Ngoài phòng, tiếng cười của Yến Nô như chuông bạc vọng đến.

Ngọc Doãn và Trần Hi Chân ngồi trong phòng lại không hề lên tiếng.

Không khí có vẻ có chút nặng nề khiến Ngọc Doãn cũng không biết nên mở miệng thế nào.

- Sư thúc, Thiện Ứng kia có lai lịch như nào?

Cuối cùng Ngọc Doãn không kìm nổi hỏi.

Đã thấy Trần Hi Chân sắc mặt âm trầm, hồi lâu mới hồi đáp:

- Thiện Ứng, vốn tên là Thiện Ứng, được xưng là Đệ nhất cao thủ Nữ Trực.

Shaman Thiện Ứng?

Ngọc Doãn hơi sửng sốt:

- Nói như vậy, lão ta là con cháu Shanman gia?

Shaman, là một trong dòng họ quý tộc Nữ Trực, thậm chí còn cao quý hơn dòng họ Hoàng Nhan. Đó là một dòng họ Vu Sư, nghe nói từ lúc người Nữ Trực xuất hiện tới nay nhiều thế hệ Vu Sư vẫn luôn chiếm địa vị quan trọng tại người Nữ Trực.

Trước đây, Ngọc Doãn và Trần Đông ở trong 'Ngọc đông giảng sử' từng nhắc tới mười hai dòng họ quý tộc người Nữ Trực

Dòng họ Shanman này là đứng đầu tiên trong mười hai dòng họ, gần nhất với dòng họ Hoàng Nhan của Hoàng đế Kim quốc hiện nay. Nhưng nếu luận lịch sử, dòng họ Shanman lại xuất hiện sớm hơn dòng họ Hoàng Nhan, hơn nữa địa vị tôn quý hơn, có thể nói là dòng họ tôn quý nhất của người Nữ Trực.

Shaman Thiện Ứng!

Ngọc Doãn lại một lần nữa đọc lên cái tên này.

- Sư thúc định ứng phó thế nào?

Trần Hi Chân ngẩng đầu, cười khổ nói:

- Còn có thể ứng phó thế nào, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, Shaman Thiện Ứng đã sớm như hổ rình mồi với giang sơn Đại Tống ta, lần này tiến đến, chỉ sợ mục đích không hề đơn giản. Lúc trước người Lỗ với người Liêu khai chiến, Shaman Thiện Ứng cũng từng nhiều lần khiêu chiến cao thủ nước Liêu, giết các lộ hảo hán nước Liêu, nên ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lần này hắn đến Đông Kinh, sợ là muốn gây áp bức với nhân sĩ giang hồ Đại Tống ta.

Ta cũng được coi là có chút địa vị trong giang hồ, hắn tìm tới ta, thật ra ta không hề cảm thấy lạ. Tiểu Ất, ngươi nói không sai, người Nữ Trực lòng muông dạ thú, tuyệt đối sẽ không muốn yên bình với Đại Tống ta, một trận chiến này sớm muộn gì cũng đến.

Trần Hi Chân nói trận chiến này tức bao gồm cả việc giao phong giữa ông và Thiện Ứng, cũng có thể là chiến tranh giữa Đại Tống và người Nữ Trực.

Ngay cả dân chúng nhân gian cũng có thể nhìn thấu lòng dạ người Nữ Trực.

Vì sao những tinh anh trên triều đình lại không nhìn thấu?

Liên tưởng đến cuộc nói chuyện giữa Lý Quan Ngư và Phùng Tranh, Ngọc Doãn nhíu chặt mày, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Đúng vậy, Lý Quan Ngư đã đánh mất trên trăm vạn quan tài vật, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có hành động lớn. Tuy nhiên nhìn hành động lúc trước của y mà thấy chỉ sợ đã mua chuộc được không ít quan lớn trong triều. Nếu không phải vậy, Bạch Thì Trung sao có thể vì y mà xuất đầu chứ?

Triều đường Đại Tống nay còn bao nhiêu trung lương!

Trong lòng Ngọc Doãn lại nặng nề.

Hắn cũng không nói rõ được đó là tư vị gì, chỉ cảm giác đầy khó thở.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hạ giọng nói:

- Sư thúc, ta muốn giết Đường Cát, ông có chủ ý gì không?

- Giết Đường Cát?

Trần Hi Chân ngẩn ra, lại khó hiểu nói:

- Vì sao phải giết Đường Cát? Hắn ta chỉ là Nội Đẳng Tử Ngũ Long Tự, tuy rằng không có thực quyền nhưng tốt xấu cũng là người của Quan gia. Ngươi cần phải hiểu rõ, nếu thật sự động thủ với Đường Cát, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái.

- Ta không muốn gây ra phiền toái nhưng phiền toái cứ tìm đến ta.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, do dự một chút, hạ giọng nói:

- Sư thúc có biết lúc trước ta đến thành Khả Đôn đã gặp ai không? Đó là Da Luật Đại Thạch sứ giả Liêu quốc vào mười năm trước. Ông tanói với ta về cái chết của cha ta lúc trước ở trên lôi đài, và ta đã biết kẻ giết hại cha ta chính là Đường Cát.

- Hả?

Trần Hi Chân nghe xong cả kinh, nhìn Ngọc Doãn, sau một lúc lâu nói không ra lời.

Ngọc Doãn kể lại cho ông nghe sự việc mà Da Luật Đại Thạch đã cho hắn biết.

Bao gồm cả việc lúc ấy Da Luật Đại Thạch mua chuộc Lý Bang Ngạn, rồi sau đó lại thông qua Lý Bang Ngạn tìm được Đường Cát, hạ độc giết Ngọc Phi.

Trần Hi Chân nghe được, thổn thức không ngừng.

- Không ngờ năm đó sự việc lại trắc trở như thế.

- Đường Cát vẫn rình rập Bát Thiểm Thập Nhị Phiên mà nhạc phụ ta để lại.

Có điều hắn cũng không biết là ta đã rõ hắn chính là kẻ thù giết cha ta. Nếu Đường Cát hắn không cầu được Bát Thiểm Thập Nhị Phiên thì, chắc chắn sẽ động thủ với ta. Sư thúc cũng biết, hắn là Nội Đẳng Tử Ngũ Long Tự, tuy nói là không có quyền lực, nhưng lại có mạng lưới quan hệ rộng, nếu thật sự ra tay với ta, ta cũng không tránh được. Cho nên càng nghĩ càng thấy tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế)! Chỉ cần giết được Đường Cát, ta mới an tâm, không phải ngày sau cứ lo lắng đề phòng.

Trần Hi Chân nhắm mắt lại, trầm ngâm không nói.

Một lát sau, ông đột nhiên nói:

- Ngươi định lúc nào động thủ?

- Chưa quyết định. Tuy nhiên cũng phải ra tay trước kia hắn ta động thủ với ta.

Hiện giờ ta còn có thời gian chuẩn bị, sẽ cho người thám thính thói quen hàng ngày của Đường Cát. Một khi xác định được sẽ động thủ. Nghĩ sẽ động thủ trước khi sứ giả người Nữ Trực rời đi, bằng không mà nói, ta sợ không có cơ hội.

Ngay sau khi nghe xong cuộc đối thoại giữa Phùng Tranh và Lý Quan Ngư, Ngọc Doãn lập tức quyết định.

Thoạt nhìn, Tiêu Khánh dường như nhìn ra năng lực của hắn đằng sau việc thiết lập ra Tuần san kia.

Cho nên, Tiêu Khánh muốn thử thăm dò hắn.

Ngay khi Ngọc Doãn còn chưa đáp ứng chuyện nay thì phải giải quyết xong Đường Cát mới được.

Nếu không, một khi đợi cho Đường Cát nắm giữ chủ động, Ngọc Doãn sẽ rơi vào thế bị động.

Hiện giờ, Ngọc Doãn lại đang nắm giữ bí mật.

Tất cả mọi người đều không biết ân oán giữa hắn và Đường Cát, cho nên, dù là Đường Cát gặp chuyện không may, cũng sẽ không đoán ra do hắn gây nên. Nhưng một khi Đường Cát muốn đối phó hắn... Hắn có bổ thân Tuyên giáo lang, Đường Cát muốn đối phó hắn cũng sẽ trắc trở, nhưng Ngọc Doãn chắc chắn sẽ rước lấy hiềm nghi từ Đường Cát. Cho nên, hiện tại động thủ, cơ hội vừa lúc.

Trần Hi Chân gật gật đầu:

- Nếu như vậy, phải nhanh chóng động thủ mới được.

Tình huống của Đường Cát ta không hiểu nhiều lắm, bởi vì sau khi ta quay về Khai Phong thì hắn ta cũng xuất hiện không nhiều, lại chưa từng thấy hắn ra tay. Tuy nhiên Chu Phượng Sơn trong Địa Tự Phòng đã từng giao thủ với hắn, có lẽ sẽ hiểu biết một chút.

Như vậy đi, hai ngày này ngươi tìm hiểu tin tức của hắn, ta sẽ nghĩ cách từ bên Chu Phượng Sơn, khi đã biết rõ thân thủ của hắn thì sau đó ra tay cũng không muộn. Chỉ có điều, Đường Cát dù sao cũng đạt tới công phu Nội Đẳng Tử, một mình ngươi, chỉ sợ không ứng phó được.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Bảo Đại Lang đi cùng ngươi, hai người các ngươi liên kết, nếu đã biết rõ thân thủ của hắn, không chừng sẽ có phần thắng.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, gật đầu tán thành

Trần Hi Chân do dự một chút rồi bảo Ngọc Doãn chờ trong phòng.

Một lát sau, ông từ trong nhà đi ra, trong tay cầm một quyển sách:

- Đây là Thuật hợp kích lúc trước ta đi lại giang hồ ngẫu nhiên có được sau một lần giao thủ với Thư hùng đại đạo. Ngươi không ngại xem một chút, không chừng có thể có chỗ hữu dụng.

Tuy Trần Hi Chân là sư thúc của Ngọc Doãn, nhưng đây là kẻ thù giết cha, ông không thể ra tay thay được.

Giang hồ có quy củ của giang hồ.

Nếu Ngọc Doãn mời ông hỗ trợ, Trần Hi Chân cũng sẽ không cự tuyệt.

Nhưng Ngọc Doãn căn bản không muốn Trần Hi Chân hỗ trợ, mà Trần Hi Chân cũng đương nhiên sẽ cũng chủ động đề xuất.

- Sư thúc, bên Shaman Thiện Ứng ...

Trần Hi Chân khẽ mỉm cười:

- Ngươi yên tâm, Shaman Thiện Ứng tuy rằng lợi hại, nhưng nếu muốn hơn ta, sợ không dễ dàng như vậy.

Ngọc Doãn lập tức an tâm!

***

Ra khỏi Tề Long Đằng gia đã qua giờ thân.

Ngọc Doãn đầu tiên là đưa đám người Yến Nô về nhà, rồi sau đó vội vàng đi tới lò mổ.

Hắn tìm Hoàng Tiểu Thất, sắc mặt nghiêm trang, nói:

- Ta có một chuyện giao cho các ngươi làm, không biết các ngươi có bằng lòng nhận hay không?

- Tiểu Ất ca, có việc cứ chỉ bảo.

- Tiểu Thất, có bao nhiêu thủ hạ đáng tin tưởng?

Hoàng Tiểu Thất ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:

- Huynh đệ bổn gia ta có Hoàng Văn Đào rất đáng tin tưởng.

Nay hắn là đao thủ trong cửa hàng, trước kia từng là lưu manh Tây Tả Nhị Sương ngoài thành, dưới tay cũng có mấy thủ hạ có thể sai khiến. Hơn nữa, hắn rất tinh tường đối với trong ngoài thành Khai Phong, cũng là người rất thông minh, tai mắt linh hoạt, có thể sai phái.

Mặc dù Ngọc Doãn không nói là chuyện gì, nhưng Hoàng Tiểu Thất cũng lờ mờ đoán ra.

- Vậy thì rất tốt.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền khẽ thì thầm bên tai Hoàng Tiểu Thất.

Đầu tiên Hoàng Tiểu Thất gật đầu, rồi sau đó thần sắc cổ quái, mày nhíu chặt.

- Ngươi nói với đệ đệ của ngươi, nếu việc này làm tốt, ta cũng sẽ trọng thưởng.

Nếu hắn sợ hãi, không muốn ở lại Khai Phong, ta cũng có thể cho hắn một số bạc, để hắn sống bên ngoài tiêu dao khoái hoạt.

Hoàng Tiểu Thất trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói:

- Tiểu Ất ca, ta cũng không phải xin xỏ gì.

Nghe Đại Lang nói ngươi chuẩn bị đi Tây Vực thương lộ? Nếu tin Tiểu Thất, thì có thể để Tiểu Thất đảm nhận tham gia được không?

- Ngươi muốn đi Tây Vực?

Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người.

Phải biết rằng, trước đây hắn đã từng hỏi Hoàng Tiểu Thất có nguyện ý rời khỏi Đông Kinh hay không?

Lúc ấy Hoàng Tiểu Thất trả lời là vô cùng lưu luyến Đông Kinh.

Mà nay y đột nhiên muốn đi Tây Vực, ít nhiều ngoài dự liệu của Ngọc Doãn hắn.

Hoàng Tiểu Thất thở dài, hạ giọng nói:

- Lúc trước Tiểu Ất ca nghèo túng, mà nay đã có gia nghiệp thật lớn. La Đức kia bị thư viện đuổi ra ngoài, lại làm được thư ký Đoàn Luyện Sứ ở Thái Nguyên; còn có Phong Huống bởi vì lỡ tay đánh chết người, xa xứ nhưng hôm nay lại làm Thừa cục cấm quân, nghe nói không lâu nữa sẽ lên làm Tương ngu Hầu...Tiểu Ất ca, tiểu Thất thật sự không có tầm nhìn. Ngay cả Thập Tam lúc trước làm kiệu phu ở Châu Kiều nay cũng mạnh hơn Tiểu Thất, sao ta không ngưỡng mộ chứ?

Mà nay nghe nói Tiểu Ất ca có môn lộ mới, tiểu Thất mặc dù tài sơ học thiển, nhưng cũng muốn vươn lên.

Những cái khác không nói, nhưng làm chân chạy cho Tiểu Ất ca, làm chút việc còn có thể, kính xin Tiểu Ất ca nể tình cảm ngày trước mà dìu dắt.

Ngọc Doãn im lặng.

Suy nghĩ một chút, hắn thật sự là có phần không phải với Tiểu Thất.

Trước kia khi hắn gặp khó khăn, ngay cả La Nhất Đao cũng bỏ hắn mà đi, duy chỉ có Hoàng Tiểu Thất là dẫn người ở lại cửa hàng giúp hắn.

Cho tới bây giờ vận mệnh y vẫn lận đận.

Mà ngay cả những người Vương Mẫn Cầu, Hoắc Kiên đến nay còn mạnh hơn Hoàng Tiểu Thất.

Ta giúp rất nhiều người nhưng lại quên Hoàng Tiểu Thất luôn trung thành và tận tâm, vẫn luôn ở bên ta, thật sự là có chút hổ thẹn.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi vỗ bả vai Hoàng Tiểu Thất.

- Nếu Tiểu Ất ca khó xử thì...

- Không phải khó xử, mà là việc đó rất phiền toái, rất hung hiểm.

Ta vẫn luôn suy tư muốn tìm một người đáng tin giúp ta, nhưng vẫn chưa tìm đươc. Nếu không phải hôm nay Tiểu Thất nhắc tới, ta suýt nữa...Chuyện này nếu làm tốt, huynh đệ ngươi ngày sau phú quý cuồn cuộn, không lo tiền bạc. Nhưng nếu đi Tây Vực, làm không tốt thì huynh đệ ngươi ta đều đầu rơi xuống đất, ngươi có đảm đương được không?

Hoàng Tiểu Thất mắt sáng lên, ưỡn ngực lớn tiếng nói:

- Ca ca cứ phân phó.

- Được!

Ngọc Doãn trầm giọng nói:

- Ta muốn ngươi đi Tây Châu, thay ta tìm một người...Tiểu Thất, ngươi có bằng lòng đi không?