Mẹ Linh đáp lại Hải chỉ bằng một ánh nhìn cùng tiếng thở dài. Lúc này Hải gần như mất kiên nhẫn.

- cô trả lời cháu đi?.

- cậu muốn tôi nói gì?

- cháu muốn hỏi cô, tại sao cô luôn có định kiến với cháu?

Tôi không có định kiến gì cả. Mối quan hệ giữa tôi với bố mẹ cậu rất tốt, cậu đừng có làm loạn.

Mẹ Linh chỉ nói vậy rồi đi vào trong, đi được vài bước thì nghe tiếng Hải.

- cháu thích Linh.

Chỉ câu nói ấy thôi cũng khiến cho người phụ nữ bao năm mạnh mẽ phải hoảng hốt quay lại.

- không được.

- tại sao vậy? Cháu cũng đã có công việc ổn định, cháu có thể lo cho cô ấy.

- cậu từ bỏ đi, con gái tôi nó có người yêu rồi. Hơn nữa cậu ta cũng rất tốt, cậu không được làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng nó.

Hải không nói gì mà bỏ đi, để lại mẹ Linh đứng một góc với vẻ mặt vô cùng hoang mang.

Mấy năm về trước chính mắt bà đã nhìn thấy Hải cùng bọn du côn trong khu tụ tập đánh nhau, còn trêu trọc một đứa con gái đi qua đường. Không cần nghe giải thích, kể từ đó trong mắt bà ấy Hải chính là một kẻ hư hỏng.

Hải trở về nhà, tự nhốt mình trên tầng thượng. Ánh đèn đêm khiến cho tâm trạng của anh ta càng thêm tồi tệ.

" sẽ có một ngày cô phải nhìn nhận lại cháu "

Cả đêm hôm ấy Linh không thể ngủ được, tâm trạng lo lắng còn có cả hồi hộp. Cô mặc dù đã trưởng thành nhưng chuyện đi riêng cùng một người đàn ông chưa từng xảy ra.

Sáng sớm hôm sau Việt đã tới, anh ta cũng đi vào trong nhà chào hỏi, nhân tiện đem đồ giúp Linh.

- đứa con gái này của cô tuy lớn nhưng chưa đi xa bao giờ, phiền con chăm sóc cho nó.

- vâng.

Ngoài câu ấy ra thì Việt không nói gì thêm. Con người anh ta trời sinh tiết kiệm lời nói, có cạy răng cũng thế.

Linh theo anh ta lên xe, thắt dây an toàn xong quay sang hỏi.

- tới đó rồi tôi sẽ làm gì?

Xe khởi động, Việt dường như chẳng quan tâm gì lắm, tùy tiện trả lời.

- ở khách sạn.

Vẻ mặt Linh có chút ấm ức.

- như vậy có mà buồn chết à?

Việt quay sang nhìn Linh, nụ cười nửa miệng mang theo sắc thái trêu đùa.

- vậy cô muốn đi cùng tôi, tôi đi đâu cô đi theo đó?

- vớ vẩn.

Mặt Linh đỏ ửng, cô không phải kẻ ngốc, tới đó rồi sẽ tự tìm chỗ để giải vây cho tâm hồn.

Cả chặng đường ra sân bay cả hai không nói chuyện, đến khi lên máy bay rồi cũng vẫn thế, Linh nhìn anh ta mà thầm thương cho cô gái nào sau này lấy phải anh ta.

" có khi cô gái đó sẽ nhanh chóng cảm thụ được cả tiếng của cỏ cây hoa lá, chim chóc và cả động vật. Cả ngày nói được vài câu, lời nói chắc cũng ngang cỡ với vàng "

- cô đang nghĩ gì vậy? Còn nữa, nhìn tôi làm gì?

- không có gì.

Linh chỉ biết cười trừ, để anh ta biết được suy nghĩ của cô chắc anh ta sẽ ném cô ra khỏi máy bay mất.

- đắp chăn vào, không khí trên máy bay rất lạnh.

- tôi biết rồi..

Khi dây thần khi vô tình chạm vào nhau thì anh ta cũng biết quan tâm người khác đấy chứ.

- à phải rồi, cô tạm thời ở khách sạn trước. Khi xong việc có thể đưa cô tới vài nơi.

Linh gật đầu, cũng không nhất thiết phải cần có người dẫn đi. Cô tất nhiên có đem theo tiền, phụ nữ thực dụng chính là kiểu người sẽ nhanh chóng bị ném bỏ nhất.

Linh đi làm bao nhiêu năm thì bấy nhiêu năm cô có tiền tiết kiệm, mẹ còn chẳng cần ngó gì đến tiền cô kiếm được, tính ra số tiền trong tài khoản cũng không nhỏ.

- say máy bay sao?

- không, tôi không sao?

Việt khẽ nhíu mày rồi sau đó nhắm mặt lại, lúc ấy mọi thứ xung quanh đều không thể khiến anh ta bận tâm nữa.

Gần trưa máy bay hạ cánh, Linh bước xuống cũng thấy hơi chao đảo. Vốn dĩ rất ít khi đi máy bay, lần nào đi cũng phải cố kiềm chế.

Việt nhận ra Linh đang rất mệt, khuôn mặt cô cũng nhợt nhạt trông thấy.

- về khách sạn nghỉ ngơi trước.

- cũng được.

Việt đưa Linh về một khách sạn vô cùng sang trọng, nhìn qua cũng biết để được ở bên trong giá thành cũng không hề rẻ.

- cô ở phòng này, tôi ở phòng ngay bên cạnh.

- anh...bây giờ anh đi sao?

- tôi có việc cần giải quyết. Muốn ăn gì thì dùng thẻ phòng, tôi thanh toán hết rồi.

Xem ra cũng không đến nỗi, còn có thể nói rất ga lăng nữa. Mà cũng phải, anh ta là người có tiền, kí cái hợp đồng cũng ra vài tỉ. Đâu có như công nhân, nhân viên, tăng ca sấp mặt cũng không nổi 10 triệu. Như Linh không quần áo son phấn thì còn có thể dư giả một chút, chứ có tháng nào mà trong công ty không có vài ba cái đám.

Linh thở dài, ánh mắt nhìn về phía biển.

" nghỉ ngơi một lát rồi xuống biển chơi, ngồi đây 2 ngày liền tự kỉ mất "

Linh lên giường rồi ngủ quên lúc nào không hay, giật mình thức dậy cũng đã hơn 2 giờ chiều.

" Chẳng thèm qua ngó xem mình thế nào, đúng thật là một kẻ vô tâm ".

Linh ra phòng khách giật mình khi thấy cơm và nước, lẽ nào...

Buổi trưa Việt trở về, gõ cửa không thấy Linh mở, trong lòng cảm thấy hơi bất an nên lấy thẻ dự phòng mở cửa. Thấy Linh ngủ say như một đứa trẻ nên cũng không muốn gọi, tự mình gọi cơm với nước cho cô, khi nào thức giấc có thể dùng.

Linh lấy điện thoại nhắn tin cho Việt.

" cơm là anh mang vào sao?"

5 phút sau.

" đúng vậy."

" sao anh vào được trong phòng vậy?"

" có thẻ dự phòng "

" tôi biết rồi "

" cô ăn đi, tối muốn đi đâu bảo tôi "

Linh cũng không cảm thấy đói, thời gian này cô tích cực ăn kiêng để chia tay với con bạn thân là " mỡ bụng ". Nhưng đồ ăn anh ta gọi nhiều như vậy, không ăn thì rất lãng phí. Mà ăn vào thì bao nhiêu ngày kiêng khem chẳng phải đổ sông đổ biển sao?

Nghĩ vậy Linh lại lấy điện thoại nhắn tin.

" phải rồi, từ sau không cần đặt đồ ăn cho tôi nữa. Tôi có thể tự mình đặt "

Lúc ấy Việt vừa vào phòng họp nên không trả lời tin nhắn, công việc thực sự còn rất nhiều.

Linh ăn cơm xong thì ra biển hóng gió, bờ biển xanh ngát cũng khiến tâm hồn dịu nhẹ, mọi muộn phiền cũng tan biến nhanh chóng.

Linh trước giờ rất ít khi đi du lịch, một năm chỉ một lần đi cùng công ty, còn hầu hết thời gian rảnh sẽ phụ mẹ trông coi cửa hàng bách hóa.

Linh không quên lấy điện thoại gọi báo cho mẹ đã đến nơi an toàn. Mẹ cô nhiều khi có cố chấp, nhưng tình cảm mẹ dành cho cô thì chẳng có gì có thể đo đếm được.

Ở biển cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài cát, Linh ngồi xuống xây lâu đài cát, nhìn cô ngây thơ chẳng khác gì một đứa trẻ. Cứ xây xong lại bị sóng biển cuốn trôi đi mất, cũng giống như cố gắng của con người vậy. Thiếu một chút may mắn thôi cũng sẽ đổ bể tất cả.

Tâm tư chẳng hiểu sao lại buồn, Linh ngồi dưới bóng cây chờ hoàng hôn buông xuống, có khác đi du lịch một mình là bao đâu, có một nét cười buồn phảng phất trên gương mặt.

Xung quanh mọi thứ trở nên mù mịt, Linh sợ bóng tối. Đôi chân cũng bước nhanh hơn, nhưng Linh lại ngồi ở sảnh khách sạn chứ không về phòng, cảm giác phải ở một mình nơi xa lạ khiến cô thấy sợ.

Việt hoàn thành xong việc thì trở về, nghĩ đến Linh nên lấy điện thoại gọi cho cô.

Thấy số điện thoại của Việt, Linh thấy an tâm hơn một chút.

- alo.

- cô đang ở đâu?

- tôi đang ở sảnh khách sạn.

- đợi ở đó.

5 phút sau Việt tìm thấy Linh, nhìn cô ngồi một mình Việt cũng cảm thấy có lỗi.

- sao không ở trên phòng?

- tôi ở đây hóng gió một chút.

- ừm. Tôi đưa cô đi ăn.

Linh lẽo đẽo đi phía sau Việt, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy bản thân thiếu cốt cách. Anh ta phía trước mặc vest đi giày hiệu, cô lại chẳng khác gì đứa giúp việc, biết vậy mang theo đồ đẹp rồi.

- đi nhanh một chút.

- tôi biết rồi..

Việt đưa Linh tới một nhà hàng, ở biển toàn hải sản, mà Linh thì lại cực kì ghét.

- cô muốn ăn gì?

- anh gọi ít thôi, tôi không thích hải sản..

- vậy cô có thể ăn được gì?

- ở đây có thịt bò không?

- Lát nữa tôi sẽ bảo phục vụ làm cho cô.

Vì Linh không ăn hải sản nên Việt gọi chủ yếu các món không liên quan đến hải sản. Dù sao Linh cũng là con gái, lại một mình đi cùng Việt tới nơi này. Anh ta là người có trách nhiệm, không muốn Linh chịu thiệt.

- cô ăn được không?

- anh không cần lo cho tôi. Mà công việc thế nào? Ổn không?

- quan tâm tôi à?

- tôi là nhân viên của anh, quan tâm cấp trên một chút cũng phải mà.

- cô ăn đi, lát sẽ đưa cô đi dạo.

Linh đâu có ham hố gì, bên ngoài tối đen như mực có gì để mà ngắm. Dù vậy nhưng cũng là được đi đổi gió.

Nên tận dụng.

Đi dạo một lát, nói vài ba câu nhạt nhẽo vô vị cuối cùng cũng đến giờ về phòng đi ngủ. Linh đứng trước cửa phòng thấp thỏm không yên.

- cô vào phòng đi, tôi ở phòng bên cạnh.

- được, vậy tôi vào nha.

Cánh cửa phòng mở ra, Linh có cảm giác bên trong thứ gì cũng trở nên đáng sợ.

Mọi thứ im lặng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, Linh với lấy điện thoại, mở nhạc thật to cố xua đi cảm giác sợ hãi.

Ở bên ngoài có thể nhìn rõ, ánh đèn từ tàu thuyền trên biển cũng khiến Linh liên tưởng đến những thế lực siêu nhiên huyền bí nào đó.

Cô vội vã kéo hết rèm lại, cảm giác bị bỏ rơi khiến Linh bật khóc.

Cô không thể xua đi được sự sợ hãi, cứ như thế cho đến khi bên ngoài có tiếng gì đó rất lạ, Linh hốt hoảng mở cửa phòng chạy sang phòng Việt gõ cửa.

Cánh cửa mở, người từ trong phòng vừa bước ra đã bị một lực từ bên ngoài ôm chặt lấy. Ban đầu là kinh ngạc, rồi đến hốt hoảng. Việt lúc này mới nhận thấy thân thể mềm mại đang ôm chặt lấy mình chính là Linh. Mặt cũng trở nên đỏ.

- cô làm gì vậy?

Không có tiếng trả lời chỉ có tiếng khóc thút thít, Việt đẩy nhẹ Linh ra, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ lên vì khóc.

- có chuyện gì?

Lúc ấy chính Việt cũng cảm thấy lo lắng. Mới chỉ có mấy phút, lý do gì khiến Linh ấm ức mà khóc như vậy?

Việt kéo Linh vào phòng rồi đóng cửa lại, để cô ngồi trên ghế, bản thân cũng ngồi đối diện.

- có chuyện gì? Sao cô lại khóc.

- tôi...tôi...

Thực sự cảm thấy vô cùng mất mặt.

- mau nói đi.

- tôi sợ phải ở một mình, rất sợ.

Chưa biết lý do đã lo lắng, biết rồi còn lo lắng hơn. Cô gái trước mặt không thể ngủ một mình, biết kiếm đâu ra người ngủ cùng cho đỡ sợ bây giờ.

Việt tạm thời chỉ biết thở dài nhìn Linh, lại thêm một chút rắc rối nữa rồi.

Linh không thể ngủ được, cô sẽ sợ hãi tới cực điểm nếu như kim đồng hồ chỉ đến 12 giờ đêm, nếu như thế cô sẽ ngất đi vì sợ mất. Đó cũng là một trong những lý do Linh không muốn đi du lịch.

- tôi...tôi ngủ ở đây có được không?

Câu nói ấy vừa thốt ra đã khiến cho đối phương hoảng sợ.

- cô muốn ngủ ở đây.?

Linh cố gắng giải thích.

- tôi sẽ ngủ ở dưới đất, phòng của anh nên anh cứ ngủ trên giường.

- như vậy sao được.

- tôi sẽ không làm gì cả, sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng. Được không?