Cha hắn Thiên Đế biến mất hồi lâu, hắn sẽ không hy vọng xa vời có thể được Tần Quân trợ giúp.

- Vì ta đáng giá không?

Nữ tử thăm thẳm thở dài nói, nàng run run rẩy rẩy đưa tay, vuốt ve gương mặt của Tần Thiên Võ.

- Đáng!

Tần Thiên Võ cắn răng nói, phun ra chữ này, phảng phất như đã dùng hết lực lượng toàn thân.

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện hai bóng người.

Tần Thiên Võ nhìn lại, con mắt trong nháy mắt trừng lớn, thân thể không kiềm hãm được dừng lại.

Sau lưng những sinh linh kia nhao nhao thi triển pháp thuật Thần thông, hội tụ thành cường quang đánh tới.

Mắt thấy hai người Tần Thiên Võ liền bị cường quang bao phủ.

Bỗng nhiên!

Cường quang trong nháy mắt biến mất, ngay cả những sinh linh kia cũng bị định trụ, ở sau lưng Tần Thiên Võ không nhúc nhích, chỉ có tròng mắt có thể đảo qua đảo lại.

- Làm sao có thể…

Chí Thượng Thủy Nguyên Chủ cầm đầu hoảng sợ nghĩ, hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế.

Hắn là Chí Thượng Thủy Nguyên Chủ a!

Vì sao không thể động đậy?

Ánh mắt của bọn hắn đều dừng lại ở phía trước.

Chỉ thấy một nam tử áo trắng nắm tay một nữ hài dạo bước đi tới, bọn hắn phảng phất như trời đất tạo nên một đôi, nam mây trôi nước chảy, nữ tiếu mỹ đáng yêu.

Chính là Tần Quân cùng Tiểu Ly.

Tần Quân tận lực thu liễm khí tức, khiến cho chúng sinh khó liên tưởng đến hắn cùng Thiên Đế.

Toàn thân Tần Thiên Võ run rẩy, kích động đến quên nói chuyện.

Nữ tử trong ngực hắn vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Tần Quân cùng Tiểu Ly, vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc.

- Phụ hoàng…

Tần Thiên Võ run giọng nói, xưng hô thế này, nữ tử lập tức trừng to mắt, những sinh linh kia kém chút dọa phá tim gan.

Phụ hoàng?

Phụ hoàng của Tần Thiên Võ là ai?

Toàn bộ Hồng Mông đều biết!

Đây chính là Thiên Đế chí cao vô thượng!

Thiên Đế không phải biến mất sao?

Vì sao xuất hiện ở đây?

Giờ khắc này, trong nháy mắt bọn hắn tuyệt vọng.

Bọn họ cùng Tần Thiên Võ mâu thuẫn sớm đã sinh ra, cũng không chỉ lần này tử chiến.

Dĩ vãng Tần Quân sẽ không xuất hiện, vì sao hiện tại đột nhiên hiện thân?

- Ngươi nha, thật là đủ chật vật.

Tần Quân nhẹ giọng thở dài, tay phải vung lên, những sinh linh kia đều hóa thành tro bụi, hồn phi phách tán.

Tiểu Ly nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực Tần Thiên Võ, cười hỏi:

- Nha, đây là con dâu thứ mấy trăm của ngươi rồi?

Mấy trăm!

Nữ tử nguyên bản vẫn còn kinh ngạc, con mắt trong nháy mắt sắc bén.

Tần Thiên Võ xấu hổ, nhưng Tiểu Ly là trưởng bối của hắn, hắn không dám mạo phạm, chỉ có thể nói sang chuyện khác hỏi:

- Sao hai người lại đến?

- Còn không phải tiểu tử ngươi ở trong lòng cầu trẫm tới cứu ngươi.

Tần Quân tức giận nói, con của hắn vậy mà ở địa bàn nhà mình bị người đuổi giết, thật mất mặt.

Nghe vậy, Tần Thiên Võ càng thêm xấu hổ, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

- Được rồi, trở về đi!

Tần Quân vung tay áo, trực tiếp đưa Tần Thiên Võ cùng nữ nhân của hắn về Thiên Đình.

Tiểu Ly tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói:

- Thiên Võ cũng có một ngày nguyện ý vì nữ nhân chịu chết.

Tần Quân nắm tay nàng đi về phía trước, chớp mắt đi vào trong thành phố náo nhiệt của thế gian.

Mọi người xung quanh đều không có phát giác được bọn hắn đột nhiên xuất hiện.

- Xem ra bọn hắn còn cần tôi luyện.

Tần Quân cười nói, đối với tao ngộ của Tần Thiên Võ, hắn cũng không có đau lòng.

Cho dù Tần Thiên Võ chết, hắn cũng có thể để Tần Thiên Võ phục sinh.