Đôi vợ chồng quỳ rạp trước gã. Cả hai mặc bộ quần áo cũ sờn điểm vài lỗ vá bằng những mảnh vải khác nhau, trên tay là một xấp polyme nhiều màu nhàu nhĩ đã tích góp hơn cả năm trời. Người vợ mắt ngân ngấn nước, thống thiết:
“Cậu ơi, cậu làm ơn giúp con tôi đi! Tôi có tiền. Tiền đây! Không phải cậu cứ có tiền là nhận sao?”
Gã nhìn xấp tiền trong tay người vợ, không giấu tiếng thở dài. Sau một lúc đi qua đi lại đắn đo, sau cùng vẫn quyết định không nhận.
“Không phải tôi không muốn nhận, mà là không thể nhận. Con của hai người mệnh đã an bài chỉ sống được đến mười bốn tuổi mà thôi.” Gã lắc đầu bất đắc dĩ.
Gã là một thầy trừ tà, là một kẻ mê tiền. Đúng! Đã là tiền thì ai mà không thích. Nhưng gã có quy tắc của riêng mình, những quy tắc mà cho dù có dâng đến trước mặt cả núi tiền cũng bất di bất dịch. Hai vợ chồng này, không may mắn chính là đã yêu cầu gã phải phạm vào những quy tắc ấy. Họ có một đứa con sau thời gian dài hiếm muộn, nhưng đường sinh mệnh của đứa trẻ đó lại không thể kéo dài đến tuổi thứ mười lăm. Vậy là họ tìm đến gã, cầu xin gã hãy thay đổi số mệnh cho người con xấu số của họ. Tiền dành dụm cả năm, họ cũng đem ra đưa gã dù gia cảnh chẳng có gì ngoài một đàn gà. Tất cả những gì họ mong muốn chỉ là đứa con của mình phải sống khỏe, sống tốt. Vậy nhưng, mỗi người đều có một kiếp số cả rồi. Muốn gã thay đổi mệnh cách của một người, khác gì bảo gã cãi lại quy luật tạo hóa, cãi lại ý trời.
“Bậc làm cha mẹ, điều mong mỏi chính là con mình khôn lớn và trưởng thành, sau đó an cư lạc nghiệp. Tôi không muốn thấy cảnh kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh.” Người chồng rơm rớm nước mắt, tay lấy vạt áo chùi, vẻ đau khổ hiện đầy trên gương mặt.
“Cậu ơi! Tôi xin cậu! Cậu có muốn tôi chết để đổi mạng cho con tôi tôi cũng chịu. Cậu làm ơn giúp tôi đi!” Người vợ vừa dứt lời, lập tức lạy liền mấy lạy trước gã.
Gã hoảng sợ ngồi xuống, dừng lại hành động đang gây tổn thọ cho mình. Lông mày gã chau lại như đăm chiêu suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, sau nhiều lần từ chối, gã cũng nhận lời.
“Nhưng có một điều tôi phải nói trước…” Gã ngập ngừng, mắt ngó lên bầu trời cao thăm thẳm, chẳng biết thượng đế khi thấy điều này có nổi giận không. “Nếu bây giờ hai người cứ khăng khăng muốn nó phải sống qua mười bốn tuổi, sau này nếu nó muốn chết thì cũng sẽ không được đâu.”
“Không sao, không sao. Chúng tôi chấp nhận, miễn là con của chúng tôi sống lâu một chút.” Hai người cùng đồng thanh trả lời, vẻ mặt lúc này đã tràn đầy sự vui mừng.
Gã thở dài bất lực trước sự cố chấp của hai vị phụ huynh trước mặt. Sau đó lôi trong túi ra tờ giấy có năm, tháng, ngày và giờ sinh của đứa con mà họ đã đưa cho lúc trước. Qua một lúc tính toán, gã bắt đầu lên tiếng:
“Lá số của con hai người thiếu ngũ hành Kim quá nhiều, nên cho nó dùng thuốc có tính mát thường xuyên. Lấy thổ làm dụng thần, nên cho nó ăn thực vật trung tín kết hợp với những bộ phận như phổi và bao tử của động vật. Quan trọng nhất, nhà nên tọa Tây hướng Đông. Xong rồi, mau đi, mau đi đi! Còn nữa, tiền này cầm về đi!”
“Cảm ơn! Cảm ơn cậu!” Hai vợ chồng ríu rít cảm ơn, sau đó nhanh chóng ra về. Để lại gã với dáng vẻ bần thần đứng đó một hồi lâu.
Thật ra, hai người đó không lường trước được hậu quả sắp tới sẽ đến với con họ như thế nào. Mệnh đã chỉ định đứa nhỏ sống đến mười bốn tuổi, cải mệnh sẽ chỉ khiến số phận đứa trẻ bi thảm hơn. Qua tuổi mười lăm, lộc ăn và phúc đức của nó sẽ tận, chỉ có thể nương nhờ cha mẹ. Cha mẹ chết rồi thì sao? Nó sẽ phải đi ăn xin nơi đầu đường xó chợ, sống một cuộc đời còn đau khổ hơn là chết. Khi đó, nếu nó có muốn chết thì cũng không thể. Đó là cái giá phải trả cho việc làm trái quy luật sinh tử.
Nói cách khác, hai vị phụ huynh vừa rồi đã cướp đi quyền được chết, quyền được đầu thai sớm của nó.
“Nếu ai cải mệnh cũng đều có kết cục mỹ mãn, vậy thì đã không có người giàu kẻ nghèo, người tốt kẻ xấu rồi.” Gã tặc lưỡi, bước chân nặng trĩu như đang đeo chì, từng bước tiến vào nhà.