Tối hôm qua lúc ông chủ Ngôn tận mắt nhìn thấy Liễu Lam Lam và Ngôn Tô Kính quấn nhau thành một khối, hàng mày nghiêm trọng quấn cùng một chỗ, đoán chừng ấn tượng về Liễu Lam Lam càng thêm không tốt.

Tôi vội vã giải thích Liễu Lam Lam là vị tôi mới bị chuốc say mèm nổi điên, lông mày của ông chủ Ngôn mới thả lỏng một chút, mới cho phép Ngôn Tô Kính đỡ Liễu Lam Lam say như chết lên xe yêu dấu của ông chủ Ngôn.

Ngôn Tô Kính căm giận bỏ đi trước, thấp giọng nói ở bên tai tôi: Nhậm Minh Bích, cô cầu nguyện vì những ngày tiếp theo của cô đi.

Tôi nhìn bóng lưng đi xa của Ngôn Tô Kính, suy tư: Đây là anh ta uy hiếp hay là nguyền rủa hay là khuyên bảo hay là….

Suy tư không có kết quả

Tôi liền bỏ việc lý giải lời nói của Ngôn Tô Kính rốt cuộc có ý điểu gì.

Mãi đến ba ngày sau tôi mới ‘đại triệt đại ngộ’( hoàn toàn hiểu ra)

Hôm nay ông chủ Ngôn đi làm như thường ngày, trong căn nhà to lớn thế này thường ngày chỉ có thừa một mình tôi, tôi vẫn như ngày thường nghĩ xem làm sao giết thời gian của ngày hôm nay. Nếu không thì đi làm….ách, nhưng đảo mắt nghĩ đến kì nghỉ hè khó có được phải trải qua mệt sống mệt chết, liền đối với lựa chọn này chùn bước.

Trừ khi đến…..công ty của ông chủ Ngôn! Nhưng ông chủ Ngôn sẽ thu nhận một cô gái yếu đuồi tay trói gà không chặt này làm việc vặt sao….

Đinh đinh đinh đinh----

Sớm vậy đã có người tới cửa..? chẳng lè là trôm?

Chẳng qua là hình như không có kẻ trộm sáng sớm tinh mơ quang minh chính đại gõ cửa đâu, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tôi ôm tâm trạng thà rằng tin là có không thể tin là không từ từ đến gần cửa lớn.

Cầm nắm cửa, tôi nhanh chóng kéo cửa ra đồng thời hét lớn một tiếng: “Ha------! Kẻ đến là yêu ma phương nào!”

……..

Quy phu nhân ung dung sang trọng.

Đúng vậy, vị đứng ngoài cửa là một quý phu nhân ung dung sang trọng, lúc này vẻ mặt giật mình xem lẫn tức giận, xem ra là bị tôi dọa sợ rồi?

Tôi khẩn trương đứng vững người, vội vàng rút lại hai tay đang dang cùng với chân giơ cao với bà….

Quý phu nhân che dấu sắc mặt, trở về vẻ lạnh lùng cùng cao cao tại thượng liếc tôi: “Cô chính là Nhậm Minh Bích sao?”

“Ách, phải ạ con chính là Nhậm Minh Bích, Nhậm Minh Bích chính là con.” Tôi cười như một đóa hoa. Tâm trạng kinh hoàng: woa hóa ra tôi nổi tiếng như vậy! không ai không biết không ai không hiểu!

Khóe miệng của quý phu nhân bỗng dưng giật giật, ánh mắt hơi miệt thị: “Tôi là mẹ của Ngôn Siêu Kế.”

………….

Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ………..của ông chủ Ngôn.

Tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than lén lút nghiên đầu quan sát mẹ đại nhân của ông chủ Ngôn, dáng ngồi nghiêm chỉnh tao nhã giống như tượng điêu khắc sẽ không cựa quậy lung lay, trên mặt không biểu lộ tí cảm xúc, vẫn là giống tượng điêu khắc.

Khí thế mạnh mẽ giống với ông chủ Ngôn

Nhưng tôi thích là ông chủ Ngôn, không phải mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn….tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị lén lút nhắn tin cho ông chủ Ngôn, nói với anh ta tôi bị mẹ anh ‘hoành đao đoạt ái’ bắt cóc rồi!

Lúc này mặt điêu khắc lạnh lùng phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Tôi căng thẳng cất điện thoại di động, ngồi nghiêm chỉnh.

Hóa ra mẹ đại nhân của ông chủ Ngôn quan sát nhạy cảm giống ông chủ Ngôn nha….

Hu hu, ông chủ Ngôn anh cảm ứng được nhịp đập kích động vui sướng nhảy nhót lung tung chưa, tôi cư nhiên bị người mẹ đại nhân trong truyền thuyết của anh bắt cóc! Oa oa oa

Chúa ơi! Đây là ‘kiều đoạn’ thường xuyên chiếu trên tivi! Cư nhiên giáng lâm xuống trên người tôi!!

Không lâu sau đó tôi sẽ đáng thương tội nghiệp xuất hiện ở giữa một đống đổ nát, nước mắt lưng tròng la không muốn không muốn….kẻ bắt cóc tàn nhẫn hung ác bước từng bước một đến gần tôi….giây phút cấp bách ông chủ Ngôn hoa hoa lệ lệ sáng lòng lánh thu hoạch……cuối cùng trên hình ảnh là cảnh xác chết của kẻ xấu khắp nơi tôi ngượng ngùng ngửa đầu đôi môi nhỏ mềm mại của ông chủ Ngôn….

Oa oa oa!!! Hình ảnh tốt đẹp cỡ nào a a a a…

Mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn gọi ba lần: “Xuống xe!” thấy tôi vẫn ở trạng thái như lạc vào cõi thần tiên không hề phản ứng với lời của bà, rốt cuộc không nhịn được phát hỏa: “Các anh đỡ cô ấy vào!”

Lúc tôi hoàn hồn phát hiện mình bị hai người cao to nâng lên, kinh hãi: quả nhiên như trong dự đoán của mình!

Nghiêng đầu nhìn chung quanh, cảm thấy nơi này có phần nhìn quen mắt nha…, nhất là cánh cổng kia…

Đầu óc như máy ép sinh tố chuyển động thần tốc….

A a a ! tôi nhớ ra rồi!

Tôi ngoái đầu nhìn về cánh cửa lớn nhà họ Ngôn----tôi đã từng “Phỉ” ở cửa lớn nhà họ Ngôn.

Bọn họ bắt tôi đến, sẽ không phải vì tôi từng “Phỉ” ở cửa nhà họ chứ…

Ách.

Khí thế thực mạnh mẽ..

Tôi lén lút đánh giá ông cụ ngồi ở chủ vị trong phòng khách, mà mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn đứng bên cạnh ông ta, cung kính.

Yêu ma quỷ quái phương nào? Cư nhiên trong nháy mắt khiến mẹ của ông chủ Ngôn trở nên ngoan ngoãn.

Cha của ông chủ Ngôn….rất có thể..

Ông nội của ông chủ Ngôn….rất có thể…

Ông tổ của ông chủ Ngôn….rất có thể…

“Cháu biết ông là ai không?”

Lúc tôi đáng giá ông cụ, ông ta cũng đánh giá tôi, ông cụ nhặt hoa mỉm cười….ách, bỏi vì trên tay ông ta đang cầm một đóa hoa hồng màu đỏ thẫm..

Hình ảnh thật quỷ dị

Xóa phần đầu xóa phần cuối giữ lại phần giữa, tôi do dự nói: “Người là….ông nội của ông chủ Ngôn?"

“Ông chủ Ngôn? Ha ha, cháu chỉ Tiểu Siêu Kế sao, ừm không sai, ông chính là ông nội của ông chủ Ngôn.” Ông cụ vỗ tay cười lớn.

Tôi co co khóe miệng cười với ông ta.

Bỗng chốc ông cụ ngừng cười mặt hung dữ trừng tôi.

Trái tim tôi thiếu chút nữa ngừng đập, cũng lập tức ra vẻ hung dữ trừng ông ta.

Ông cụ vuốt ve cằm không có râu, trầm giọng quát: “Ông đã gặp cháu.”

Tôi chớp mắt vài cái, nhìn ông ta kì quái. Ông ta từng gặp tôi khi nào…..trong trí nhớ, tôi khẳng định chưa từng gặp qua ông cụ có khí thế như vậy.

Ông cụ Ngôn ra vẻ cao thâm nhìn tôi, vô cùng thong thả nói: “Ông từng gặp cháu trên máy theo dõi ****, cháu nhổ nước bọt ở cửa lớn nhà ông.”

囧囧囧.

Ông cụ Ngôn ra vẻ cao thâm nhìn tôi, vô cùng thong thả nói: “Ông từng gặp cháu trên máy theo dõi ****, cháu nhổ nước bọt ở cửa lớn nhà ông.”

囧囧囧.

Tôi thoáng chốc hoảng sợ lo lắng, phụt một ngụm nước thôi lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy…

Hu hu! Mọi người nhớ kĩ đừng học theo tôi, một ngụm nước bọt ‘thiên cổ hận’ á!

“Nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu mời cháu đến…” ông cụ Ngôn không nhanh không chậm bổ sung.

Tôi lập tức thở phảo nhẹ nhõm.

“Nghe nói, cháu đã ‘đồng sáng cộng chẩm’(cùng giường chung gối) với Siêu Kế hai tháng?”

Phụt!

Đồng sàng cộng chẩm?!

Tôi xấu hổ, vội vàng lắc đầu phủ nhận. thật ra tôi cũng rất muốn ‘đồng sàng cộng chẩm’ với ông chủ Ngôn, nhưng ông chủ Ngôn quá khép kín, không cho đại gia chiếm tiện nghi

Ông cụ Ngôn liếc nhìn tôi lắc đầu, nhất thời ánh mắt khinh bỉ: “Thật sự là vô dùng, hai người cũng đã ở chung hai tháng, còn chưa bắt được Tiểu Siêu Kế.”

Tôi vội vã lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Có một lần…” lần trước tôi ngủ với ông chủ Ngôn một đêm, mặc dù chỉ có một lần nhưng là ‘thiên chân vạn xác’(hoàn toàn xác thực)!

Nghe vậy, hai mắt ông cụ Ngôn nở rộ tinh quang.

Nghe vậy, hai mắt mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn căm tức phun lửa.

“Vậy bây giờ có chưa?” ông cụ Ngôn xoa tay cười đến hai mắt híp thành một hàng ngang, nước miếng gần như muốn chảy ra ngoài.

Tôi ngây người.

Không hiểu rõ câu hỏi của ông củ Ngôn lắm.

“Có em bé chưa?!” ông cụ Ngôn thấy tôi mặt dại ra, mất kiên nhẫn lớn tiếng hỏi.

Em bé?!

Tôi theo bản năng lắc đầu mạnh mẽ.

Ông cụ Ngôn thấy thế xì một tiếng, lại mắng một câu thật vô dụng. Mẹ điêu khắc của ông chủ Ngôn thoáng thả lỏng vẻ mặt căng thắng, dường như cũng có thoáng hiện một tia thất vọng.

Tình hình gì đây…

Chẳng lẻ không có em bé chính là vô dụng? tôi rầu rĩ…

Lúc tôi đang nghĩ mãi không xong, có bóng dáng một lớn một nhỏ lọt vào trong tầm mắt tôi. Tôi biết lớn, là tên ‘hỗn cầu’( chắc là bồn cầu hỗn hợp…) Ngôn Tô Kính, nhỏ thì tôi cũng biết, là một đứa bé không quen….hu~~ đừng pia tôi!!

“Nhậm Minh Bích, đã lâu không gặp nha.” Ngôn Tô Kính cười tít mắt chào hỏi tôi, sau đó nói với đứa bé bên cạnh: “Đậu Đậu, mau gọi dì.”

Dì?

Dì?!

Dì!!!

Tôi hai mắt tóe lửa căm tức nhín Ngôn Tô Kính: “Mẹ nó, anh mới là dì, cả nhà anh đều là dì.”

Toàn hiện trường cứng ngắc.

Tôi cũng cứng ngắc.

Có vẻ như “cả nhà” của Ngôn Tô Kính đều ở đây…..hu hu…..lại lỡ lời

Tôi xấu hổ cười gượng vài tiếng: “Tôi nói đùa thôi….ha ha…tôi mới chính là dì…ưm, cả nhà tôi đều chính là dì.”

“Anh, dì kí quái này thật hung dữ….dáng vẻ lại xấu, đầu óc còn giống như bị co giật.” Đứa bé được gọi là Đậu Đậu dùng giọng mềm mại lớn tiếng nói.

Sấm sét giữa trời quang.

Cả người tôi run rẩy không ngừng được, lệ rơi.

Anh, dì kí quái này thật hung dữ….dáng vẻ lại xấu, đầu óc còn giống như bị co giật.

Anh, dì kí quái này thật hung dữ….dáng vẻ lại xấu, đầu óc còn giống như bị co giật.

Anh, dì kí quái này thật hung dữ….dáng vẻ lại xấu, đầu óc còn giống như bị co giật.

Những lời này ở trong đầu tôi tuần hoàn, tuần hoàn, tuần hoàn…..vo hạn.

Trời ơi!

Đất ơi!

Một nữ sinh xinh đẹp như hoa trẻ tuổi hiền lành đáng yêu như tôi, cô gái vị thành niên cách thành niên còn nửa năm cư nhiên bị gọi là dì!!! Hơn nữa còn là dì kì quái!! Một dì dáng vẻ lại xấu!! một dì kì quái không chỉ có dáng vẻ xấu mà đầu óc còn co giật!!!

Sư cô ơi!!!

Ngôn Tô Kính!!!!

Bản thân anh hư hỏng thì thôi đi!!! còn dạy hư đứa bé!! Tôi đây Sailor Moon(thủy thủ mặt trăng) của nhân dân sớm hay muộn cũng sẽ thay mặt ánh trang9 tiêu diệt anh!!!

Đột nhiên có một trận gió xào xạc một tiếng đẩy cửa cạch tiến vào.

Tôi mặt ủy khuất ngẩng đầu tùy ý pia liếc mắt nhìn một cái lập tức cúi, ba giây sau tôi lại nhanh chóng ngẩng đầu ông, ông chủ Ngôn!!!

Ông chủ Ngôn trước giờ tao nhã cao quý lúc này nhìn qua có chút chật vật, anh ta thở hổn hển bước chầm chậm về phía tôi, trong mắt rõ ràng là lo lắng cùng tự trách.

Tôi “Òa” một tiếng nhào vào trong ngực của anh ta.

Anh ta ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng càng quét xung quanh.

“Ai bắt nạt em rồi sao? hửm? nói cho tôi biết.” ông chủ Ngôn đang nhẹ giọng hỏi bên tai tôi, hàn ý trong lời nói khiến người ta lạnh cả người.

“Nó“ Tôi trực tiếp chỉ thẳng vào Ngôn Tô Kính đứa trẻ bên cạnh Ngôn Tô Kính.

Ngôn Tô Kính tưởng tôi chỉ anh ta, hoảng sợ liên tục lùi về sau.

Đứa bé từ lúc thấy ông chủ Ngôn xuất hiện liền tiến vào trạng thái hưng phấn, thấy ánh mắt của ông chủ Ngôn theo ngón tay tôi pia về phía nó, lập tức khoa tay múa chân kêu gào với ông chủ Ngôn: “Ba ba! Ba ba!”

Một khắc kia.

Người vật xunh quanh đều biến mắt không thấy đâu, để lại một mảnh đen tối.

Tôi nghe thấy tiếng trái tim tôi vỡ vụn trên đất