Vĩnh Hằng Thần Mệnh lộ ra vẻ mặt ân cần, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt thận trọng nhìn phụ cận.

Sợ Cực Đế giết ra.

Lúc trước khí tức của Cực Đế cường đại cỡ nào, để bọn hắn cũng cảm giác sợ hãi.

Tần Quân không để ý đến bọn hắn, quay người bay về phía Chúng Thần khởi nguyên.

Thiên Đế thì nhìn Vĩnh Hằng Thần Mệnh hừ nói:

- Phế vật!

Thoại âm rơi xuống, Thiên Đế biến mất, lưu lại Vĩnh Hằng Thần Mệnh sắc mặt khó coi.

Đám thủ hạ của Vĩnh Hằng Thần Mệnh hai mặt nhìn nhau, dám quát Sáng Tạo Thần như thế, người này là ai?

Cùng lúc đó, những Thần binh đào tẩu kia cũng truyền ra tin tức.

Sáng Tạo Thần bị thôn phệ!

Tin tức này để Thần giới cao nhất chấn động, nhất là các Sáng Tạo Thần đều sợ hãi.

Bọn hắn đứng ở trên đỉnh thời gian quá dài, cho nên hiện tại mới toát ra một địch nhân có thể thôn phệ Sáng Tạo Thần, bọn hắn có thể nào không sợ?

- Cái kia rốt cuộc là thứ gì?

- Nghe nói là đến từ Nguyên Vị Diện!

- Nguyên Vị Diện phát triển nhanh như vậy sao? Ngay cả Sáng Tạo Thần cũng có thể thôn phệ, hắn phải mạnh như thế nào?

- Thần giới cao nhất muốn loạn.

- Khó nói đại kiếp lại muốn tới, lần này là thời điểm các Sáng Tạo Thần tận thế sao?

Các loại ngôn luận xuất hiện ở Thần giới cao nhất, các Sáng Tạo Thần áp chế chúng sinh vô số năm, đã sớm để chúng sinh sinh ra mâu thuẫn với bọn hắn, hiện tại Cực Đế thôn phệ Sáng Tạo Thần, để bọn hắn thấy được một tia hi vọng.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều sinh linh cho rằng đây là hạo kiếp của toàn bộ Thần giới cao nhất, không có người nào có thể trốn được.

Luân Hồi cung.

Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng ngồi đối diện, hai thần nhìn chằm chằm lẫn nhau, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Không biết qua bao lâu, Vĩnh Hằng mới mở miệng yếu ớt nói:

- Ngươi thấy thế nào?

- Đại Kiếp Tà Số, nguyên lai hắn là Đại Kiếp Tà Số của Nguyên Kỷ Nguyên.

Bất Hủ thở dài nói.

Lúc trước vì quan sát Tần Quân, bọn hắn cũng thuận tiện quan sát Cực Đế, chỉ là không nghĩ tới Cực Đế cuối cùng trở thành khôi lỗi của Thủy Ác.

Vĩnh Hằng lắc đầu nói:

- Ta nói là cha, hắn thật là cha sao?

Bất Hủ trầm mặc.

Một lát sau, hắn mới mở miệng nói:

- Chúng ta thay đổi thời không nhân quả, sai, hắn không phải cha của chúng ta, chỉ là sản phẩm của nhân quả.

- Chúng ta vẫn là hủy diệt hết thảy, chờ đợi cha trở về đi.

Mắt thấy từng Sáng Tạo Thần chết thảm, khiến cho Bất Hủ đối với sở tác sở vi của bọn hắn sinh ra nghi vấn.

Không chỉ hắn, Vĩnh Hằng cũng như thế.

Thủy Ác cường đại để bọn hắn sợ hãi, bọn hắn bản năng muốn trốn tránh.

Biện pháp trốn tránh chỉ có một, luân hồi phá diệt, để Nguyên Kỷ Nguyên không còn đầu đuôi tương liên.

Vĩnh Hằng hít sâu một hơi, nói:

- Thật muốn làm như vậy sao?

- Mặc dù chúng ta là cha sáng tạo, nhưng hết thảy thật ra là chúng ta sáng tạo, chúng ta có tư cách hủy diệt hết thảy.

Ánh mắt Bất Hủ lấp lóe, trầm giọng nói.

Trong Luân Hồi cung, hai vị Sáng Tạo Thần Phụ lộ ra âm u như vậy.

Vĩnh Hằng không có nói tiếp, nhưng không có phản bác.

- Những tà vật kia là đến từ Nguyên Kỷ Nguyên kế tiếp, bọn hắn phản kháng, phản kháng chúng ta đánh gãy mệnh số của bọn họ, chúng ta phải tìm cơ hội động thủ, rất cấp bách rồi.

Bất Hủ nói tiếp, nhắc tới tà vật, của Vĩnh Hằng càng thêm khó coi.

- Lấy lực lượng của ngươi và ta, chỉ sợ khó có thể làm cho hết thảy khôi phục như lúc ban đầu.

Vĩnh Hằng thở dài nói, cảm giác hữu tâm vô lực là rất khó chịu.

Bất Hủ lộ ra một tia cười lạnh, nói:

- Có một tiểu tử có thể dùng, hắn kém chút liền sánh vai hai ta.

- Ngươi nói là hắn?

Sắc mặt Vĩnh Hằng biến hóa, chần chờ hỏi.