Tống Thì Hành

Chương 303: Không bằng rời đi

- Lý Tú Tài là mật thám Nữ Trực? Ngọc Tiểu Ất thật sự nói như vậy sao?

Lý Thanh Chiếu ở trạch viện do phụ thân nàng là Lý Cách Phi đã dùng tiền tích góp suốt đời mua được.

Diện tích không quá lớn, nhưng cũng là tam tiến tam ra, rất trang nhã. Triệu Minh Thành không ở đây, thế cho nên Lý Thanh Chiếu không có gì lưu luyến ở Triệu phủ đó. trạch viện to như vậy chỉ có một mình nàng ở luôn tịch mịch, vì thế nàng liền ở lại nhà của cha.

Ngay cả Triệu Cửu và vài người hầu cận Triệu phủ cũng dời đến đó theo nàng, phụ trách bảo hộ, quan tâm cuộc sống hàng ngày của Lý Thanh Chiếu.

Ngày bình thường, Lý Thanh Chiếu ngoại trừ gặp ba năm người bạn ra thì chỉ ở trong nhà, sửa sang lại kim thạch, hoặc đánh đàn khinh ca, cũng có đỡ nhàm chán.

Triệu Phúc Kim ngồi ngay ngắn ở chủ vị, mặt lộ vẻ kinh dị.

Sau khi nàng nghe Lý Thanh Chiếu trần thuật xong, khóe miệng hơi hơi nhếch lên:

- Thầy nghĩ Ngọc Tiểu Ất nói thật hay giả?

Lý Thanh Chiếu trầm mặc!

Sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói:

- Lúc ban đầu, ta cũng không tin lời hắn nói, nhưng sau hắn lại nói một câu lại làm ta không thể không tin.

Hắn nói: vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước!

Ta cảm thấy, người có thể nói ra những lời này hẳn là ý chí trong sáng vô tư. Nói không chừng Lý Tú Tài kia thật sự là mật thám Nữ Trực? Nếu như thế, Tiểu Ất giết người này cũng không đáng ngại, ngược lại còn là phúc của Đại Tống ta.

- Địa vị thấp kém nhưng không dám quên lo việc nước...

Triệu Phúc Kim biến sắc, thì thào tự nói.

Nàng đứng lên, đi lại trong phòng một lát:

- Thầy, hôm nay truyền tin tức đến, Ngự Sử Đại Phu Tần Cố ivà người Nữ Trực đã đạt thành ước định, chắc ít ngày nữa sẽ ký kết minh ước. Nếu Lý Tú Tài kia thật sự là mật thám Nữ Trực, chỉ sợ trong chuyện này cũng có trắc trở. Nếu người Nữ Trực không lên tiếng, vậy chúng ta cũng không cần để ý không hỏi đến, cứ để chuyện này như bình thường.

Tuy nhiên, Tiểu Ất không thể ở lại kinh sư thêm được, nếu chẳng may lộ tin tức, sợ là Quan Gia sẽ hỏi tội...

Hãy mau chóng đưa hắn ra khỏi thành đi, hắn rời Đông Kinh sớm ngày nào thì thoát tội ngày đó, cũng có lợi cho hắn.

Lý Thanh Chiếu ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu tán thành.

Tuy nhiên, nàng chợt lại nói:

- Nhưng Tiểu Ất đến Hàng Châu bên người không có ai có thể sử dụng, dù gì cũng không phải là chuyện tốt. Đô Giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu nhìn có vẻ quyền lực không nhỏ, nhưng thực ra lại chịu nhiều kiềm chế. Vả lại nhân sĩ Giang Nam rất bài xích người ngoài, nếu lần này muốn Tiểu Ất làm tốt ở đó, chẳng bằng giúp đỡ hắn, Phúc Kim nghĩ như vậy được không?

- Giúp đỡ như thế nào?

Triệu Phúc Kim không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Nàng là Đế Cơ, nhưng đối với việc chính vụ trong triều thì không rõ lắm, cho nên cũng không biết nên làm thế nào.

Lý Thanh Chiếu mỉm cười, thấp giọng nói:

- Không dối gạt Kim Phúc, việc này ta đã nghĩ tới...Vài ngày trước, bạn tốt của ta chính là Mã Nương Tử lầu Phong Nhạc đã tìm đến cửa cầu ta an bài cho một người thân của tỷ ấy. Thân thích kia của tỷ ấy nay đảm nhiệm Đô Giám ở Phủ Tế Nam, nghe nói võ nghệ cao cường, binh pháp xuất chúng, nhưng tính cách ngay thẳng nên không được quan trên yêu thích, lúc nào cũng bị áp chế.

Ta nghe người ta nói, tổng quản Hàng Châu đang trống, chẳng biết có thể an bài được không?

Theo như lời Mã Nương Tử nói, thân thích kia của nàng cũng là người có bản lĩnh, mà Hàng Châu lại không có chiến sự, rất dễ chú ý đến Tiểu Ất để hắn không tiếp tục gây chuyện nữa.

Tổng quản Hàng Châu là võ quan phụ trách huấn luyện quân sự Hàng Châu.

Địa vị này thấp hơn Thái Thú Hàng Châu nhưng lại không chịu sự quản lý của Thái Thú Hàng Châu, mà thuộc Lộ Quân Giám.

Tuy nhiên hiện nay Quân Giám Đông Nam Lộ cũng chưa được an bài thỏa đáng, lúc này đảm nhiệm tổng quản Hàng Châu, gần như cùng cấp với Thái Thú.

Loại thứ bậc võ quan này so sánh với Đô Giám của Ngọc Doãn thì không biết cao hơn bao nhiêu cấp bậc nhưng nhất định phải do Xu Mật Viện bổ nhiệm, không phải người bình thường có thể đảm đương.

Lý Thanh Chiếu hiện là thầy của Triệu Phúc Kim, đề xuất thỉnh cầu này không làm cho Triệu Phúc Kim khó chịu, ngược lại, làm Triệu Phúc Kim cảm giác như tri kỷ, vì thế trầm ngâm một lát, hỏi:

- Người đó tên là gì?

- Quang Thắng, Đô Giám phủ Tế Nam.

- Như vậy đi, chuyện này để sau khi ta trở về tìm thúc thúc hỏi một chúc, nghĩ chắc không thành vấn đề.

- Phúc Kim đã mở miệng chắc có thể thành công.

- Vậy...khi nào thì tiễn Tiểu Ất đi?

Lý Thanh Chiếu ngẫm nghĩ một chút, liền trả lời:

- Tiểu Ất ở lại kinh sư một ngày thì thêm một chút phiền toái.

Không bằng như vậy, trời vừa sáng ta sẽ an bài hắn ra khỏi thành, nghĩ chắc hắn còn ở kinh sư thì sẽ có chút can hệ, chỉ cần ra khỏi kinh sư thì không phải lo nữa.

Triệu Phúc Kim gật đầu tỏ vẻ tán thành.

- Vậy thì xin thầy hãy nhanh chóng an bài đi.

Lý Thanh Chiếu đáp ứng, cáo từ đi ra khách phòng.

Đã qua giờ sửu rồi, một lát nữa trời sẽ sáng.

Nàng tìm Triệu Cửu:

- Cửu ca, Tiểu Ất kia đã nghỉ chưa?

- Đã nghỉ rồi...tuy nhiên mới vừa rồi hắn nhờ ta đưa tin cho mấy vị bằng hữu, báo một tiếng bình an.

- Ngươi đáp ứng rồi?

- Vâng!

Lý Thanh Chiếu trầm ngâm thật lâu, đột nhiên hỏi:

- Cửu ca, ngươi năm đó ra khỏi quân, hiệu lực cho a cậu. Tính ra đã hơn mười năm rồi, nhưng ngươi đã từng nghĩ sẽ lại nhập trong quân chưa?

- Hả?

- Cửu ca là hảo hán đương thời, ở trong thành Khai Phong cũng khó có đất dụng võ.

Càng nghĩ, ta thấy có một cách. Ngọc Tiểu Ất kia lần này đi Hàng Châu không có ai bên cạnh, nếu bàn về thi từ ca nhạc, hắn có lẽ không tầm thường, nhưng hành quân bày trận thì người này làm việc phóng túng, cả gan làm loạn, nếu không có người giám sát, chỉ sợ hắn đi Hàng Châu cũng sẽ gặp phải tai họa. Cửu ca có nguyện đi cùng hắn không?

Mới vừa rồi ta đã cầu xin Mậu Đức Đế Cơ một chức vụ tổng quản Hàng Châu cho một người bà con xa của Mã gia tỷ tỷ.

Cửu ca đến đó không ngại thân cận với người đó một chút, không chừng có thể một lần nữa có chỗ đứng trong quân, đạt được công danh.

Trong mắt Triệu Cửu hiện lên tia hưng phấn.

Y vốn là quân nhân, lúc trước bất đắc dĩ rời khỏi quân ngũ, làm hộ viện Triệu phủ.

Mười mấy năm nay y vẫn hy vọng có thể trở lại trong quân, tuy nhiên lại không có cơ hội. Mà nay Lý Thanh Chiếu đề xuất khiến Triệu Cửu lập tức dao động. Do dự một lúc, y khom người nói:

- Toàn bộ cứ theo sự an bài của phu nhân, Triệu Cửu xin theo.

Lý Thanh Chiếu mỉm cười!

Nàng gật đầu ra hiệu Triệu Cửu đi xuống chuẩn bị.

Rồi sau đó lên tẩm lầu, ngồi ở trước cửa sổ, tại góc tẩm lâu có đặt một cây đàn cổ dài, chính là cây đàn cổ lúc trước Ngọc Doãn ở Khoái Hoạt Lâm trước khi giao chiến với Lã Chi Sĩ đã mua được. Có điều Ngọc Doãn kiến thức không đủ, không hiểu rõ lai lịch cây đàn cổ này, nên giao cho Lý Thanh Chiếu giám định. Từ đó về sau Ngọc Doãn lại lên biên ải phía Bắc, sau khi trở về thì bao việc quấn lấy người, nên đã không để ý đến chuyện này. Nhưng Lý Thanh Chiếu lại chưa từng quên, ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào cây đàn cổ kia, má lúm đồng tiền xinh đẹp quyến rũ hiện lên nụ cười kỳ lạ.

***

Giờ dần, Ngọc Doãn tỉnh lại.

Dưới sự trợ giúp của mấy hạ nhân mặc y phục, thu thập bọc hành lý xong xuôi.

Tiếp đó, hắn được hai hạ nhân dìu đi ra khỏi cửa ngách Lý phủ. Chỉ thấy một chiếc xe ngựa đã đứng ở bên ngoài.

Người đánh xe là Triệu Cửu.

Y gật gật đầu với Ngọc Doãn, cũng không hé răng, vẻ mặt nghiêm trang.

Mà bên cạnh xe ngựa, Lý Thanh Chiếu đi cùng tỳ nữ, khoác một chiếc áo bào gấm, đứng đó.

- Tiểu Ất, hiện nay là lúc hết sức bất thường, ngươi thật sự không nên ở kinh sư lâu.

Ta đã phái người thông tri với mấy huynh đệ của ngươi tiếp ứng ở ngoài thành đưa ngươi đi nhậm chức ở Hàng Châu rồi. Đường đi khá xa, ta bảo Cửu ca đi theo ngươi, ta nghe hắn nói, ngươi sức khỏe yếu, thương thế này chỉ sợ nửa năm cũng khó mà bình phục nên đã bảo hắn đi theo ngươi một thời gian. Ngoài ra, còn có tân tổng quản mới nhậm chức ở Hàng Châu, đến lúc đó ngươi có chuyện gì thì có thể tìm gã hỗ trợ, người đó là bà con xa của Mã Nương Tử, cũng không phải là người ngoài.

Ngọc Doãn nghe xong thì ngẩn ra.

Hắn chợt hiểu ý tứ của Lý Thanh Chiếu, đây là nàng muốn hòa giải quan hệ giữa hắn và lầu Phong Nhạc.

Nói thật ra, hắn và lầu Phong Nhạc cũng không có ân oán gì quá lớn, đủ loại bất hòa phần lớn là ngoài ý muốn tạo thành.

Đối với Mã Nương Tử, trong lòng Ngọc Doãn vẫn còn chút cảm kích, lúc trước nếu không phải Mã Nương Tử giúp đỡ, chỉ sợ cửa hàng Ngọc gia cũng không kéo dài được lâu. Tuy nói ân tình này Ngọc Doãn không tiếp nhận, nhưng nay hắn đã chiếm cứ thân thể Ngọc Doãn, thì phải nhận ân tình này.

Nếu Lý Thanh Chiếu nói như vậy rồi, Ngọc Doãn đương nhiên không tính toán chi li với Mã Nương Tử nữa.

Do dự một chút, hắn đột nhiên hạ giọng:

- Xin Lý nương tử chuyển lời đến Mã Nương Tử hãy cẩn thận Thượng Hành Thủ ở đó.

- Ồ?

Thanh Chiếu hơi sửng sốt, chợt con ngươi lóe lên:

- Ý ngươi là...

- Tuy Lý Tú Tài đã chết, nhưng hắn tới phủ Khai Phong một năm đã có không ít hoạt động.

Ta có biết vài cái tên, nếu Lý nương tử có năng lực, không ngại điều tra thử xem, để tránh sau này xảy ra tai họa.

Mặt khác, tiểu nương tử của Lý Tú Tài không quan hệ đến hắn ta, kính xin Lý nương tử hỗ trợ.

Lý Thanh Chiếu gật đầu, tỏ vẻ không vấn đề.

Lúc này Ngọc Doãn mới yên lòng, dưới sự dìu đỡ của hạ nhân đi vào xe ngựa.

Đột nhiên, hắn lại dừng bước, lại hạ giọng nói:

- Lý Nương tử, có thể cho Tiểu Ất biết là ai đã cứu ta không?

Lý Thanh Chiếu cười cười, tiến lên thì thầm cái tên Triệu Phúc Kim bên tai Ngọc Doãn.

- Mậu Đức Đế Cơ nay ở ngay tại trong phủ ta, chỉ có điều không tiện lộ diện.

Nàng phó thác ta chuyển lời cho Tiểu Ất, lần này đi Hàng Châu cần cẩn trọng, không nên tiếp tục hành động theo cảm tính, tránh gây chuyện.

Trong đầu Ngọc Doãn chợt hiện ra khuôn mặt tuyệt mỹ kia, hắn cắn môi, trầm ngâm một lúc, nói:

- Xin chuyển lời tới Mậu Đức Đế Cơ, nói Tiểu Ất chắc chắn ghi nhớ lời dặn dò của cô ấy.

Lý Thanh Chiếu cười gật gật đầu:

- Mau lên xe đi.

Ngọc Doãn không hề nói năng rườm rà, dưới sự nâng đỡ của hạ hân trèo lên xe ngựa.

Triệu Cửu hơi khom người với Lý Thanh Chiếu, rồi sau đó giơ roi giục ngựa, miệng hô lên, xe ngựa nghiền nát băng cứng trên mặt đường, chậm rãi chạy nhanh ra ngõ nhỏ.

Lý Thanh Chiếu đứng ở bậc cửa nhìn theo xe ngựa đi xa.

Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác phiền muộn.

Cùng lúc đó, trên lầu các trong đình viện của Lý phủ, Triệu Kim Phúc vịn cửa sổ nhìn xa xa. Ở vị trí của nàng rất dễ dàng nhìn được xe ngựa chạy nhanh ra khỏi hẻm nhỏ, men theo phố dài trong trẻo lạnh lùng rồi rất nhanh biến mất.

Trên mặt nàng hiện lên vẻ sầu khổ.

Lần này Ngọc Doãn đi chỉ sợ trong phủ Khai Phong sẽ vắng lạnh đi rất nhiều.

Có điều Triệu Kim Phúc lại có một cảm thụ trống trải khó nói nên lời như mất đi thứ gì đó.

Hàng Châu sao?

Triệu Phúc Kim thở dài.

Rời khỏi kinh sư, đối với Tiểu Ất ngươi mà nói có lẽ là một chuyện tốt.

Chỉ có điều ngươi đi rồi, vì sao lại để lại rất nhiều phiền toái chứ? Lý Quan Ngư, Lý Quan Ngư...

Triệu Phúc Kim thì thào tự nói thật lâu, đột nhiên trầm giọng quát:

- Tằng Trạch ở đâu?

- Có nô tài!

Từ ngoài cửa đi vào một người đàn ông béo lùn, chính là thái giám ngày mười lăm tháng tám đã dẫn Ngọc Doãn đến gặp Triệu Phúc Kim.

- Tằng lão công, ngươi đi hỏi thăm một chút, thời gian qua Lý Tú Tài đã chết ở ngõ Tú Tài kia sau khi vào kinh sư thì đã gặp những ai, từng đi đến đâu....nghe ngóng cẩn thận cho ta nhưng không được để lộ phong thanh, ngươi nghe rõ không?

Tằng Trạch vội nói:

- Nô tài hiểu.

- Đi đi.

Triệu Phúc Kim phất tay, ra hiệu Tằng Trạch lui ra.

Nàng nhắm mắt lại, tựa vào lan can cửa sổ, sau một lúc lâu thở dài thật sâu.