Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống phòng luyện đan mập mờ hương thuốc, bên trong căn phòng đó, Tằng Khải ngồi bên cạnh Lưu Ly, thần sắc thực chất rất lo lắng.

Nhưng chắc chắn là không phải lo lắng cho chính hắn, mà chính là người mà hắn gọi là đại sư tỷ mỗi ngày này.

"Sư tỷ, ngươi phải nghĩ thật kỹ, Trúc Cơ mà không Trúc Cơ đan chính là liều mạng, việc gì phải theo ta chứ."

Thế là hắn cứ nhắc đi nhắc lại mãi, mặc cho Lưu Ly cứ một bộ nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến hắn.

Bất quá nàng cũng không chịu nổi người cao lớn thô kệch này lải nhải liên tục nên đành mở mắt ra, mắt đối mắt với Tằng Khải khiến hắn nhất thời im ru.

"Sao không nói gì đi nữa..."

Lưu Ly nhìn Tằng Khải thế này không hiểu thấu có chút mắc cười, liền hỏi.

"Sư tỷ, ngươi..."

Tằng Khải lại tiếp tục nói, nhưng sau đó hắn liền bị cắt đứt.

"Im!"

"Ngươi lúc ở trên bàn ăn thấy oai hùng lắm cơ mà, sao giờ giống như một kẻ sợ đầu sợ đuôi vậy."

Lưu Ly chán nản thở dài, lại nói, giọng châm chọc.

"Ta tìm chết chính ta chịu, nhưng kéo theo ngươi thì nhất định không được."

Tằng Khải đơn giản đáp lại.

"Vậy thì tại sao ngươi tìm chết được mà ta lại không được "

Lưu Ly nói.

"Tại vì..."

Tằng Khải nghe xong cứng họng, chỉ nói được hai chữ rồi trầm ngâm.

Đúng vậy, hắn điên nhưng không cho người khác điên đúng là không có lý lẽ, chẳng lẽ hắn bây giờ còn có thể bắt nàng làm cái này cái kia mà không theo tâm nguyện được.

"Ta không ngăn ngươi được...tiểu hắc à."

Cuối cùng hắn thở ra một hơi, nói.

Có lẽ những ký ức bữa no bữa đói năm xưa khiến hắn như vầy đi, hắn nguyện liều nhưng lại chẳng muốn ai khác bên cạnh mình liều, vì hắn chết sẽ chẳng ai thương tiếc, còn nếu người thân chết thì hắn lại là người thương tiếc.

Tằng Khải ghét cảm giác đó, cực kỳ ghét...

Nó khiến cho thân cao hai mét, bình thường ăn nói không dài dòng như hắn chẳng khác nào một người cứ lảm nhảm mãi về những chuyện khiến người khác khó chịu.

"Lúc đó tên chúng ta như tên chó vậy, tiểu hắc! đại hắc! Nghe thật buồn cười phải không?."

Lưu Ly sờ sờ khuôn mắt trắng noãn của mình, ngược lại cười khúc khích nói.

"Được rồi...ý ta đã quyết, ngươi có muốn ngăn cũng không được, hơn nữa biết đâu chúng ta đồng thời tấn thăng Trúc Cơ thì sao."

Rồi nàng lại thở dài một hơi, nói.

Mặc dù chính Lưu Ly cũng biết rõ ràng cái tỷ lệ mà nàng nói nó rất xa vời, nàng chỉ mong được một người Trúc Cơ thành công là được.

Dù sao thì năm đó vẫn là nợ Thanh Đằng tu sĩ một cái mạng, một ơn thầy, cùng một ơn cha.

Nợ nhiều như thế, không trả thì đúng là thật tệ...

....*....

Chiều tà, hoàng hôn nhuộm núi xanh thành một màu sắc óng ánh khó nói nên lời, phía bầu trời cũng đã điểm vài ngôi sao chực chờ ánh trăng sáng soi rọi nhân gian.

Trần Thiên tay ôm một hũ rượu theo lối mòn bước đến nơi Tứ sư huynh cư ngụ.

Phía hậu sơn có một thác nước, thêm bốn bề hoa cỏ nữa ngược lại trong chiều tà có mấy phần đẹp buồn, nơi đây lúc này đang vang lên tiếng nước đổ ầm ầm cùng tiếng kiếm gió kêu vun vút.

Một thân ảnh chính là đang luyện kiếm, đường kiếm không thẳng tắp mà uốn éo quỷ dị, trong không khí lại có hương rượu nồng nặc đôi lúc làm người chẳng phân rõ bốn bề.

Kiếm tu...hoặc Ý tu cũng đến vậy mà thôi.

Những người này đi theo lối khác với tu tiên giả thông thường, một thân sức mạnh thường nằm ở cái kia hư vô mờ mịt ý cảnh mà từng bước thuế biến bản thân.

Nó không chú trọng căn cốt ngược lại yêu cầu ngộ tính cao, cũng dẫn đến Ý tu thưa thớt lại thưa thớt, chiến lực cũng tương đương ương ngạnh mà có phần hơn tu tiên giả,

Trần Thiên ôm hũ rượu chậm rãi bước đi, hắn yên lặng chìm trong ý cảnh này một hồi mới lên tiếng.

"Tứ Sư Huynh! rượu của ngươi."

Nghe hắn nói, Vạn Lăng dừng kiếm, trong không khí mùi rượu tràn ngập bất ngờ tiêu tán, chỉ có trên thân thể hắn mùi rượu nồng lại nồng nặc mấy phần, hắn thu kiếm vào vỏ.

"Ta cứ tưởng tầm chiều tối ngươi mới đến, bận tâm chuyện Tam sư huynh à?"

Vạn Lăng liếc nhìn Trần Thiên bên hông treo một tấm đồng bài khắc chữ Nam, hỏi.

"Tu vi hơi tinh tiến, vừa vặn đồng cốt, tiêu hóa linh mễ cũng không đến tối."

Trần Thiên trả lời, trong khi ném hũ rượu về phía Vạn Lăng.

Thực chất linh cốc cũng là một loại tài nguyên của tông môn cung cấp cho đệ tử tu luyện, mặc dù thứ này căn bản thấp đến mức không đáng nhắc đến, nó cũng chỉ cho Khải linh tu sĩ dùng ăn để tích lũy linh lực bước vào luyện khí nên thường thì tu sĩ đã luyện khí cũng không như Trần Thiên ăn xong liền dùng linh khí đến tiêu hóa điểm linh thực không đáng nói này.

Có thể hắn lại đi làm, cũng coi như đem nghèo khó tằn tiện phát huy đến tột cùng.

"Ha ha...lần này rượu ngon có mà không lo Đại sư tỷ lại đến nói ngươi giúp ta lấy rượu còn dư đâu, uống một ngụm không?"

Vạn Lăng bắt lấy hũ rượu, mở nắp ra trút xuống họng ừng ực non nửa hũ, sau lại cười nói.

"Không, vị rượu quá đắng."

Trần Thiên lắc đầu, đáp lại.

" Vậy thì vào chính đề...tu sĩ luyện kiếm mặc dù không so được với ý tu luyện kiếm, nhưng luyện tốt vẫn có thể dùng linh lực bổ trợ mà ngang tay."

Vạn Lăng đặt hữu rượu xuống, theo đó cũng đặt bội kiếm kế bên, rồi nhặt lên một nhánh cậy...bất thình lình đâm thẳng vào mặt của Trần Thiên.

Mà Trần Thiên ngay lập tức phản ứng lại, nghiêng người né tránh, bất quá một biến chiêu của Vạn Lăng xoẹt ngang cổ hắn, tạo thành một vết đỏ ửng đau rát.

Đến khi hắn kịp nhận ra thì Vạn Lăng đã lui lại, sắc mặt thản nhiên nói.

" Cảnh giác quá kém!"

" Nhưng phản ứng không sai, không lấy đồng bì thể xác thì nếu như ngươi là trước kia hẳn sẽ không kịp nghiêng người và cành cây này sẽ rạch một vệt máu."

Tứ sư huynh kết lời. Rồi hắn lại dùng cành cây đối chiến với Trần Thiên, người vừa nhặt lên một thanh gỗ dài lao về phía hắn.

Sau đó thì đúng là một hồi đánh đập tàn nhẫn, Vạn Lăng bằng một nhánh cây nhỏ ngược lại đánh Trần Thiên như con đẻ, mặc cho hắn cầm gậy gỗ như trường kiếm công hoặc thủ đều bị Vạn Lăng uốn éo nhánh cây đâm vào bất cứ bộ vị nào trên thân.

Nếu đổi lại là trường kiếm thì Trần Thiên chắc đã bị cắt cổ họng, chém đứt gân tay, chặt ngang eo khoảng mấy trăm lần. Nhưng vì đây chỉ là một nhánh cây nên hắn cho dù khắp nơi đều bị nó quẹt nhưng vẫn nghiêm chỉnh ăn hành tiến bộ.

Vun vút!

Thanh gậy gỗ trong tay Trần Thẳng đâm thẳng về phía Vạn Lăng, lại như dự đoán bị né tránh, liền một chiêu chém ngang tiếp chiêu, nhanh như thiểm điệm.

Nhưng nó bị nhánh cây nhanh hơn nó cản lại, Tứ sư huynh liền công tới, nhánh cây vậy mà trượt khỏi thân kiếm của hắn chém vào mũi.

Trần Thiên lại bị quẹt, ngay mũi.

Nhưng hắn vẫn cứ tiến tới, đánh tới khi vầng trăng khuyết đã lên, tiếng nước ầm ầm đổ cùng với tiếng nhánh cây cùng gậy gỗ va chạm.

Vút!

Nhánh cây đâm hắn lui lại.

"Sao vậy?"

Vạn Lăng nhìn thấy Trần Thiên đột ngột thất thần, hỏi.

" Không có gì, nghỉ một chút đi."

Trần Thiên lắc đầu, chỉ nói như vậy rồi ngồi xuống.

Hắn biết...bên Đại sư tỷ đã bắt đầu...Trúc Cơ! Và vận mệnh của Thanh Đằng Tông chính thức đem lên sàn cược.

Có thể Đại sư tỷ và Nhị sư huynh không phải không có trợ giúp, bởi vì ngay sau khi hắn ngồi xuống liền xuất hiện hai đạo lực lượng tạo hóa xé rách không gian biến mất...