông mày.

Hoá ra, trong triều đích thật là đã xảy ra sự cố!

Đám người Lý Bang Ngạn, Thái Du liên kết buộc tội Thái Kinh, nói Thái Kinh già nua, đã mất lực xử lý chính vụ. Công vụ ba tỉnh tất cả đều do một tay Thái Thao xử lý, thật không phải may mắn của quốc gia. Ý kia nói là, Thái Kinh đã không thể nào xử lý chính vụ được nữa, lại để con trai mình càn quấy...

Hoàng đế Huy Tông cũng vô cùng bất mãn đối với chuyện này.

Không lâu sau đó đã tới Thái phủ thăm Thái Kinh.

Tuy nhiên lúc rời khỏi Thái phủ, nghe nói sắc mặt Quan gia vô cùng khó coi. Hoàng Thường nghĩ, Thái Kinh thất thế thành kết cục đã định, chậm nhất đầu tháng ba có thể có quyết định.

Càng là thời điểm như này thì càng phải cẩn thận làm việc.

Trời mới biết, lão lọc lõi quan trường này sẽ dùng thủ đoạn gì. Thường thường thời khắc này sẽ là thời điểm dễ gặp chuyện không may nhất. Ngọc Doãn tuy rằng thân ở Hàng Châu, cách xa kinh sư, nhưng Hàng Châu này cũng là địa bàn lúc trước do một tay Thái Kinh tạo nên, môn sinh vây cánh rất đông, nếu chẳng may có động tác gì, khó bảo toàn sẽ không liên lụy trong đó.

Đối với việc đấu đá trong quan trường, Ngọc Doãn không hiểu rõ.

Nhưng điều này cũng khiến hắn cảnh giác, sau khi xem xong thư thì lập tức thiêu hủy.

- Nếu lão Cao đến đây thì ở lại đi.

Thời gian này ta cũng cần người hỗ trợ. Rảnh rỗi thì theo thúc phụ đi Lục Hòa tự cầu Phật.

Sau này, Bàng Vạn Xuân sẽ đưa Võ Tòng về Lục Hòa Tự.

Để Cao Thế Quang cùng An Đạo Toàn lấy danh nghĩa bái phật là để tới Lục Hòa tự khám và chữa bệnh cho Võ Tòng.

Tuy nhiên...

- Tiểu Ất, ngươi đang suy nghĩ gì?

An Đạo Toàn thấy tròng mắt Ngọc Doãn đảo tròn, liền thấp giọng hỏi.

Ngọc Doãn cười cười:

- Nếu lão già Thái Kinh bị rớt đài, vậy thì lần này thọ lễ mà quan viên các nơi chuẩn bị cho lão ta chẳng phải sẽ trở thành bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về sao? Nếu để lão già đó giành hết, không bằng ta lấy đi hết còn hơn.

- Ý của ngươi là...

- Thúc phụ ngày mai đến Lục Hòa Tự, gặp người của Bàng Vạn Xuân thì đưa một phong thư cho ông ta.

An Đạo Toàn nghe xong vẫn chưa rõ ý của Ngọc Doãn lắm.

Thọ lễ của Thái Kinh chừng mười vạn quan, đưa đến Đông Kinh, thà rằng đoạt lấy, để Thái Kinh khỏi phải được lợi. Chỉ sợ làm như vậy sẽ dẫn tới một hồi rung chuyển. Thái Kinh này có vô số môn sinh, chưa chắc đã cam tâm nhìn thọ lễ bị cướp đi.

- Vậy có quan hệ gì chứ?

- Ta nói là, nếu chẳng may truy cứu, chỉ sợ Bàng Vạn Xuân cũng khó có thể thoát thân.

Ngọc Doãn mỉm cười:

- Thúc phụ yên tâm, Bàng Vạn Xuân sau khi làm một chuyến này, ta sẽ để ông ta tới Khai Phong, tìm Lăng Chấn che chở.

Đợi cho môn sinh của Thái Kinh nhận được tin tức, thì lão Bàng đã cách xa ngàn dặm rồi.

Về phần bọn họ truy cứu như thế nào, cũng không quan hệ với ta. Ta cũng chỉ là Đô Giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu, nếu đồ vật mất đi ở cảnh nội Tô Châu, sao lại đổ lên đầu ta được. Đến lúc đó, xem nơi Đông Nam kia phản ứng như nào.

Trong lòng Ngọc Doãn còn có câu không nói ra: “Làm tốt, còn có thể đuổi Lý Chuyết kia đi!”

An Đạo Toàn gật gật đầu:

- Nếu Tiểu Ất đã có kế hoạch, vậy hãy cẩn thận làm việc.

o0o

Hai ngày sau, Triệu Bất Vưu vận chuyển hoa thạch cương rời khỏi Hàng Châu.

Đồng hành còn có Phan Thông, cùng với một số gia thần Thái phủ, mang theo thọ lễ thản nhiên khởi hành đi tới Tô Châu.

Thành Hàng Châu, dường như lập tức khôi phục vẻ bình yên.

Giữa tháng hai là lúc tiết thanh minh.

Bên Tây Hồ vô số tài tử giai nhân, lưu luyến quên về.

Đây hết thảy đối với Ngọc Doãn mà nói không hấp dẫn quá lớn.

Sau khi Triệu Bất Vưu đi rồi, hắn thoải mái hơn rất nhiều. Một mặt gia tăng thao luyện, mặt khác tiếp tục chỉnh đốn thành viên tổ chức. Có lẽ là biết Ngọc Doãn khó xử, Lê Đại Ẩn đề cử hai tộc nhân tới làm trợ lý cho hắn, được phân phó tới làm thủ hạ cho Trần Đông.

Hai ngày này, chuyện mộ binh cũng có chút tiến triển.

Mỗi ngày thưa thớt dù sao vẫn tuyển được mười mấy Bối Ngôi quân, cùng với một ít tạp binh.

Mắt thấy doanh trại quân đội trống rỗng ngày càng náo nhiệt, trong lòng Ngọc Doãn không chút nào đắc ý, ngược lại có chút lo lắng.

Thuộc hạ vẫn thiếu!

- Theo lời ngươi nói, Đổng Tiên ở Đô Giám phủ kia cũng không được coi trọng sao?

Trong đại trướng, Ngọc Doãn tò mò nhìn Cát Thanh, đợi gã nói xong thì không kìm nổi mở miệng hỏi.

Trần Đông ngồi ở một bên, vẻ mặt cũng đầy tò mò.

Đổng Tiên này rốt cuộc là ai, sao Tiểu Ất lại quan tâm như thế, còn đặc biệt phái người hỏi thăm tình huống của hắn?

Cát Thanh nói:

- Đổng Tiên này tự Giác Dân, nhân sĩ Lạc Dương. Nghe nói người này vốn không thuộc Tế Nam phủ mà là một viên mãnh tướng dưới trướng Địch Hưng Đường Tam châu trấn sứ kiêm tri Hà Nam phủ, có biệt hiệu là Cấp Tiên Phong. Chỉ vì tính tình hắn quá táo bạo, cương liệt như lửa, đắc tội không ít đồng nghiệp. Sau này ĐỊch Hưng liền phái hắn đến Tế Nam phủ. Nào ngờ vừa mới đến Tế Nam phủ đã xung đột với Rền quân thống chế Tào Vinh Tế Nam phủ, bị đẩy đến dưới trướng Quan Thắng, cùng đến Hàng Châu.

Tuy nhiên, nghe nói Quan Thắng cũng không thật sự thích người này, nguyên nhân vì tính tình hắn rất dữ dằn, thích gây chuyện thị phi. Cho nên mặc dù ở Đô Giám phủ làm thống chế, nhưng không được thụ binh quyền. Nghe người Đô giám phủ nói, lúc người này ở Hà Nam phủ từng đảm nhiệm giáo đầu bộ quân, là một người luyện binh giỏi.

Thích gây chuyện thị phi sao?

Dường như đúng vậy...

Phàm là người bình thường, ai sẽ dám nói những lời ngông cuồng ở trước công chúng, đó chẳng phải là gây hấn sao?

Bản thân Quan Thắng chính là một viên tướng tài.

Từ việc ông ta chỉnh đốn thi thố quan quân Hàng Châu là có thể nhìn ra manh mối.

Chớ đừng nói chi là, đứa con Quan Linh của Quan Thắng lại là Đề cử Cung tiễn thủ, nghĩ chắc bản lĩnh cũng không hề kém. Hai cha con này đều là người trị binh, tài cán của Đổng Tiên, trong mắt của cha con họ đương nhiên không coi là bản lĩnh gì.

Giáo đầu bộ quân Hà Nam phủ!

Trong lòng Ngọc Doãn đã có tính toán.

Toàn bộ Ứng Phụng Cục tổng cộng chỉ có hai mươi con chiến mã.

Nếu còn muốn nghĩ biện pháp, ví dụ như tìm Lê Đại Ẩn hỗ trợ, nói không chừng có thể có thêm được năm mươi con chiến mã. Nói cách khác, mã quân Ứng Phụng Cục này dù là biên chế năm mươi người, nghĩ chắc một mình Cao Sủng suất lĩnh cũng đủ. Mà Vương Mẫn Cầu có thể huấn luyện ra một hai trăm cung tiễn thủ phỏng chừng là cực hạn rồi. 800 người, thì chí ít phải có năm trăm người là bộ quân.

Nếu không có người biết binh, sao có thể luyện binh được tốt chứ.

Ngọc Doãn dốt đặc cán mai đối với binh sự, cái này không phải cứ đọc binh thư là được, còn cần phải có thiên phú. Nếu chỉ là 'Binh giả quỷ đạo dã (dùng binh đánh giặc là hành động dối trá) thì Ngọc Doãn hắn cũng biết.

Nhưng Ngọc Doãn hắn cũng hiểu binh, nếu bại hoại vào trong tay hắn, cũng sẽ bị hắn phế bỏ ngay không tiếc.

Đổng Tiên này, chẳng phải là ông trời gửi đến giáo đầu bộ quân của hắn hay sao?