Một đêm tuyết nhỏ xuất hiện nhuộm trắng thành Khai Phong.

Tuyết không lớn, chỉ rơi nửa canh giờ rồi ngưng.

Sau khi trời sáng thì không ít nơi tuyết đã hòa tan, có điều thời tiết càng thêm rét lạnh khiến mặt đất trở nên ẩm trơn lầy lội.

Trong vườn rau xanh Quan Âm viện, Lỗ Trí Thâm để vai trần, cả người dâng lên một tầng khói trắng, trên trán đẫm mồ hôi…

Ngọc Doãn cũng không khác gì ông, quần áo cũng đẫm mồ hôi. Hắn chống trường đao Hổ Xuất, mồ hôi bốc khí trong tuyết, nhìn Lỗ Trí Thâm, trên mặt mang chút chua xót.

- Hôm nay tinh thần ngươi không yên.

- Hả?

- Nếu như ở trên chiến trường thì ngươi đã thi cốt không còn rồi.

Thanh âm Lỗ Trí Thâm trầm thấp, lộ ra một tia bất mãn.

Ngọc Doãn cười khổ:

- Trưởng lão nói không sai, hôm nay xác thực lòng ta có chút không yên.

- Vào trong nói chuyện.

Lỗ Trí Thâm dứt lời, xoay người liền vào thiền phòng.

Vẫn là thiền phòng đơn sơ nhưng đầy trang trọng.

Ngọc Doãn kéo đao đi theo Lỗ Trí Thâm vào thiện phòng, chỉ thấy Đại hòa thượng không nói hai lời, nhấc một chiếc áo bào tăng dày khoác lên người, ngồi trên bồ đoàn, quơ lấy một vò rượu, ngửa đầu uống ừng ực, rồi sau đó thở ra sảng khoái.

Người này thật đúng là hòa thượng rượu thịt, chẳng khác gì mấy với Hoa Hòa thượng trong Thủy Hử truyện.

Chỉ thấy ông đặt bình rượu xuống, lau vết rượu bên miệng rồi sau đó ra hiệu cho Ngọc Doãn ngồi xuống.

Luận bàn với Trí Thâm luận hơn một tháng rồi, hai người cũng thân thiết nhiều hơn.

Lỗ Trí Thâm thích uống rượu, nhưng Quan Âm viện trước đây thu nhập ít, sao có thể cung cấp đủ cho ông uống thoải mái được?

Về sau có Ngọc Doãn, ngoại trừ hàng tháng cung cấp ba trăm quan tiền nhang đèn cho Quan Âm viện ra thì còn mua nhiều rượu ngon cho Lỗ Trí Thâm.

Dù sao một mình ông sống ở vườn rau xanh, cũng không có ai tới thăm hỏi.

Cũng bởi có rượu mà quan hệ giữa Lỗ Trí Thâm và Ngọc Doãn thân thiết lên rất nhiều.

- Nói xem nào, ngươi có gì phiền lòng?

- À, Phủ Khai Phong sắp đổi người rồi, là Phủ Doãn bị bãi miễn, nghe nói Tân Nhâm Phủ doãn, là đương kim Thái Tử.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, cho mình rót một chén rượu, uống một hớp lớn.

Phủ Khai Phong có tên là Nam Nha.

Từ có Tống tới nay, ngoại trừ dòng họ hoàng thất ra, có rất ít người có thể ngồi lâu dài tại phủ Khai Phong. Đồng thời, Đại Tống triều này còn có một thói quen, một khi Thái Tử trấn thủ phủ Khai Phong, thì đại diện cho địa vị Thái Tử không hề dao động.

Trước đây, Hoàng đế Huy Tông vẫn không hài lòng Thái Tử Triệu Hoàn, không chỉ một lần có lòng muốn thay đổi Thái tử.

Nhưng Thái Tử vẫn chưa phạm phải sai lầm gì khiến Hoàng đế Huy Tông không tìm được lý do thích hợp để thay đổi. Cũng chính là nguyên nhân này, đã tạo thành sự ngăn cách rất sâu giữa cha con họ, thậm chí còn gây nên sự nghi kỵ lẫn nhau. Sách sử ghi lại, có một lần Triệu Hoàn muốn mời Triệu Cát ăn cơm, kết quả Triệu Cát nghe xong liền nói với hậu phi: Đại ca muốn đẩy ta vào chỗ chết.

Hoàng đế Đời Tống, đặc biệt Hoàng đế Bắc Tống đối với con trai cũng xưng hô giống như trong dân gian.

Họ đều gọi con trai mình là Đại ca, tập tục này mãi cho đến khi Triệu Cấu nam qua Lâm An, thành lập nên triều đình Nam Tống, bởi vì ngôn ngữ và phong tục địa phương có khác biệt nên mới thay đổi cách xưng hô này. Tuy nhiên vào lúc này, Hoàng đế Huy Tông đột nhiên phái Triệu Hoàn đảm nhiệm Phủ doãn Khai Phong, trấn thủ Nam nha, coi như là vẽ lên dấu chấm tròn đối với đề tài thảo luận việc phế truất Thái Tử. Nói cách khác, vị trí Thái Tử của Triệu Hoàn không hề dao động.

Ở trong mắt nhiều người, bao gồm cả đám người Lý Dật Phong thì đây là một chuyện tốt.

Vị trí Thái Tử được củng cố cũng đại diện trên triều đình sẽ không xuất hiện chấn động lớn nữa, đây thật sự là một chuyện tốt.

Nhưng trong mắt Ngọc Doãn, bánh xe lịch sử lại men theo quỹ đạo lăn bánh đi về phía trước.

Trong thâm tâm, hắn thật sự mong mỏi phát sinh biến hóa, không biết lịch sử sẽ sinh ra vận mệnh mới như nào.

Nhưng hiện tại...

Triệu Hoàn, trong lịch sử chính là vị Hoàng đế Khâm Tông long đong.

Bề ngoài thấy y và Triệu Cát khác biệt rất lớn. Triệu Hoàn không háo nữ sắc, cũng không thích những việc hao tài tốn của, từ lúc làm Thái Tử tới nay vẫn luôn cẩn trọng, biểu hiện vô cùng trầm ổn. Đồng thời, bản thân trung hậu, phẩm hạnh không kém.

Nếu tương lai y kế vị, nói không chừng sẽ mang đến một sức sống mới cho Đại Tống.

Đám người Lý Dật Phong là có suy nghĩ này.

Nhưng Ngọc Doãn lại biết, Triệu Hoàn không phong lưu phóng khoáng như Triệu Cát, cũng không thích xa hoa như Triệu Cát, nhưng từ bản chất, y và Triệu Cát cũng không có gì bất đồng, đều là người yếu đuối, ngu ngốc, không hiểu biết...

Trí Thâm kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn, sau một lúc lâu không kìm nổi bật cười.

- Ai làm Thái Tử, ai nắm giữ phủ Khai Phong thì liên quan gì tới ngươi?

- Ồ?

Lỗ Trí Thâm cười lạnh:

- Cư miếu đường chi cao ưu kỳ dân, xử giang hồ chi viễn ưu kỳ quân!

(Nghĩa: Ở miếu đường trên cao tất lo cho dân, ở sông nước ngoài ra tất lo cho vua).

Nghe thì rất hay nhưng chỉ là một lời nói suông. Trên triều đình, ai cũng mưu tính cho bản thân, có người nào suy xét vì dân chúng không? Ngay cả Phạm lão phu tử kia cũng thật sự lo cho dân sao? Trừ thanh danh lớn ra, thì cũng chẳng có đóng góp là bao nhiêu. Mở mang bờ cõi ư? Hay là mưu cầu cuộc sống an lành cho dân chúng ư? Ta chưa nhìn thấy lợi ích gì, mà chỉ nhìn thấy những người đó ngày ngày tranh giành quyền lực đấu đá nhau, thật sự là lo cho dân?

Xử giang hồ chi viễn ưu kỳ quân, thật sự có tài cán giải ưu phiền cho quân vương sao?

Ngươi là một đồ tể, không làm tốt việc của mình thì thôi, lại đi lo lắng về việc Thái tử ngồi Nam Nha như thế nào? Thái Tử không ngồi Nam Nha thì sao nào? Việc của Quan gia, đã có Quan gia quan tâm, ngươi cần gì phải để ý tới, có ích gì chứ?

Lời của Lỗ Trí Thâm có chút thiên lệch, nhưng cẩn thận nghĩ thì cũng có chút đạo lý.

Mình chỉ là tiện dân, có lòng thì có thể làm gì nào?

Cả ngày chỉ nghĩ đến Mối nhục Tĩnh Khang, nhưng nếu tai họa kia thật sự đến, một đồ tể là hắn có thể làm gì?

Dù sao Lỗ Trí Thâm cũng là một trong đạo tặc lớn tại Đông Kinh, mở miệng là nói hận đời, thậm chí đại nghịch bất đạo.

Nhưng đúng vậy, việc này mình có lo lắng cũng vô dụng. Hãy làm những việc mà mình có thể làm đi. Thật sự nếu không thể xoay chuyển kết cục, cùng lắm thì cùng tan xương nát thịt với Khai Phong.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn bật cười.

Hắn cười mình không biết tự lượng sức, thật sự cho mình là Chúa cứu thế sao?

Cứ cố gắng làm tốt việc của mình, về phần kết quả...

- Trưởng lão quả nhiên cao minh!

Lỗ Trí Thâm cười ha ha:

- Cao minh thì không dám, nhưng sự từng trải thì dĩ nhiên là hiểu rõ hơn ngươi.

Người này thật đúng là không khách khí.

- Tiểu Ất, mấy ngày nay, ngươi cùng ta luận bàn, có gì thu hoạch?

- Rất nhiều... Nhưng nếu bảo ta nói thì lại không biết nói thế nào.

Lỗ Trí Thâm uống một hớp rượu lớn, thở một hơi dài:

- Nếu lấy thân thủ trình độ, ta không phải đối thủ của Trần Hi Chân. Một chọi một, Trần lão nhi trong vòng mười chiêu nhất định có thể lấy tính mạng của ta. Nhưng mười chiêu này là nói nếu giao đấu giang hồ, còn nếu đổi lại là trên chiến trận, bên trong thiên quân vạn mã thì một chiêu của ta có thể lấy cái đầu trên cổ Trần Hi Chân.

Tiểu Ất có biết vì sao không?

Ngọc Doãn nghe xong, ngẩn ra.

Lỗ Trí Thâm cười nói:

- Trên giang hồ, đều có đấu pháp giang hồ, ở bên trong chiến trường đã có môn đạo trong chiến trường.

Ngươi học bào đinh Bát Pháp thật sự là đấu pháp trong quân, mở rộng là mở rộng, đi thẳng là đi thẳng. Mà đao pháp này của ngươi không biết là bị ai sửa đổi, rõ ràng có thể Nhất Kích Tất Sát, còn muốn gia tăng thêm một chút hoa đao trong đó, hay thì hay thật, nhưng uy lực lại rơi chậm lại. Cũng ví dụ như nói, một đao của ngươi rõ ràng là có thể đánh xuống lấy mạng người, nhưng hơn hết lại là muốn kéo mở hoa đao ra. Nhìn thì rất hay, nhưng đến lúc này, một chiêu của ta có thể lập tức lấy tính mạng của ngươi.

Trần lão nhi là người lành nghề, có thể nói tông sư. Ngày trước người giao thủ với hắn phần lớn là đấu pháp giang hồ, không hề có ích đối với đao pháp của ngươi.

Cho nên hắn cho ngươi tìm đến ta để luận bàn, là muốn ta mài đi những hoa đao không cần thiết kia Nói thật, ngươi hiện tại tới tới lui lui, tuy chỉ là ba chiêu nhưng uy lực này còn mạnh hơn Bát Pháp kia gấp trăm lần, lực sát thương lớn hơn nhiều.

Mấy thứ này, không phải chỉ cần ta nói là ngươi có thể học được, mà nhất định phải ẩu đả ở trong đó, tự mình cân nhắc thì mới đạt.

Ngộ tính của ngươi cũng không kém, đơn giản hóa Bào Đinh bát Pháp kia thành ba chiêu, chiêu số tuy ít nhưng uy lực lại rất lớn.

Ngọc Doãn trầm mặc.

Lúc trước La Nhất Đao đưa bào đinh Bát Pháp cho hắn đã từng nói Bát Pháp đã được thay đổi.

Chỉ có điều không nghĩ rằng sau khi bào đinh Bát Pháp thay đổi, ở trong mắt Lỗ Trí Thâm lại không đáng một đồng, chỉ là vẽ rắn thêm chân thôi.

Nghe Lỗ Trí Thâm nói như vậy, Ngọc Doãn đã hiểu

- Thật ra, ta cảm thấy dù sao hoa chiêu này cũng không kém.

Chỉ có điều đổi cánh tay dùng, lại sử dụng hai loại đao pháp phối hợp có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn... Tuy nhiên, phối hợp sử dụng như nào, ta lại không rõ lắm. Cái ta luyện chính là đấu pháp trong quân, có thể dạy cho ngươi, cũng chỉ đến như này thôi.

- Trưởng lão, lời này của lão...

- Đao pháp của ngươi đã thành, bước tiếp theo tự ngươi rèn luyện, ta không giúp được ngươi nữa.

Lỗ Trí Thâm cười:

- Trời lạnh, ta cũng không chịu đựng được lâu.

Lúc trước, một lão huynh đệ gửi thư cho ta, muốn ta hội hợp với hắn ở Long Hổ Sơn. Nhớ ngày đó, ta theo Công Minh ca ca rong ruổi Hà Bắc, tung hoành Kinh Đông, vô cùng khoát hoạt, ở cùng các huynh đệ, chén lớn uống rượu, ăn miếng thịt to, tiêu tiền như nước, vốn có thể khoái hoạt tiêu dao một đời, ai ngờ bị Trương Thúc Dạ... Công Minh ca ca mang theo các huynh đệ đầu hàng triều đình, ta không chịu nổi sự trói buộc, liền trốn ở Đông Kinh này, nhoáng cái đã mười mấy năm rồi.

Các lão huynh đệ phần lớn đã chết sạch, chỉ còn lại mấy người ít ỏi.

Vất vả lắm mới liên lạc được một lão huynh đệ, ta sẽ hội hợp cùng hắn, về sau chỉ sợ sẽ không đặt chân lên đất Khai Phong này nữa.

Tiểu Ất, ngày mai ta sẽ đi.

Ngọc Doãn và Lỗ Trí Thâm luận bàn hai tháng, cũng đã có tình cảm. Nghe nói Lỗ Trí Thâm phải rời khỏi Đông Kinh thì hắn cảm thấy bùi ngùi. Nhưng hắn cũng biết, Lỗ Trí Thâm nếu đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Trong lòng hắn có tia đau lòng. Lần này Lỗ Trí Thâm đi chỉ sợ sẽ không còn gặp lại được nữa.