Tâm Mục Trường Sinh đối với sinh mạng quả tràn đầy mong đợi, hắn thậm chí sai người xây dựng một tiểu đình trong vườn hoa sửa chữa một toà tiểu trúc, chuyển vài tròn tiểu trúc, để bất cứ lúc nào cũng quan sát được tình huống sinh mệnh quả.

Ngày ấy thành hôn, hạt giống mới vừa gieo xuống.

Ngày thứ hai, hạt giống nứt ra một mầm nhỏ.

Ngày thứ ba, mầm nhỏ thành một chiếc lá non nho nhỏ.

Chín tháng qua đi, mầm nhỏ lúc trước chỉ to bằng móng tay đã trưởng thành một cây cao chừng ba trượng, đại thụ xanh biếc tươi mát.

Khi trồng xuống hai hạt giống, chỉ cách nhau mười bước, hiện tại chúng nó cũng đã lớn thành đại thụ, cành lá xum xuê, đan xen lẫn nhau, bộ rễ phức tạp cũng dây dưa thành một khối, tựa như một đôi trẻ song sinh thân mật.

Trên cây kết thành hai trái nhìn qua giống như đúc, trái cây không nhỏ, một nam tử trưởng thành hai tay hợp lại mới có thể ôm lấy, bên dưới lớp vỏ ngoài màu xanh nhạt còn có thể nhìn thấy vân mạch tinh tế, bên trong mạch lạc có chất lỏng màu đỏ nhạt lưu động.

Từ bốn tháng trước, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên không cung cấp máu cho sinh mệnh quả nữa, trái cây nhờ vào thân cây tự mình trưởng thành, mà ấn theo lời thuyết minh Ngũ Châm hòa thượng, ngày này tháng sau, hài tử có thể sinh ra.

Ứng Thiên đưa tay cẩn thận đụng đụng trái cây lớn bên trên, trái cây không giống trái bình thường lạnh như băng, vỏ sinh mệnh quả này thậm chí có thể cảm giác được một chút ấm áp.

Ứng Thiên vừa bắt đầu cũng không để ý hài tử, nhưng thấy Mục Trường Sinh mỗi ngày đều đến xem, y cũng không nhịn được có chút mong đợi, hài tử từ sinh mệnh quả dựng dục ra sẽ không nhiễm huyết thống ai khác, có thể hoàn toàn thừa kế huyết mạch người cung cấp máu, như vậy hài tử sinh ra, cũng tất nhiên là dáng dấp giống người cung cấp.

Não bổ bộ dáng một Mục Trường Sinh nho nhỏ nghiêm túc nghiêm mặt, Ứng Thiên không khỏi bật cười.

Tiếng cười kia lại như là kinh động sinh mệnh quả đang ngủ say, trái cây mới vừa bị y chạm qua bỗng nhiên nứt ra một cái lỗ.

Tiếng vang nhỏ bé lập tức đưa tới chú ý của Mục Trường Sinh và Ứng Thiên, hai người trơ mắt mà nhìn vết nứt trên sinh mệnh quả bên trái càng ngày càng lớn, trong lòng không khỏi bắt đầu hoảng rồi.

Ứng Thiên ngạc nhiên nói: “Không phải nói còn có một tháng sao? Vì sao bây giờ đã…”

Mục Trường Sinh cất giọng nói: “Nhanh, đem đồ vật chuẩn bị sẵn bưng lên.”

Thời gian sinh mệnh quả thành thục so với tính toán sớm một tháng, điều này làm cho Mục gia vốn an bình bình tĩnh lập tức lâm vào không khí khẩn trương.

Thanh Y tới tới lui lui chỉ huy người chuẩn bị đồ vật, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên thì lại trông coi dưới tàng cây, sốt sắng mà nhìn trái cây trên cây.

Những người làm tới tới lui lui, đem một tầng lại một tầng nhuyễn thảm bày dưới tàng cây, phòng ngừa trái cây lúc rơi xuống đất làm rơi thiếu chủ bên trong.

Mấy thị nữ giơ lên một bồn tắm nho nhỏ đã sớm làm tốt, linh tuyền bên trong bốc hơi ấm đẩy ra vài vòng gợn sóng.

Năm người làm mang ra một bức bình phong, lập tức ở dưới tàng cây cách ra một gian phòng nhỏ độc lập.

Thanh Y vội vội vàng vàng cho người đưa tới nhũ mẫu còn đang tiếp thu huấn luyện đưa đến, lại sai người chuẩn bị tã lót quần áo chờ, mãi đến tận khi xác định tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, nàng mới hướng về sinh mệnh quả nhìn.

Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên sốt sắng đứng dưới tán cây nhìn đã lâu, nhưng mà sinh mệnh quả rõ ràng trưởng thành sớm sau khi nứt mấy đường, lại không có bất cứ động tĩnh gì tiếp.

Mục Trường Sinh đợi nửa ngày, vẫn cứ không có bất cứ động tĩnh gì, không biết là thất vọng hay là vui mừng mà thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới phát hiện trên trán mình tất cả đều là mồ hôi hột, lòng bàn tay cũng ướt nhẹp.

Ứng Thiên giúp hắn xoa xoa mồ hôi trên người, an ủi: “Xem ra Ngũ Châm hòa thượng kia nói không sai, còn phải một tháng nữa, ngày hôm nay có thể là…”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bộp một tiếng, sinh mệnh quả từ trên cây rớt xuống. Giống như trái cây chín, cành sinh mệnh quả bị ép tới quá độ uốn cong lại, quả lập tức rơi xuống tầng đất lót đầy đệm êm, vỏ bể thành bốn, năm cánh hoa.

Một cú này không phải chuyện nhỏ, Mục Trường Sinh vốn đã thả xuống tâm bị cú ngã cả kinh, tâm lại nâng lên thật cao, hắn vội vã đi lên trước, cẩn thận đẩy ra vài miếng vỏ màu xanh biếc, lại đối diện một anh nhi nho nhỏ mở hai mắt thật to.

Tiểu nam anh thân thể trần truồng ngồi trong đống lớn vỏ trái cây, cả người dính đầy chất lỏng màu xanh biếc, trên da đầu nho nhỏ chỉ có thưa thớt mấy sợi tóc ngắn, cũng không như anh nhi vừa ra đời cả người nhiều nếp nhăn, trái lại trắng nõn thủy nộn như cục bột nặn thành, một đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Bé ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Mục Trường Sinh có chút đờ đẫn, nhếch miệng cười khanh khách.

Nghe tiếng cười, Mục Trường Sinh như lập tức từ trong mộng tỉnh lại, trong đôi mắt tràn đầy vui sướng.

Hắn cẩn thận đưa tay ra, nỗ lực ôm lên hài tử ngồi ở trong đống vỏ, lại bị một đôi tay vừa nhỏ vừa mềm ôm lấy mấy ngón tay.

Mục Trường Sinh sững sờ, có chút bất khả tư nghị nhìn hài tử nho nhỏ trước mắt.

Tiểu nam oa thân thể trần truồng hai tay ôm ngón tay phụ thân, cười lên khanh khách…

===

—— mười bốn năm sau

Ứng Thiên liếc nhìn sinh mệnh quả khổng lồ trên cây kia lớn đến mức sắp đem toàn bộ cây đều phải đè cong, than thở mà lau mấy giọt máu, nhỏ lên trên rễ cây.

Giọt máu rất nhanh liền bị rễ cây hấp thu.

Mục Trường Sinh đứng ở bên cạnh y, thấy y đổ xong, hai người đồng thời bắt sâu cho sinh mệnh thụ mười bốn năm còn không có ý định thành thục này.

Bên cạnh sinh mệnh thụ này, là một gốc cây khô, mười bốn năm trước khi sinh ra trái cây sinh mệnh thụ liền khô héo.

Một gốc cây héo tàn, một gốc cây sinh cơ bừng bừng, hai cực trái ngược này khiến mỗi người đi qua nơi này cũng không nhịn được dừng chân. Tất nhiên, có thể dừng lại trong hoa viên Mục gia cũng không có nhiều người.

Ứng Thiên bốc lên một con sâu béo đang gặm nhấm lá sinh mệnh thụ, quăng đi, vô cùng phát sầu mà nói với Mục Trường Sinh: “Trường Sinh, còn chưa tìm được Ngũ Châm hòa thượng sao? Quá không đáng tin, năm đó rõ ràng nói mười tháng sau có thể mọc ra hài tử, kết quả A Lương sớm một tháng, mà cái này, gần tròn mười lăm năm còn không chịu đi ra, anh nói ổng có thể hay không cho chúng ta một hạt giống hư.”

Mục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn trái cây đã lớn hơn nửa người trưởng thành, trầm mặc một chút, mới nói: “Sẽ không đâu.”

Mục Trường Sinh nói sẽ không, vậy thì chắc chắn sẽ không. Ứng Thiên gật gật đầu, chỉ là ngẩng đầu ánh mắt nhìn về phía trái cây có chút sợ hãi, đây là dùng máu của y nuôi lớn, nhưng y không phải là nhân tộc, sinh mệnh quả là chuẩn bị cho nhân tộc. Y cuối cùng sẽ trồng ra dạng hài tử gì a! Sẽ không vừa sinh ra chính là cự anh đi? (em bé khổng lồ)

Nhìn trái cây sắp lớn bằng người trưởng thành, não bổ hình ảnh y cùng Trường Sinh ôm ấp dỗ dành một anh nhi lớn lên bằng bọn họ… Ứng Thiên đột nhiên lắc đầu, vỗ gáy mình một cái.

Lúc này, âm thanh A Lương xa xa truyền tới.

“Phụ thân, cha! Con đã trở về!”

Nghe thanh âm vui sướng này, gân xanh trên thái dương Ứng Thiên nhảy nhảy, ánh mắt Mục Trường Sinh lại nhu hòa rất nhiều.

A Lương chính là đứa bé đầu tiên mười lăm năm trước bọn họ trồng ra, lương, thiện. Mục Trường Sinh cho bé gọi là “Lương”, hi vọng bé có thể trưởng thành thành một người tốt từ thâm tâm đến hành vi cử chỉ đều “Lương”. Bởi vì chỉ dùng máu Mục Trường Sinh, cho nên đứa nhỏ này càng lớn càng giống như Mục Trường Sinh, vốn là có một hài tử như thế Ứng Thiên hẳn là phi thường phi thường yêu thích, không biết làm sao đứa nhỏ này ngoại trừ tướng mạo, khắp toàn thân căn bản không có nửa điểm giống Mục Trường Sinh.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều là một hỗn thế ma vương, hôm nay dỡ nhà ngày mai đốt vườn, mỗi ngày đều có thể dằn vặt ra trò quậy phá bất động, điểm chướng mắt nhất là, chính là đứa nhỏ này đặc biệt thích kẹp giữa y và Mục Trường Sinh làm kỳ đà cản mũi! Dỗ thế nào cũng không rời đi.

Cố tình bé vẫn là độc đinh thế hệ này của Mục gia, Mục Trường Sinh sủng như bảo bối, đừng nói chỉ trong dinh thự, chính là ra khỏi Mục gia, bên ngoài dám trêu cậu cũng không có mấy người.

Lúc này hỗn thế tiểu ma vương mới vừa tan học, Ứng Thiên liền từ trong thanh âm vô cùng phấn khởi của đối phương ngửi ra thông tin gặp rắc rối.

A Lương đột nhiên từ ngoài cửa viện nhảy vào, một đầu đâm vào trong lồng ngực Mục Trường Sinh.

Ứng Thiên thấy thế khóe mắt giật giật, “Đã mười lăm tuổi còn như tiểu hài tử làm nũng thật không thấy xấu hổ.”

Ai biết A Lương không có như ngày xưa ra vẻ cợt nhả, trái lại yên lặng dựa vào lồng ngực Mục Trường Sinh, không nói câu nào.

Chân mày Mục Trường Sinh hơi nhíu lại, động viên vỗ vỗ đầu cậu. Nói: “A Lương ngoan, có chuyện gì cùng phụ thân nói một chút, nếu là có người dám để cho con chịu một chút ủy khuất, phụ thân nhất định sẽ không bỏ qua hắn.”

Nghe lời này, Ứng Thiên rất có vài phần đau lòng nhìn Mục Trường Sinh: “Trường Sinh anh không thể như vậy, từ phụ hại con a!”

Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn y, dùng cằm ra hiệu y đi để ý A Lương.

Chỉ nghe A Lương buồn buồn tại trong lồng ngực Mục Trường Sinh nói: “Ngày hôm nay ở học viện, mấy người bọn họ đánh một mình con.”

Ứng Thiên ngoài miệng nói không thích đứa nhỏ này, kỳ thực nội tâm thương yêu vô cùng, vừa nghe đến hài tử nhà mình bị đánh, còn là bị mấy người vây đánh, tâm tư mới vừa ghét bỏ A Lương lập tức tan thành mây khói. Y xắn lên tay áo, hung ác nói: “Là ai dám đánh con, nói cho cha, cha giúp con đem bọn chúng đánh cho cha mẹ chúng cũng không nhận ra.”

A Lương lập tức từ trong ngực Mục Trường Sinh xoay người nhìn về phía Ứng Thiên, nói: “Là thiếu chủ Triệu gia cùng Vương gia, bạn bè bọn họ cùng vài người các tiểu gia tộc, chính là bắt nạt con một mình! Cha nhất định giúp con giữ gìn lẽ phải.”

Ứng Thiên giận dữ, “Lẽ nào dám như vậy, nhiều người như thế bắt nạt một mình con trai ta, A Lương con ở nhà chờ cha, cha lập tức đi bắt mấy người kia nhận lỗi.”

Dứt lời y nhấc chân muốn đi ra ngoài, lại bị Mục Trường Sinh ngăn trở. Mục Trường Sinh ra hiệu Ứng Thiên ngồi xuống, sau đó nói với A Lương đã đỏ mắt lên, thoạt nhìn rất ủy khuất: “Con đem chuyện đã xảy ra hôm nay từ đầu tới đuôi nói một lần cho chúng ta nghe một chút.”

A Lương mở to hai mắt nhìn Mục Trường Sinh, trong đôi mắt thủy nhuận của thiếu niên tràn đầy oan ức, giọng nói lanh lảnh còn chưa bị biến thanh, nói: “Phụ thân, con mới vừa nói đều là thật, bọn họ thật sự có mấy người vây đánh một mình con.”

Mục Trường Sinh vuốt cằm nói: “Phụ thân tất nhiên tin tưởng con nói là sự thật, phụ thân chỉ là muốn con đem chuyện đã xảy ra hôm nay đều nói một lần mà thôi.”

Hết cách rồi, A Lương chỉ có thể bĩu môi, có chút không tình nguyện đem từng trải ngày hôm nay tỉ mỉ nói một lần.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Mục Trường Sinh trầm mặc.

Ứng Thiên lẩm bẩm nói: “Hóa ra ngôn linh còn có thể dùng như vậy a!” Như là đột nhiên lĩnh ngộ kỹ năng đặc thù nào đó. Ứng Thiên kề sát về phía Mục Trường Sinh một chút, thấp giọng nói: “Trường Sinh, chúng ta buổi tối, có muốn thử một chút hay không…”

Mục Trường Sinh:…