Mạc Tử Hiên đem Đậu Nành thả xuống đất dắt tay Đậu Nành, đi về phía Vũ Vi cùng Hai Đậu.

Vũ Vi nắm tay Hai Đậu lui về phía sau, lui về phía sau, cô vừa lui về phía sau, vừa nhìn Mạc Tử Hiên lắc đầu, “Không nên. Không nên tới. ..Nếu như anh, tới, em sẽ không nở rời xa mọi người”.

“Không được rời đi cũng không cần rời đi, chúng ta một nhà bốn người sẽ cả ngày vui vẻ” Mạc Tử Hiên vừa đi về phía trước vừa nhìn Vũ Vi nói.

Hốc mắt Vũ Vi ẩm ướt, cô làm sao không muốn lưu lại! Nhưng mà, “ Anh phải biết, em không thể lưu lại, em không có cách nào đối mặt với Mỹ Mỹ”.

“Quản Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ căn bản không phải là con gái của anh” Mạc Tử Hiên buông Đậu Nành ra chạy tới bên người Vũ Vi, tay ôm Vũ Vi vào trong ngực của mình, “Mỹ Mỹ căn bản không phải là con gái của anh, cho nên, không cần đi, ở lại cùng anh cùng Đậu Nành, chúng ta một nhà bốn người ngày ngày sống vui vẻ”.

Mỹ Mỹ không phải con gái Mạc Tử Hiên? Làm sao? Làm sao có thể?

Vũ Vi nhất thời ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng tại chỗ mặc cho Mạc Tử Hiên ôm.

Mạc Tử Hiên thấy Vũ Vi không tin, liền ở bên tai của cô nhẹ giọng nói, “Anh vừa mới nhận được điện thoại của bệnh viện, anh cùng Mỹ Mỹ không có quan hệ huyết thống”.

Vẻ mặt Vũ Vi hứng phấn lại không tin nhìn Mạc Tử Hiên, “Có thật không? Anh không có gạt em?” Nếu Mỹ Mỹ không phải là con gái của Mạc Tử Hiên, như vậy…cô có thể không chút cố kỵ nào ở lại.

Mạc Tử Hiên hé miệng cười một tiếng, môi mỏng nhẹ nhàng ở trên mặt Vũ Vi hôn một cái, “Vũ Vi trên đời này, anh có thể lừa gạt bất luận người nào, duy chỉ có em sẽ không lừa gạt, anh không muốn phải….”

Bên kia Hai Đậu cùng Đậu Nành vui vẻ dắt tay nhau ngước đầu nhìn cha cùng mẹ ôm nhau.

Vũ Vi cùng Mạc Tử Hiên mang theo hai đứa bé trở về biệt thự Mạc gia. Một nhà bốn người từ đó ngày ngày vui vẻ.

Mạc Tử Hiên sai người ở trong phòng Đậu Nành đặt một cái giường, Hai Đậu cùng Đậu Nành cùng nhau ngủ chung phòng ngủ.

Còn Mỹ Mỹ ở trong phòng khác. Tình thương của người mẹ mà Vũ Vi cho Mỹ Mỹ tuyệt đối không ít hơn so với Đậu Nành cùng Hai Đậu.

*****

Trong phòng bếp. Mạc Tử Hiên mặc tạp dề đang làm bữa tối, Vũ Vi dựa vào ghế sa-lon xem phim truyền hình mình thích, phim Hàn “Nhớ người” vừa xem, vừa chảy nước mắt.

Hai Đậu ngồi ở một bên, không nhịn được lắc đầu một cái, mẹ lúc nào cũng cảm tính như vậy, xem TV cũng khóc nức nỡ như vậy. Bé đứa khăn giấy tới trước người mẹ, “Khăn giấy”.

Vũ Vi nhận lấy khăn giấy chùi nước mắt, lại chùi nước mũi.

“Cơm tối được rồi, tới dùng cơm nhanh lên” Một tay Mạc Tử Hiên cầm xẻng, trên mặt nở nụ cười vui vẻ nhìn vợ cùng hai đứa con đáng yêu mình yêu nhất.

Đậu Nành cùng Hai Đậu hưng phấn chạy vào phòng bếp thưởng thức thức ăn ngon cha làm.

Vũ Vi duỗi lưng một cái từ trên ghế sa-lon đứng lên, mới vừa đi tới nhà bếp, Mạc Tử Hiên đã đến trước người của cô. Chặn ngang cô ôm vào trong ngực, ôm thẳng đến phòng bếp, mới nhẹ nhàng đặt cô lên ghế.

Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, Vũ Vi hé miệng cười một tiếng, mỗi ngày làm cơm cho ba mẹ con cô ăn, đã trở thành niềm vui thích lớn nhất của Mạc Tử Hiên.

Cô gắp một miếng cá tuyết, nhẹ nhàng thử một cái.

“Như thế nào? Hương vị như thế nào?” Vẻ mặt Mạc Tử Hiên đầy mong đợi chờ Vũ Vi khen ngợi, đây chính là món ăn anh mới vừa học được.

Vũ Vi khơi tròng mắt, khẽ gật đầu, nhàn nhạt mở miệng nói, “Còn có thể”.