Thủy Nguyên khí?

Hồng Mông Thần linh?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều tràn ngập nghi hoặc.

Ma Cảnh Thương thì sắc mặt đại biến, thì thào nói:

- Hồng Mông Thần linh?

Hắn vô ý thức đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Quân, ở đây, chỉ có Tần Quân có thể là Hồng Mông Thần linh

Hắn nghe nói qua Hồng Mông Thần linh, đây chính là tồn tại áp đảo trên Hồng Mông, ngay cả Hỗn Độn cũng là một Hồng Mông Thần linh khai ích.

Tần Quân làm sao có thể là Hồng Mông Thần linh?

- Trẫm không phải Hồng Mông Thần linh.

Tần Quân nhẹ nói, ngữ khí dừng một chút, nói tiếp nói:

- Trẫm là Phụ Thần của Hồng Mông Thần linh.

- …

Ma Cảnh Thương im lặng, Thần Ma còn lại khóe miệng co giật.

Chính Hoa Tà Phật cũng trầm mặc.

Tinh Đạo bảy màu lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.

Tần Quân bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nói thật, làm sao có loại cảm giác đang khoác lác nhỉ?

Lúc này, Chính Hoa Tà Phật chậm rãi từ trong Mộc Quan đứng dậy, hắn mặc cà sa cũ nát, khuôn mặt đỏ thẫm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt tràn đầy tơ máu, đỉnh đầu không có lông tóc, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tần Quân.

Thần thức của tất cả mọi người nhìn về phía thân thể hắn, trong nháy mắt cảm giác như bị phỏng, liền tranh thủ thu hồi thần thức lại

Thật mạnh!

Mọi người nhao nhao lấy ra pháp bảo chuẩn bị chiến đấu.

- Mọi người cẩn thận! Trên người gia hỏa này mang theo sát khí!

Nhiễm Mẫn trầm giọng nhắc nhở, mạnh như Hồng Mông Đại Tự Tại ở trước mặt Chính Hoa Tà Phật, cũng không nhịn được cảm giác trong lòng run sợ

Lúc này, ánh mắt của Chính Hoa Tà Phật rơi vào trên người Tôn Ngộ Không, trong mắt nhảy lên tia sáng kỳ dị.

- Thế gian lại có dáng vẻ giống nhau như thế.

Chính Hoa Tà Phật lẩm bẩm, nghe mà nụ cười của Tần Quân càng sâu.

Tôn Ngộ Không bị hắn nhìn sợ nổi da gà, chửi ầm lên nói:

- Nhìn Tôn gia gia của ngươi làm cái gì?

- Tôn? Ngươi gọi Tôn Ngộ Không?

Thân thể Chính Hoa Tà Phật khẽ run lên, thận trọng hỏi.

Tôn Ngộ Không sửng sốt, Thần Ma còn lại cũng như thế.

Lúc này, Chính Hoa Tà Phật chú ý tới Viên Hồng, Lục Nhĩ Mi Hầu, Vô Chi Kỳ, ba khỉ rất giống Tôn Ngộ Không, phảng phất như tam bào thai, tuy Tôn Ngộ Không tuấn mỹ nhất, Mỹ Hầu Vương cũng không phải đùa giỡn.

- Quái quá thay.

Chính Hoa Tà Phật nhíu mày, để chúng Thần Ma không dám xem thường.

- Sư tôn, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Ma Cảnh Thương đi vào bên cạnh Tần Quân, thấp giọng hỏi.

- Không có việc gì.

Tần Quân cười khẽ nói, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Chính Hoa yêu ma, trong mắt tràn đầy ý cười, giống như nhìn một hậu bối

Chính Hoa Tà Phật tỉnh hồn, một lần nữa nhìn về phía Tần Quân, hỏi:

- Ngươi đến cùng là ai?

- Trẫm là Phụ Thần của Hồng Mông Thần linh.

- Ngươi…

Chính Hoa Tà Phật bị Tần Quân nói làm tức giận đến nhíu mày, rất muốn ra tay, nhưng vừa nhìn thấy Tôn Ngộ Không, hắn lại nhịn.

- Hừ!

Chính Hoa Tà Phật hừ lạnh một tiếng, lần nữa chui vào trong mộc quan

Một giây sau, vách quan tài khép lại, hai mươi bốn cái Mộc Quan mang theo mấy trăm triệu xác ướp tiếp tục tiến lên, tốc độ cực nhanh, cấp tốc lướt qua đám người Tần Quân.

Cuồng phong gào thét, chúng Thần Ma nhìn xuống xác ướp phía dưới, cũng không khỏi nuốt nước miếng

Chính Hoa Tà Phật thật sự là quá mạnh, để bọn hắn hồi tưởng lại cũng không rét mà run

- Ngươi muốn đi đâu đó?

Tần Quân bỗng nhiên mở miệng hỏi, nếu như Chính Hoa Tà Phật có ý tưởng với Cổ Thánh Đế Đạo, thế tất nguy hiểm cho Đại Tần thiên đình, hắn cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ

Cho dù năm đó là hắn lưu Chính Hoa Tà Phật cho Đấu Chiến Thắng Phật, nhưng Chính Hoa Tà Phật cũng không biết nhân quả trong đó.

- Đi đến cuối Cổ Thánh Đế Đạo phục sinh Chu Ma đại đế.