- Trần Hi Chân!

Ngọc Doãn còn chưa dứt lời, trong Thiền Phòng truyền đến tiếng gầm như thú rống, ngay sau đó tấm cửa gỗ khá chắc kia bị người ta đá một cái dập nát, từ trong phòng lao ra một người vạm vỡ, cầm trong tay một cái mõ lớn.

Từ khoảnh khắc tiếng gầm kia vang lên, Ngọc Doãn đã cảm thấy không ổn rồi.

Hắn vội vàng lui bước về phía sau, mới lui được hai ba bước thì cửa gỗ đã bị đụng nát.

Vụn gỗ bắn tung tóe.

Không đợi Ngọc Doãn đứng vững, người vạm vỡ kia rống lên:

- Ngươi chính là người Trần Hi Chân phái tới sao?

- Đúng vậy, ta...

Người vạm vỡ kia không nói hai lời đánh tới Ngọc Doãn.

Lời Ngọc Doãn vừa ra đến miệng đã phải nuốt trở vào, mắt thấy võ ông ta hạ xuống, liền vội vàng lắc mình lui bước tránh một kích của đối phương. Vốn định giải thích một chút, nhưng người đàn ông kia không cho hắn cơ hội nào. Vung mõ lên vù vù, giống như chùy lớn ngàn cân ập xuống. Ngọc Doãn chỉ nghe tiếng gió của mõ kia thì đã biết tiếp không được.

Bề ngoài nhìn thì cái mõ chỉ có hình thức bề ngoài thật lớn, dường như không có gì đặc biệt nữa cả.

Nhưng khi một đường sắc bén đánh úp lại, lại làm cho Ngọc Doãn biết mõ này tuyệt đối không hề tầm thường được làm bằng vật liệu gỗ thông thường.

Nhìn trọng lượng đoán chừng phải nặng sáu bảy mươi cân.

Nhưng nằm trong tay người đàn ông vạm vỡ kia lại nhẹ bẫng như không có gì.

Ngọc Doãn né tránh liên tục, nhưng người đàn ông kia càng công kích mãnh liệt.

- Dừng tay!

Ngọc Doãn thấy sắp bị dồn đến chân tường, rơi vào đường cùng liền như con lật đật lăn tròn tránh thoát cái mõ của người đàn ông kia, rồi bật người lên lớn tiếng hô:

- Trưởng lão, ta không hề có ác ý, sao ngươi lại làm vậy?

- Có ý gì? Đánh xong rồi nói!

Người đàn ông vạm vỡ cũng không phí lời với Ngọc Doãn, nhào lên.

Tuy nhiên lúc này cây dùi gõ mõ trong tay ông ta lại tiếp tục đánh tới Ngọc Doãn.

Dù mõ ước chừng to như cánh tay trẻ em, một đầu thô, một đầu nhỏ, nhìn giống như chày giã thuốc.

Cầm trên tay ước chừng khoảng hai mươi cân, mắt thấy mõ đập tới, Ngọc Doãn đã không còn cách nào né tránh được nữa, đành phải nâng chùy đón đỡ. Chỉ nghe “Bồng” một tiếng trầm đục, Ngọc Doãn bị mõ kia đập vào cánh tay run lên, lỗ tai ong ong, liên tiếp lui mấy bước.

Người vạm vỡ cười ha hả:

- Có chút thú vị!

Mõ lại chặn ngang đập tới.

Ngọc Doãn nghiêng người né tránh, nâng dùi gõ mõ đánh vào người đàn ông vạm vỡ kia.

Khí lực của người kia không hề kém Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn thân có quái lực, căn bản không chiếm được thế thượng phong, mà quan trọng hơn là, sau hai ba hiệp, Ngọc Doãn cảm nhận được, công phu của người đàn ông nay e là sớm đã bước vào công phu tầng thứ tư, mõ trong tay giống như đại chùy, cao thấp tung bay, khiến Ngọc Doãn liên tiếp lui về sau. Hơn hai mươi hiệp liên tiếp, Ngọc Doãn đã mồ hôi đầm đìa.

- Chỉ biết công phu đàn bà thế thôi sao?

Người đàn ông vạm vỡ thấy Ngọc Doãn liên tục né tránh, liền giận giữ gầm lên.

Ngọc Doãn bởi vì không dám đánh bừa với ông ta cho nên chỉ dựa vào thân pháp để né tránh. Nhưng dù vậy cũng bị người đàn ông kia áp chế chặt chẽ. Nghe ông ta gầm rú như vậy, Ngọc Doãn cũng nổi giận. Ta chỉ là đến thỉnh cầu chỉ điểm, ngươi sao lại khinh người quá đáng như thế?

- Chẳng lẽ sợ ngươi sao?

Ngọc Doãn trợn mắt hổ lên, luân chùy chặn một kích của ông ta.

Cánh tay run lên nhưng Ngọc Doãn cũng không né tránh nữa, lấy chùy làm đao, sử xuất Bào Đinh Đao Pháp của La Nhất Đao, đấu với người đàn ông kia.

Một trận chiến này đánh hơn hai mươi hiệp rồi.

Hai người thay đổi phương thức giao phong ngươi truy ta đuổi lúc trước hoàn toàn là dùng cứng đối cứng.

Lại tiếp hơn hai mươi hiệp nữa, dùi gõ mõ trong tay Ngọc Doãn không thể cầm cự được nữa, rơi xuống mặt đất.

Hổ khẩu vỡ toáng, máu chảy đầm đìa.

Ngọc Doãn ngồi phịch xuống đất, cả người giống như vừa chui ra giếng nước ra, quần áo ướt đẫm.

Người kia cũng dừng tay.

- Thằng nhãi này chiêu số không phải là nhất mạch của Trần Hi Chân.

Ngọc Doãn thở phì phò, tức giận nói:

- Ta chỉ nói Trần Hi Chân là sư thúc của ta, chứ có nói là nhất mạch gì đâu?

- Hừ, tuổi còn nhỏ mà cơn tức không nhỏ.

Ừm, ta thấy ngươi có thể liên tiếp đỡ được ba mươi chùy của ta cũng coi như là hảo hán. Nói đi, Trần Hi Chân bảo ngươi đến là có dụng ý gì?

Lão này hình như là thích đánh trước nói sau.

Ngọc Doãn nhổ nước miếng:

- Sư thúc nói công phu ta tự thành nhất phái, ông ta không chỉ điểm được cho ta, bảo ta tới Quan Âm viện tìm một người tên là Mộc Ngư Tăng. Nào ngờ thì gặp được kẻ điên là ông, chẳng nói hai lời đã đòi đánh người, không cho ta mở miệng.

- Tự thành nhất phái?

Người kia đột nhiên cười lạnh:

- Thằng khốn ngươi nói khoác.

Chỉ dựa vào chút bản lĩnh ấy mà dám nói tự thành nhất phái. Tuy nhiên, ngươi và lão già Trần Hi Chân kia đúng là không giống nhau, chiêu số bước bộ khác biệt với đấu pháp trong quân.Ta chính là Mộc Ngư Tăng mà lão Trần Hi Chân nói đấy, bắt đầu từ ngay mai, vào buổi trưa thì đến đây. Chỉ cần ngươi không sợ bị ta đánh chết thì đến. Còn nữa, lúc đi thì cầm cho Trí Chân sư huynh ba trăm quan, thiếu một xu, ngày mai ta chắc chắn bắt ngươi sống không bằng chết.

Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra:

- Ba trăm quan?

- Hay là thằng khốn ngươi ngay cả ba trăm quan cũng không có?

- Không phải, ta...

- Đừng có nóng vội, nếu muốn ta chỉ điểm, thì lấy ba trăm quan tới. Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, không chừng ba năm tháng cũng khó có hiệu quả. Mỗi tháng ba trăm quan, đến thì đến, không đến thì thôi, coi như ta đã trả ân tình cho lão già kia rồi.

Ngọc Doãn thật sự là không hiểu rồi.

Ba trăm quan, hắn có.

Nhưng rốt cuộc đây là chuyện gì? Trần Hi Chân bảo hắn đến tìm Mộc Ngư Tăng, nhưng cảm giác Mộc Ngư Tăng Lỗ Trí Thâm này là kẻ điên.

Hắn định hỏi lại, Mộc ngư Tăng đã nhặt dùi gõ mõ lên, đi vào thiền phòng.

Sau một lát, liền nghe từ truyền ra tiếng gõ mõ, thanh âm rất quen, dường như...

Ngọc Doãn đột nhiên nhớ ra, lúc trước khi hắn luyện công chơi đàn thì thường xuyên nghe được tiếng mõ này vang lên.

Tuy nhiên ngẫm lại thì cũng bình thường, nếu Mộc Ngư tăng ngụ ở hậu trạch nhà hắn, nghĩ chắc nghe được tiếng mõ này cũng chẳng có gì lạ.

Toàn thân hắn như mệt rã rời, muốn đứng lên lại không có khí lực.

Ngọc Doãn ngồi dưới đất nghỉ ngơi nửa ngày mới hồi phục lại khí lực một chút, liền cắn răng ngồi dậy, bước ra ngoài. Nhưng chỉ đi được một chút đã cảm thấy khí lực tiêu hao hết, một bước đi thật sự là vất vả.

Tính ra, Quan Âm viện cách ngõ Quan Âm cũng không quá xa.

Ra khỏi Quan Âm viện, đi qua ngõ Du Lâm, lại vòng ngõ Điềm Thủy là có thể nhìn thấy ngõ Quan Âm.

Bình thường, chỉ cần 30 phút, nhưng lúc này đối với Ngọc Doãn thì lại vô cùng xa.

Quần áo đều đã ướt đẫm mồ hôi, cơn gió nhỏ thổi qua khắp người phát lạnh.

Hắn tại Đại Hùng bảo điện tìm được Trí Chân trưởng lão, cũng là phương trượng chủ trì của Quan Âm Viện, sau đó nói lại sự việc cho Trí Chân trưởng lão:

- Ta đáp ứng Trí Thâm trưởng lão dâng ba trăm quan hương khói, chỉ có điều hôm nay đi hơi vội vàng nên không mang theo nhiều tiền bạc, ngày mai tới bái phỏng nhất định giao đủ cho trưởng lão, xin lão hãy khoan thứ.

- Ba trăm quan?

Trí Chân trưởng lão nheo mắt lại.

Trong cặp mắt nhỏ kia lóe ra tia sáng quắc, không giống như là cao tăng đắc đạo.

- Ngọc thí chủ có thiện niệm, bần tăng sao có thể cự tuyệt?

Chậm một ngày thì chậm một ngày. Tuy nhiên thật sự có ba trăm quan sao?

Ngọc Doãn hiện nay cũng coi là người có danh tiếng.

Nghe vậy cười khổ nói:

- Ta đã nói rồi, là có ba trăm quan.

- Vậy có gì là bằng chứng.

Ngọc Doãn suýt nữa thì phun nước bọt lên mặt Trí Chân trưởng lão.

Chỉ là cuối cùng hắn nén lửa giận lại, cắn răng viết xong biên lại vay tiền, sau đó mệt nhọc lê kéo thân mình chậm rãi đi.

Lúc đi tới ngõ Điềm Thủy, Ngọc Doãn sắp trụ không nổi rồi.

Lúc này, người trên đường đang đông, Ngọc Doãn vịn tường đi, chợt nghe có người sau lưng nói:

- Tiểu Ất, ngươi bị sao vậy?

An Đạo Toàn từ phía sau Ngọc Doãn đi tới, dìu hắn.

Ngọc Doãn cắn răng nói:

- Vừa gặp một người điên ở Quan Âm Viện, chẳng nói hai lời đã đánh một trận, nên mới bị như này. Cũng không biết kẻ điên kia rốt cuộc là kẻ nào mà su thúc bảo ta tìm hắn, là ý gì vậy?

- Ngươi đi Quan Âm viện?

- Đúng vậy a!

- Gặp được Mộc Ngư tăng rồi à?

Ngọc Doãn thở dốc, cười khổ nói:

- Không biết... Chỉ biết lão già đó tên là Trưởng lão Trí Thâm.

- Vậy thì đúng rồi!

An Đạo Toàn dìu Ngọc Doãn chậm rãi về nhà.

Yến Nô đang ngồi ở công đường may vá quần áo, thấy bộ dạng thảm hại của Ngọc Doãn thì hoảng sợ, vội buông châm tuyến, bước nhanh đi ra.

- Tiểu Ất ca, huynh bị sao vậy?

- Cửu nhi tỷ đừng nhiều lời mau đun một thùng nước thuốc để Tiểu Ất ngâm.

Vốn định ngày mai bắt đầu tắm thuốc, nhưng không ngờ hắn lại chạy đến tìm Mộc Ngư tăng, thì nên tắm thuốc trước.

An Đạo Toàn ngăn cản Yến Nô, bảo nàng đi chuẩn bị.

Ngọc Doãn ngồi trên ghế dài ở đình viện, cái loại cảm giác không có sức lực vẫn rất mãnh liệt, không hề giảm bớt.

- Thúc phụ, ông biết người đó sao?

Kẻ điên này thật sự lợi hại, khí lực không hề kém ta, hơn nữa còn luyện tới công phu tầng thứ tư, ta gần như không có sức đánh trả. Rốt cuộc là Trần sư thúc có ý gì? Sao lại bảo ta chạy đi tìm ông ta chứ? Nếu không phải là ta mạng lớn, thì đã toi mạng trong tay ông ta rồi/

An Đạo Toàn nghe xong lập tức mỉm cười.

- Tiểu Ất thật là may mắn mà không biết. Trưởng lão Trí Thâm cũng không phải là người thường. Hắn vốn là mãnh tướng dưới tay Tống Giang, tứ ngược Sơn Đông, tên hiệu là Hoa Hòa thượng. Sau này Tống Giang vị triều đình chiêu an, hắn không muốn dốc sức cho triều đình nên đã đi làm hòa thượng. Triều đình vẫn luôn tập nã hắn, nhưng thủy chung không có tin tức. Ha hả, không ngờ hắn ta lại trốn ở Quan Âm viện, hơn nữa còn là láng giếng của Tiểu Ất, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Chậm đã, Hoa hòa thượng, Trưởng lão Trí Thâm?

Ngọc Doãn cố sức lắc đầu nhổ nuốt nước miếng, sau đó hạ giọng nói:

- Hoa Hòa thượng kia mà An thúc phụ nói có phải tên là Lỗ Trí Thâm không?

- Ồ, Tiểu Ất cũng biết người này sao?

Trời ơi, chẳng lẽ thế giới Thủy Hử Truyện lại là lịch sử thật?

Ngọc Doãn thật sự là hồ đồ rồi, sao ngay cả Lỗ Trí Thâm cũng xuất hiện rồi? Chẳng phải là ông ta chính là nhân vật có thật?

Ngọc Doãn nghĩ mãi mà không rõ nhưng đồng thời lại nảy sinh sự nghi hoặc vô tận....