Tống Thì Hành

Chương 316: Bày bố liên tiếp (1)

Giờ tý, giông tố giáng xuống.

Sấm sét vang dội áp chế tiếng chuông năm mới.

Ngọc Doãn ngồi trên phật đường Bồ Đoàn, như lão tăng nhập định.

Đây là năm mới đầu tiên hắn trải qua từ lúc hắn tái sinh đến Đại Tống.

Có điều tân niên này không tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn. Lẻ loi một mình, tha hương phiêu bạt, cảm giác có chút tịch liêu. Lỗ Trí Thâm quyết ý tìm nơi nương tựa Hoàn Châu, coi như là tìm được đường thuộc về ông. Mà Ngọc Doãn đến nay luôn thấy tương lai mờ mịt. Biết rõ tương lai mà không thể nào thay đổi được, mùi vị này...

Mở to mắt, Ngọc Doãn khẽ thở dài. Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Ngọc Doãn vội ngẩng lên nhìn.

Chỉ thấy Trí Hiền trưởng lão thần sắc mệt mỏi từ trong nhà đi ra, gật đầu với Ngọc Doãn, hạ giọng nói:

- Tiểu Ất, thương thế của Võ Đề Hạt đã xử lý tốt, có điều nguyên khí hắn tổn thương quá nặng, chỉ sợ không thể tỉnh lại ngay được.

Lão nạp tài sơ học thiển, cũng chỉ làm được đến mức này thôi.

Võ Đề Hạt có bình phục không, còn phải mời An thần y đến khám và chữa bệnh, ta chỉ có thể đảm bảo trong vòng nửa năm không phải lo lắng đến tính mạng của hắn.

Thương thế Võ Tòng nghiêm trọng, Ngọc Doãn cũng không phải là không hiểu rõ.

Danh y Hàng Châu Trương Phàm cũng từng nói, Võ Tòng tối đa cũng phải mất mấy tháng mới có thể tạm ổn.Trí Hiền trưởng lão có thể bảo vệ Võ Tòng nửa năm không lo, hiện tại là tận lực rồi. Cho nên, Ngọc Doãn thật sự không nên trách cứ Trí Hiền trưởng lão, vì thế chắp tay:

- Trưởng lão đã nói vậy, chúng ta đành phải nghe theo ý trời. Những điều nên làm đã làm, chỉ mong người tốt sẽ được báo đáp.

- Đúng vậy, người tốt sẽ được báo đáp, A Di Đà Phật!

Trí Hiền trưởng lão niệm phật hiệu, rồi cáo từ với Ngọc Doãn.

- Trưởng lão, chúc mừng năm mới!

- A, Ngọc Đô Giám, chúc mừng năm mới...

Lúc này Trí Hiền trưởng lão mới nhớ ra đã đến tân niên liền nói câu chúc mừng với Ngọc Doãn, rồi rời khỏi phật đường.

Đi vào nội đường, chỉ thấy Thi Ân đang rửa sạch tàn tích còn lại.

Võ Tòng chịu hình quá nặng, trên người xuất hiện mủ và thối rữa, cũng may Trí Hiền trưởng lão rất có nghiên cứu đối với ngoại thương, nên đã xử lý thỏa đáng thương thế của Võ Tòng. Rồi sau đó lau sạch những vết máu đen, thay một bộ quần áo khô mát.

Trong nội đường bày hai chậu than, khiến nhiệt độ tăng lên nhiều.

Thi Ân thu dọn quần áo rách nát trên mặt đất, còn có chút máu đen thị nhão, chuẩn bị đi ra ngoài tiến hành xử lý.

-Nhị Lang, hãy đốt những thứ đó đi, rồi chôn hết.

Đây đều là chứng cứ, Ngọc Doãn chỉ có thể đem Võ Tòng ẩn thân ở tại Lục Tự và hủy mọi dấu vết, không để lộ ra sơ hở. Một trận giông tố đến thật sự có thể tẩy rửa hết mọi dấu vết, nhưng chính bởi vì như thế, còn phải cẩn thận hơn mới được. Tuy rằng Thi Ân không hiểu, nhưng lời Ngọc Doãn nói thì y lại vô cùng cung kính nghe theo.

Ngọc Doãn là ân nhân cứu mạng của Võ Tòng.

Mới vừa rồi Trí Hiền trưởng lão lúc xử lý vết thương cho Võ Tòng còn nói: Nếu không có bổ khí đan của Ngọc Đô Giám, thì lão thật sự không dám động tay.

Thi Ân không biết bổ khí đan kia là gì, nhưng nghĩ chắc là vô cùng quý báu.

Y không phải người giỏi ăn nói, dù rất kính trọng và cảm kích Ngọc Doãn nhưng biết để ở trong lòng và dùng hành động để thể hiện.

- Ca ca, tình huống thế nào rồi?

Ngọc Doãn ngồi xuống bên cạnh Lỗ Đạt, cũng chính là Lỗ Trí Thâm.

Nếu Lỗ Trí Thâm đã quyết ý hoàn tục, thì không nên sử dụng cái tên Lỗ Trí Thâm nữa mà gọi bằng tục danh của ông.

- Tình hình thật không tốt. Ta có chút lo lắng, cho dù là cứu được tính mạng hắn, nhưng cũng rất khó khôi phục được lực cường tráng như trước đây. Hết thảy còn phải xem An thần y đến khám và chữa trị thì mới có thể biết được, tuy nhiên ta cảm giác có chút không tốt.

Nói cách khác, cho dù là cứu được Võ Tòng thì cũng trở thành một kẻ phế nhân.

Ngọc Doãn cười cười:

- Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, sao phải tính toán? Hơn nữa, Võ Đề Hạt là hảo hán, cũng đáng để ta quan tâm, dù là không có cách nào khôi phục lại được thì cũng không sao, ta vẫn sẽ tận tâm tận lực.

Ánh mắt Lỗ Đạt sáng lên, mỉm cười.

- Tiểu Ất, ta quả nhiên không nhìn lầm người.

Ông dùng lực vỗ vỗ bả vai Ngọc Doãn, rồi sau đó đứng lên cùng Ngọc Doãn ra khỏi nội đường.

Khi đi ra, Ngọc Doãn lại căn dặn Thi Ân bảo gã ở trong nội đường chiếu cố Võ Tòng. Hắn và Lỗ Đạt thì đi tới phật đường.

- Tiểu Ất, ta quyết định trời vừa sáng sẽ lên đường.

- À?

- Ta nói đi Hoàn Châu, rời khỏi Bảo Tĩnh quân nhoáng cái hơn mười năm rồi, cũng không biết các lão huynh đệ năm xưa nay như nào rồi. Lúc trước không nghĩ sẽ quay về thì không nhớ, nay đã quyết định trở về, thì nỗi nhớ nhà như dao cắt.

Dù sao ta ở lai đây cũng không có tác dụng, chẳng bằng sớm ngày trở về Hoàn Châu làm việc. Đúng rồi, Tiểu Ất, trước đây ngươi nói muốn mở Tây Châu thương lộ, rốt cuộc thì thao tác như nào? Ta là người thô lỗ, giết người thuận tay nhưng loại việc này thì...Ngươi phải tìm người trợ giúp thay ta, bày mưu tính kế mới được. Dù sao rời khỏi hơn mười năm, có chút lạ đất lạ người.

Giúp đỡ?

Ngọc Doãn day day gò má, rơi vào trầm tư.

Lỗ Đạt hiện nay đã không còn là Lỗ Đề Hạt lỗ mãng ba quyền đánh chết Trấn Quan Tây nữa.

Sau khi trải qua vô số sự việc, ông cũng biết cách cư xử. Đích xác, Hoàn Châu kia tuy nói là quay về trốn cũ, Chủng Sư Đạo cũng là lão thượng ti của y, nhưng dù sao cũng đã rời khỏi rất lâu, lạ người lạ đất. Mà nay quan trường này tràn ngập những chuyện người lừa ta gạt, giống như tính cách của Lỗ Đạt, làm không tốt sẽ gặp thua thiệt, thậm chí còn có họa sát thân.

Nếu có người tinh tế giúp đỡ, mưu tìm cho ông, không chừng có thể làm cho Lỗ Đạt nhanh chóng đứng vững gót chân ở Bảo Tĩnh Quân.

Nhưng nên tìm ai?

Trong lúc nhất thời Ngọc Doãn cũng chút nhức đầu!

Phải biết rằng, bản thân Ngọc Doãn cũng thiếu phụ tá, hai người Trần Đông và Trương Trạch Đoan là theo mình đến. Mà thời kỳ này, địa vị người luyện võ thấp, đừng nói Lỗ Đạt một Đề Hạt, cho dù là Đô Kiềm Hạt cũng chưa chắc có thể chiêu mộ được phụ tá.

Trừ phi, Lỗ Đạt có xuất thân và địa vị như Chủng Sư Đạo.

Trong năm Bắc Tống, nói là thế gia xuống dốc, sĩ phu quật khởi.

Nhưng trên thực tế, quan niệm xuất thân vẫn quan trọng như vậy, bao gồm cả Chủng Sư Đạo ở trong đó, nếu không phải ông ta mấy đời danh tướng nối tiếp,chí[j cũng không thể làm được chức Tiết Độ Sứ. Nói toạc ra, tầm quan trọng của dòng dõi, có đôi khi còn cao hơn công danh. Lỗ Đạt một là không có công danh, hai là không có xuất thân, hơn nữa còn là đạo phỉ, nhưng phàm là người đọc sách có chút bản lĩnh, ai muốn đi làm phụ tá chứ?

- Ca ca, trong lúc nhất thời ta cũng không chọn được người thích hợp.

Không bằng như này, ca ca đi trước, đợi Tiểu Ất cẩn thận suy xét, nếu có người thích hợp sẽ phái hắn đến Hoàn Châu tìm ngươi.

Lỗ Đạt ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng.

Từ Hàng Châu đến Hoàn Châu đường xá chỉ có mấy ngàn dặm.

Ngọc Doãn kiểm tra trên người lấy ra hai trăm quan đưa cho Lỗ Đạt.

Lần này hắn rời Khai Phong, mang theo hơn một ngàn quan, trả tiền thuê phòng một chút, sau đó đưa cho Thi Toàn một ít, để bọn họ mua chút dược vật; số tiền còn lại trong người chỉ hơn ba trăm quan. Lần này đưa cho Lỗ Đat hai trăm quan, gần như là hơn nửa gia sản rồi.

Nếu đổi là người khác, nói không chừng sẽ từ chối một phần.

Nhưng Lỗ Đạt là nhân vật nào chứ?

Đó là nhân vật uống rượu chén rượu, tiền tiêu ngàn vàng, căn bản không thèm để ý việc này. Ngọc Doãn cho ông, ông cũng không chút khách khí nhận lấy. Tuy nhiên từ góc độ kia mà nói, Lỗ Đạt cũng tán thành Ngọc Doãn.

Nếu không như thế, ông lý nào không để ý.

Dù là nhận tiền, cũng phải xem là ai đưa tiên. Người không quen thuộc, dù là cho ngàn vàng, Lỗ Đạt cũng coi thường không thèm nhận.

***

Cứ như vậy, Ngọc Doãn và Lỗ Đạt ở trong phật đường nói chuyện trắng đêm.

Hừng đông, Lỗ Đạt cũng không nói năng rườm rà, liền cầm túi đồ, cài đao bên hông, dùng một cây thương lớn to bằng bát ăn cơm móc túi đồ, cáo từ Ngọc Doãn. Ông đi rất tự nhiên, phóng khoáng, thậm chí không có bất kỳ lưu luyến, hát bài hát dân ca địa khu Quan Tây, rất nhanh không thấy bóng dáng. Nói vậy, Lỗ Đạt đã nói việc này với Trí Hiền trưởng lão. Trí Hiền trưởng lão cũng không đưa tiễn. Tận đến giờ Thìn tảo khóa hoàn tất, Trí Hiền trưởng lão mới đi đến phật đường, kiểm tra Võ Tòng.

Ngọc Doãn một đêm không ngủ, cũng thực mệt mỏi!

Thấy trong chùa chiền hương khói tràn đầy, liền không muốn đến đó, mà quay về chỗ nghỉ của mình.

Vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ tận đến khi trời chạng vạng mới tỉnh.

Sau khi đánh Bát Đoạn Cẩm trong đình viện, Ngọc Doãn đang định đến Tùng Lâm Thiền Viện thăm Võ Tòng, đã thấy Trần Đông vội vã, từ ngoài cửa đi tới.

- Tiểu Ất, vừa mới nhận được tin tức, lão già Thái Kinh sắp phục khởi làm Tể tướng.

- Hả?

Ngọc Doãn nghe vậy lập tức sửng sốt.

Thái Kinh phục khởi làm Tể tướng sao? Lão già này gần 79 tuổi rồi, ở Đông Kinh nghe người ta nói đã mắt mờ, không thể viết chữ, càng không thể quỳ lạy, thậm chí còn có chút hồ đồ. Hơn nữa trước đây đã ba lên ba xuống, lần này lại phục khởi, dường như là lần thứ tư muốn nhập chủ trung tâm triều đình... Một người như vậy, còn có thể trông cậy vào lão ta làm ra chuyện tốt gì?