Tỏ Tình

Chương 42: Đó là vợ của ông đây

Chu Kinh Trạch bắt đầu phát sốt, tình trạng lúc tốt lúc xấu, kéo dài một ngày một đêm, những chuyện mấy năm nay không dám nhớ lại, toàn bộ chúng đều trở thành một giấc mộng.

Trong mơ, ngay khi anh sắp không chịu nổi nữa, Ngôn Ninh đã trở về. Ở trước mặt vợ, Chu Chính Nham đóng vai một người chồng tốt nho nhã dịu dàng, vừa thấy bà trở về, lập tức tiến lên đón lấy túi lớn túi nhỏ trong tay bà.

Ngôn Ninh ngồi xuống uống hai ngụm trà, chỉ chỉ món quà trên ghế sô pha mềm mại, nhẹ nhàng nói: “Chính Nham, lúc em đi dạo phố ở Pháp nhìn thấy một cái cà vạt rất đẹp, kiểu dáng rất đặc biệt nên mua cho anh.”

“Cảm ơn bà xã.” Chu Chính Nham cười bóc một quả nho đút cho Ngôn Ninh.

“Cái túi màu xanh bên cạnh là của Kinh Trạch, là một cây bút máy thằng bé muốn.” Ngôn Ninh cắn nho, chỉ chỉ cái túi bên cạnh: “À, thằng bé đâu? Để nó lại đây xem một chút nó có thích hay không.”

Vẻ mặt Chu Chính Nham có một chút bối rối, giọng điệu trốn tránh: “Thằng bé đi học rồi.”

“Được rồi, vậy em đi nghỉ ngơi đây, em đang bị lệch múi giờ.” Ngôn Ninh đặt chiếc ly trong tay xuống.

Chu Chính Nham cũng đứng lên theo, ôm eo Ngôn Ninh, hôn lên má bà một cái, giọng nói cưng chiều: “Bà xã, anh tới công ty đây, em tỉnh lại có gì muốn ăn có thể gọi cho anh, sau khi tan làm anh mua về cho em.”

“Được.” Ngôn Ninh duỗi lưng một cái.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Chu Chính Nham đi rồi, bà bước lên bậc thang, chưa đi được hai bước, ngực đã truyền đến cảm giác đau đớn. Ngôn Ninh dừng lại nghỉ ngơi một chút, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó không tốt sau đó vịn cầu thang chậm rãi lên lầu.

Sau khi Ngôn Ninh trở lại phòng, nhìn vào gương tẩy trang chải tóc, không biết vì sao mí mắt bà cứ giật giật, trong ngực hoảng loạn không chịu nổi.

Vốn là mẫu tử liền tâm, Ngôn Ninh cảm thấy không ổn lắm, lo lắng cho con trai theo bản năng. Bỗng nhiên bà lơ đãng nhìn xuống, trên mặt đất có một chuỗi hạt Phật bị kéo đứt.

Ánh mắt Ngôn Ninh thoáng sợ hãi, nhặt lên, lập tức gọi điện thoại cho Chu Chính Nham, trực tiếp vào thẳng chủ đề: “Con tôi đâu?”

“Bà xã, không phải anh đã nói thằng bé đi học sao?” Chu Chính Nham ở bên kia điện thoại, cười làm lành nói.

“Anh nói dối! Chuỗi Phật thằng bé mang theo bên người còn đang để ở nhà.” Ngôn Ninh cực lực muốn ổn bình cảm xúc của mình, cuối cùng vẫn là không nhịn được, lạnh lùng nói: “Chu Chính Nham! Nếu con tôi có mệnh hệ gì, anh cũng đừng hòng sống yên ổn!”

Sau khi nói xong, Ngôn Ninh ném điện thoại đến mức tới nó vỡ nát, dì Đào xin phép về quê rồi, bà gọi giúp việc vào, dù sao bà cũng có xuất thân danh môn, trong nhà có người làm chỗ dựa, khí thế của Ngôn Ninh vẫn còn, hỏi không đến ba câu, giúp việc đã run rẩy không ngừng:

“Dạ dưới… tầng hầm, ông chủ đã nhốt cậu chủ ở đó.”

Bà ta còn chưa dứt lời, Ngôn Ninh đã vọt xuống, chờ bà tìm được Chu Kinh Trạch thì khóc không thành tiếng, vừa lau nước mắt vừa ôm anh ra ngoài.

Trong lúc hoảng hốt, anh nghe được mẹ không ngừng xin lỗi anh, sau đó nghe được tiếng còi cấp cứu, một đám người vây quanh anh, bác sĩ nói, nếu Ngôn Ninh được đưa tới chậm thêm một bước nữa thì lỗ tai của anh sẽ bị điếc vì sốt quá cao.

Kể từ đó, sau khi Chu Kinh Trạch khỏi bệnh, có một khoảng thời gian rất dài anh sợ bóng tối, không thể ở một mình, cũng không nói được lời nào, là ông ngoại đón anh về, ngày ngày dạy anh chơi cờ, chơi máy bay mô hình, qua rất lâu sau anh mới từ từ có chuyển biến tốt.

May mắn thay, ông ngoại đã dạy dỗ anh rất tốt.

Mà Ngôn Ninh, bởi vì quá mức mềm lòng, cũng như còn có tình cảm với Chu Chính Nham nên sau khi ông ta quỳ xuống liều mạng nhận sai cũng miễn cưỡng tha thứ cho ông ta.

Chu Kinh Trạch vẫn luôn sống ở nhà ông ngoại, Ngôn Ninh thường xuyên tới khuyên anh về nhà nhưng không có kết quả. Cho đến năm thứ ba bà ngoại sinh bệnh, ông ngoại không đủ sức chăm sóc anh, là Chu Kinh Trạch chủ động đề nghị có thể về nhà.

Anh không sợ Chu Chính Nham nữa, ba năm qua, Chu Kinh Trạch học Taekwondo, luyện đấu kiếm, làm cho mình trở nên mạnh mẽ.

Cuối cùng cỏ dại cũng mạnh mẽ sinh trưởng thành cây đại thụ, gặp gió mạnh cũng không ngã, gặp bão cát không đổ, sống một cách cứng cỏi, sắc bén và kiêu ngạo.

Trong khoảng thời gian Chu Kinh Trạch phát sốt, sốt hết lần này đến lần khác, Hứa Tùy xin nghỉ hai ngày, vẫn luôn túc trực ở trước giường để chăm sóc anh, cho anh uống thuốc xong lại hạ nhiệt cho anh.

Năm sáu giờ chiều, hoàng hôn và mặt trời lặn, là thời điểm đẹp nhất trong ngày. Hứa Tùy sờ trán Chu Kinh Trạch, nhìn nhiệt độ hạ xuống rồi mới đứng dậy tới phòng bếp, định nấu chút cháo cho anh.

Vừa mở cửa tủ lạnh ra, Hứa Tùy ngẩn ra, ba ngăn làm lạnh, nguyên liệu nấu ăn gì cũng không có, tầng trên cùng là sữa vải bạch đào mà cô hay uống, tầng thứ hai là đồ uống có ga anh thường uống, tầng thứ ba là nước đá.

Càng đừng nói đến ngăn đông lạnh, còn sạch sẽ hơn mặt của chủ nhân của nó.

Hứa Tùy đóng cửa tủ lạnh, lấy điện thoại ra, đặt một ít nguyên liệu nấu ăn và gia vị trên mạng. Nửa giờ sau, shipper đã giao hàng tận nhà.

Hứa Tùy cắn ống hút, tay kia ôm một túi lớn nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp nhà Chu Kinh Trạch, cô nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ bình đun nước, những đồ điện gia dụng khác đều là đồ mới, ngay cả nhãn cũng chưa gỡ xuống.

Hứa Tùy nghiêng đầu vặn mở bếp gas, ngọn lửa màu xanh lam nhảy lên, sau đó rửa gạo sạch bỏ vào nồi, trong chốc lát nồi hấp truyền đến tiếng sôi ùng ục ùng ục.

Hứa Tùy rửa tay sạch sẽ, lấy một sợi dây thun từ trong túi áo, cột tóc xõa ở sau lưng lên, vốn là tóc ngang vai nhưng bởi vì quá lâu không cắt nên đã dài đến thắt lưng, lúc cột còn mất một chút thời gian.

Cháo nấu đến độ lửa nhất định, Hứa Tùy rửa nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ - xương sườn, cà rốt thái hạt lựu, gừng, củ từ, cùng đổ vào trong nồi.

Hứa Tùy vừa uống sữa bò vừa nhìn cháo trong nồi, thấy độ cong sườn mặt vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ, sau tai có vài sợi tóc con rơi xuống phía trước, phất qua hai má hơi hơi ngứa, cô vừa định đưa tay vén ra sau tai thì một bóng đen cao thẳng che đi, một bàn tay nhanh hơn một bước vén tóc của cô ra phía sau tai.

“Anh tỉnh rồi à?” Trong mắt Hứa Tùy lộ ra sự ngạc nhiên.

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

Chu Kinh Trạch tùy ý mặc một chiếc áo khoác màu xám, cổ áo nới lỏng, lộ ra hai xương quai xanh, mái tóc hỗn loạn xõa trên trán, màu môi hơi trắng, lười biếng cười: “Hơi khát.”

“A.” Hứa Tùy buông ống hút đang cắn ra, dừng một chút: “Vậy em đi rót nước cho anh.”

Trong phòng, Hứa Tùy mặc một chiếc áo khoác lông chim màu trắng, tay phải cầm hộp sữa, trên đôi môi đỏ mọng ướt át dính một chút sữa, lông mi dày dài rũ xuống, thoạt nhìn ngoan đến lạ thường.

Ánh mắt Chu Kinh Trạch tối sầm, đè nén cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng, lúc Hứa Tùy đi qua bên cạnh anh muốn đi lấy nước, anh đưa tay ngăn eo cô lại.

Hứa Tùy bị ép đụng vào lồng ngực của anh, giương mắt, lúc chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau thì Chu Kinh Trạch nắm lấy cằm cô, nghiêng đầu hôn xuống, liếm từng chút từng chút sữa bò trên khóe môi cô, hơi thở ấm áp phả vào bên cổ, giọng nói khàn khàn:

“Không phải có sẵn ở đây rồi à?”

Hoàng hôn buông xuống, tia sáng ấm áp cuối cùng bị cửa sổ bên cạnh phòng bếp chia thành từng ô vuông nhỏ chiếu rọi trên người hai người. Bóng dáng đan xen, Hứa Tùy chỉ cảm thấy nóng, eo bị đụng vào bồn rửa, lại bị một bàn tay to lớn ngăn lại, sữa tươi giữa răng môi đều bị hút đi, có một giọt vô thức nhỏ trên xương quai xanh.

Chu Kinh Trạch cắn tới, Hứa Tùy lập tức cảm thấy đau, lông mi đen dày run lên một chút, chỗ xương quai xanh truyền đến cảm giác tê dại.

Cho đến khi cháo trong nồi phát ra tiếng sôi dồn dập, Hứa Tùy đẩy anh ra, quay mặt đi chỗ khác, tiếng nói đứt quãng, lại không hiểu sao mang theo một cảm giác hờn dỗi:

“Chu Kinh Trạch! Cháo… cháo, kìa.”

Khi cô hô to mấy câu, Chu Kinh Trạch mới buông cô ra, Hứa Tùy sửa sang lại quần áo, vội vàng tắt bếp, múc một phần cháo ra ngoài, còn có một phần canh bí đao.

Trên bàn ăn, Hứa Tùy ngồi ở bên cạnh, chuyển cháo và canh qua bên cạnh, nói: “Anh ăn thử xem.”

Đúng lúc điện thoại của Hứa Tùy đặt ở một bên phát ra tiếng “ting ting”, cô mở ra xem, là tin nhắn của Quan Hướng Phong, đang hỏi về phản ứng và triệu chứng sau này của Chu Kinh Trạch.

Hứa Tùy trả lời rất nghiêm túc, tự nhiên cũng quên mất người bên cạnh.

Chu Kinh Trạch kéo ghế ra, từ lúc ngồi xuống đến lúc cầm lấy thì phát hiện tầm mắt của cô gái này không ở trên người anh. Anh cầm thìa quấy một chút trong bát cháo, không cảm xúc mở miệng: “Hứa Tùy.”

“Hả?” Hứa Tùy rời mắt khỏi điện thoại.

“Hình như cháo này không có muối.” Chu Kinh Trạch nhíu mày, giọng nói vẫn hơi khàn khàn.

“Vậy sao? Em xem xem.” Hứa Tùy lập tức để điện thoại xuống, nhận lấy thìa trong tay anh nếm một thìa cháo, nghi hoặc nói: “Sao em lại cảm thấy có ngon mà nhỉ?”

“Vậy sao?” Mặt Chu Kinh Trạch không đổi sắc tiếp lời sau đó nhận lấy thìa tiếp tục ăn cháo.

Lúc ăn trông Chu Kinh Trạch như người được dạy dỗ rất kỹ, thong thả ung dung, hai má từ từ chuyển động giống như đang thưởng thức món ngon gì đó. Anh rất nể mặt Hứa Tùy, ăn hơn phân nửa một tô cháo.

Hứa Tùy nhìn điện thoại rồi ngẩng đầu lên: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”

“Giống như một giấc mơ rất dài, sau khi kết thúc, tỉnh lại không còn sợ nữa.” Chu Kinh Trạch chậm rãi nói.

“Bây giờ anh phải quen với không gian kín và tối, đặc biệt là khi ngủ, sau này phải phối hợp điều trị bằng thuốc.” Hứa Tùy nói.

Cơn ác mộng kết thúc, Chu Kinh Trạch lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ lúc trước. Khóe môi anh nhếch lên, giọng nói nghiêm túc lại lộ ra một loại ý xấu trắng trợn: “Được chứ, em ngủ với anh.”

Hai má Hứa Tùy nhanh chóng nóng lên, cô làm bộ nhìn đồng hồ trên tường một chút, giọng điệu hoảng loạn nói: “Hình như đã rất muộn rồi, anh không sao thì em về trường trước đây.”

Hứa Tùy bối rối thu dọn túi của cô, ném sách vở, bút, kem dưỡng da tay linh tinh vào trong túi, mặc vào một cái áo lông màu trắng rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Hứa Tùy.” Chu Kinh Trạch lên tiếng gọi cô.

“Dạ?” Hứa Tùy ôm túi quay đầu lại nhìn anh.

Chu Kinh ngồi ở đó, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh như sắp đóng đinh cô tại chỗ, giọng nói thản nhiên: “Em sẽ đồng ý.”

Cuối cùng Hứa Tùy chạy trối chết, lúc đi ra cửa lớn nhà Chu Kinh Trạch, một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, tiếng tim đập vẫn đang gia tốc, màn hình điện thoại trong tay sáng lên.

ZJZ: [Anh đã gọi cho em một chiếc xe ở đầu hẻm, đến thì nhắn tin cho anh.]

Sau khi Hứa Tùy trở lại trường học, vùi đầu vào trong biển tri thức, liều mạng bổ sung lại vở ghi của hai ngày nay, cả ngày đi tới đi lui phòng học hoặc là thư viện.

Mà Chu Kinh Trạch, sau khi biến mất tròn một tuần cuối cùng cũng trở lại trường, anh nói rõ tình huống của mình với cố vấn học tập, tuy rằng giảng viên ấy coi trọng Chu Kinh Trạch nhưng vẫn làm việc theo quy tắc, cho anh không điểm bài thi trắc nghiệm tâm lý chung, cũng xử phạt tương ứng.

Giảng viên cho anh thời gian nghỉ đông, để anh nhanh chóng điều chỉnh tốt.

“Nhất định phải điều chỉnh thật tốt, bằng không cho dù em qua cửa ải này của chúng ta thì dù tương lai em tốt nghiệp thì việc tuyển dụng cũng vẫn sẽ gặp phải khó khăn đấy.”

Chu Kinh Trạch thản nhiên tiếp nhận sự xử phạt của nhà trường, không có một chút không phục nào, anh gật gật đầu: “Em cảm ơn thầy.”

Hứa Tùy cảm thấy quan hệ giữa cô và Chu Kinh Trạch đã có sự thay đổi, nếu như nói ở sân trượt tuyết lần đó là thăm dò tình cảm của nhau thì lần này cô cảm giác Chu Kinh Trạch đã thật sự thích cô.

Lúc mới ở bên nhau, Chu Kinh Trạch thường mặc kệ đối với cô, cho dù là quan tâm cũng là kiểu tư thái không chút để ý. Bây giờ, Chu Kinh Trạch gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô với tần suất dày đặc, lại thản nhiên nắm hành trình của cô trong tay.

Thứ sáu, Hứa Tùy đọc sách cả buổi chiều ở thư viện, bạn học chung quanh lần lượt rời đi, còn có người cầm phiếu cơm nhẹ giọng thảo luận món sườn nướng ở canteen, cô mới phát hiện đã chạng vạng tối rồi.

Hứa Tùy nhìn thoáng qua thời gian, mới phát hiện đã sáu giờ, cô và Chu Kinh Trạch đã hẹn trước, anh nói hôm nay dẫn cô đi nếm thử một cửa hàng mới mở, cô vội vàng thu dọn sách vở rồi vội vàng chạy xuống lầu.

Không ngờ lại bắt gặp Sư Việt Kiệt ở dưới lầu, Hứa Tùy ngạc nhiên, đã hai tháng nay cô không gặp Sư Việt Kiệt, nghe nói anh ta đã được đặc cách lên nghiên cứu sinh, lúc trước còn đi theo giảng viên làm một dự án ở Tây An.

“Thật trùng hợp, đàn anh.” Hứa Tùy thiện ý chào hỏi.

Sư Việt Kiệt lắc đầu: “Không, anh cố ý tới tìm em.”

“Tìm em?” Giọng điệu Hứa Tùy kinh ngạc.

“Ừm.” Sư Việt Kiệt nhìn thoáng qua sinh viên lui tới ra vào, giọng nói ôn nhuận: “Có thể đổi chỗ khác không? Anh có chuyện muốn nói với em.”

Hứa Tùy nhìn thoáng qua thời gian, xin lỗi: “Có lẽ là không được rồi, em có hẹn đi ăn với bạn trai mất rồi.”

Nghe được hai chữ bạn trai, vẻ mặt Sư Việt Kiệt hơi cứng đờ. Hứa Tùy cho rằng Sư Việt Kiệt có chuyện gì quan trọng muốn nói, chỉ chỉ bên cạnh cái cây cách đó không xa: “Nếu không chúng ta đến đó đi.”

Hai người một trước một sau đi đến dưới bóng cây, lần này Sư Việt Kiệt không nói chuyện vòng vo như trước mà trực tiếp đi vào chủ đề: “Anh nghe nói em và Kinh Trạch đang hẹn hò.”

“Đúng vậy.” Hứa Tùy hơi kinh ngạc, không nghĩ tới điều anh ta muốn nói lại là chuyện này.

“Nói thật, đúng là nói mấy lời này với em là hơi đường đột, nhưng anh cũng chỉ là có ý tốt mà thôi, Kinh Trạch cũng không tốt như em nhìn thấy ngoài mặt đâu, cậu ấy… Thật ra có một mặt không muốn người khác biết, còn có, không chừng cậu ấy đồng ý hẹn hò với em chỉ là nhất thời vui vẻ, chơi đùa một chút mà thôi, bởi vì…”

Nói đến đây, dường như Sư Việt Kiệt khó có thể mở miệng nói tiếp, lại chuyển đề tài: “Anh khuyên em…”

Nói thật, Hứa Tùy tự nhận mình là một người có tính tình cũng coi như không tệ, cũng chưa bao giờ chủ động va chạm với cùng người khác. Nhưng lần này, cô lập tức cắt lời của Sư Việt Kiệt:

“Cảm ơn đàn anh quan tâm, anh ấy là người như thế nào em có thể cảm nhận được, bây giờ chúng em rất tốt.” Giọng điệu của Hứa Tùy không tốt lắm, cười cười: “Em luôn luôn thích nghe trái tim mình, không thích người khác cho em lời khuyên.”

Hứa Tùy ôm sách xoay người rời đi, giống như cô nhớ tới gì đó, dừng lại quay đầu nói: “Còn nữa, em không hy vọng lại nghe được có người nói anh ấy không tốt, nếu thật sự là bạn của anh ấy thì anh sẽ không ở sau lưng nói anh ấy như vậy.”

Hứa Tùy đi thẳng ra sân trường rồi lấy điện thoại ra xem, Chu Kinh Trạch gửi tin nhắn cho cô nói là đã đến. Bầu trời hơi tối, mờ mịt, tuy rằng vừa rồi ở trước mặt Sư Việt Kiệt cô kiên định bảo vệ Chu Kinh Trạch nhưng dọc đường đi, lời nói của anh ta vẫn thường xuyên xuất hiện ở trong đầu.

Mặt khác của Chu Kinh Trạch là gì, chẳng lẽ anh thật sự hẹn hò với cô là do nhất thời vui vẻ, ôm thái độ tùy tiện để yêu đương với người khác sao?

Dù sao anh vĩnh viễn không thiếu người yêu.

Hứa Tùy đi được khoảng mười phút, đẩy cửa đi vào nhà hàng hai người đã hẹn trước. Vừa vào cửa, từ xa nhìn vào, Chu Kinh Trạch đưa lưng về phía cô, mặc một chiếc áo len màu đen, cổ tay áo màu trắng, áo khoác vắt lên lưng ghế, khuỷu tay chống bên cạnh bàn, anh đang nghiên cứu thực đơn, dáng vẻ tự do không bị trói buộc.

Khuôn mặt kia của Chu Kinh Trạch chỉ cần đặt một chỗ thôi cũng tự thành tai họa, không bao lâu sau đã có một cô gái ngồi bên cạnh tiến lên xin số điện thoại, tính cách hoạt bát đáng yêu, bắt chuyện cũng tự nhiên hào phóng, không hề khó chịu chút nào.

Hứa Tùy nắm chặt tay nắm cửa, không biết vì sao lại ngừng lại. Lòng tự trọng kỳ quái này lại xuất hiện, cô đứng ở phía sau muốn nhìn xem Chu Kinh Trạch có từ chối hay không.

Vẻ mặt cô gái hớn hở đứng trước mặt anh nói rõ ý muốn của mình, mặt Chu Kinh Trạch từ trên thực đơn dời đi một nửa, nhìn cô ta một cái.

Người như Chu Kinh Trạch, khi bị hỏi số điện thoại đều sẽ tuỳ tâm trạng mà cho hay không, hoặc là trực tiếp không để ý.

Chu Kinh Trạch cầm lấy điện thoại bên cạnh, nhìn thoáng qua, vậy mà giơ tay lên ý bảo có chuyện muốn nói với cô gái, cô gái cúi người xuống, đầu tiên biểu cảm trên mặt là vui vẻ sau đó là buồn bực cuối cùng cười sang sảng, nói với anh một câu rồi rời đi.

Chu Kinh Trạch nghe xong mặt mày thả lỏng, lại nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hứa Tùy đứng ở cách đó không xa chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, không thở nổi. Sư Việt Kiệt nói đúng, có thể Chu Kinh Trạch thật sự là bởi vì nguyên nhân gì đó, nhất thời vui vẻ nên mới hẹn hò với cô, có thể là cảm giác mới mẻ, tò mò nhưng cho dù là vì sao thì cũng không phải là hai chữ nghiêm túc.

Cô đang ngẩn người, nhân viên phục vụ bận rộn đi qua đi lại không cẩn thận đụng phải Hứa Tùy, vài giọt nước ấm bắn lên tóc cô.

Nhân viên phục vụ đưa khăn giấy liên tục xin lỗi, Hứa Tùy nhận lấy tùy ý lau lau, lắc đầu: “Không sao đâu.”

Chu Kinh Trạch nghe thấy tiếng vang quay đầu lại nhìn, đứng dậy muốn đi tới. Hứa Tùy nhanh chóng đi qua, cô ngồi xuống đối diện Chu Kinh Trạch rồi để túi xuống, nói: “Thật ngại quá, em tới muộn rồi.”

“Không phải lần trước đã nói rồi sao, em có quyền đến muộn.” Chu Kinh Trạch rót một ly trà cho cô, giọng điệu thong thả ung dung.

Hứa Tùy nhận lấy uống một ngụm trà, không nói gì, miễn cưỡng nâng khóe môi một chút.

Hứa Tùy thích ăn lẩu vào mùa đông, không cay thì sẽ không vui, khẩu vị của Chu Kinh Trạch lại hơi nhạt, vì thế cô gọi một nồi lẩu uyên ương.

Không khí bữa ăn rất tốt, Chu Kinh Trạch cũng rất chăm sóc cô, toàn bộ quá trình anh đều không động đũa, chỉ một mực gắp đồ ăn sau đó thản nhiên gắp vào trong bát cô.

“Đang nghĩ gì vậy, hửm?” Giọng nói của Chu Kinh Trạch trầm thấp.

Hứa Tùy đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào viên thịt không ngừng nổi lên ùng ục ùng ục trong nồi lẩu, nghe vậy thì hoàn hồn, cô cúi đầu cắn một miếng măng, che giấu cười: “Đang nghĩ đề bài giảng viên ra hồi sáng, hơi khó.”

“Rất khó sao?”

“Ừm, quá khó, giải không ra.”

Anh luôn là vấn đề nan giải của cô.

Sau khi ăn xong đã tám giờ, hai người tản bộ trở về cùng nhau, Chu Kinh Trạch một đường đưa cô đến dưới lầu ký túc xá nữ, Hứa Tùy nói với anh một câu “Tạm biệt” rồi xoay người đi vào.

Không biết gió mùa đông thổi đến từ đâu, Chu Kinh Trạch đứng tại chỗ trong gió lạnh châm một điếu thuốc, khói thuốc phả ra từ môi mỏng, anh nheo mắt nhìn bóng lưng của cô, bỗng nhiên mở miệng: “Hứa Tùy.”

Hứa Tùy dừng lại, cho là anh có chuyện gì quan trọng, đi tới trước mặt anh một lần nữa, ngước mắt nhìn anh: “Chuyện gì thế?”

Đầu ngón tay Chu Kinh Trạch dập tắt đóm đỏ, giọng nói ung dung: “Em còn chưa nói chúc ngủ ngon với anh.”

“Hả? Vậy…  ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ngày kế, sau khi Hứa Tùy học xong, cô và Hồ Thiến Tây, Lương Sảng cùng tới ăn cơm tại canteen, sau khi lấy cơm xong, ba người ngồi cùng một bàn, mới ăn được một chút, Hồ Thiến Tây cảm thấy là lạ, nghi hoặc nói:

“Ơ, hôm nay nữ thần canteen của chúng ta lại không có ai đến xin số, hơi kỳ lạ à nghen.”

Hồ Thiến Tây vừa nói xong câu đó, phía sau có hai chàng trai đang bưng khay đồ ăn thì thầm, trong đó có một chàng trai dáng người hơi mập đẩy người anh em đeo kính bên cạnh một cái: “Đừng nhìn nữa, nhìn nữa thì người ta cũng có bạn trai rồi.”

“Hơn nữa, cậu thắng được Chu Kinh Trạch sao?”

Hồ Thiến Tây cúi đầu nói nhỏ với hai chị em: “Cục cưng, tình huống gì thế này, từ khi nào mà hai người lại phô trương như vậy?”

“Tớ không biết.” Hứa Tùy gắp một miếng đậu cô ve cho vào trong miệng.

Cô và Chu Kinh Trạch hẹn hò vẫn luôn rất khiêm tốn, hơn nữa Chu Kinh Trạch cũng không phải loại người thích chia sẻ, lại lười biếng, trông như gì cũng không để ý, gì cũng không quan tâm.

Cho tới bây giờ Chu Kinh Trạch cũng chưa từng đăng cô lên trang cá nhân, cho nên từ khi nào mà ngay cả người qua đường cũng biết hai người ở bên nhau vậy?

“A, để tớ ra tay, một người quanh năm ở trên các diễn đàn bát quái của Hàng không Bắc Kinh tìm đáp án cho các cậu.”

Lương Sảng hưng phấn lấy điện thoại ra.

Lương Sảng cầm điện thoại chuyên chú nhìn trang web, nhìn một chút đột nhiên im lặng, một lát sau cô ta cầm điện thoại đưa cho Hồ Thiến Tây xem.

Hồ Thiến Tây nhìn thoáng qua điện thoại, bánh bông lan nhỏ bị cắn một miếng rồi rơi xuống. Bầu không khí vô cùng quỷ dị, Hồ Thiến Tây nhìn Hứa Tùy mở miệng:

“Tùy Tùy, Chu Kinh Trạch đến thật rồi.”

“Hả?” Hứa Tùy cảm thấy hơi kỳ quái.

Hồ Thiến Tây đưa điện thoại cho cô, Hứa Tùy nhận lấy, ngón cái ấn vào màn hình trượt xuống, lượng tin tức quá mức dày đặc khiến cô hơi mơ hồ.

Trên bài post của Hàng không Bắc Kinh, có một bài viết về Chu Kinh Trạch, bên trong là bài viết tỏ tình và thảo luận của các cô gái đối với anh. Tùy tiện kéo xuống, sẽ xuất hiện:

Tôi của vị ô mai: Hôm nay ở sân thể dục Học viện Hàng không tình cờ gặp được Chu Kinh Trạch, sườn mặt đẹp trai đến mức muốn giết tôi luôn.

Muốn đi du lịch các nơi: Haiz, đã liên tục ở bên ngoài căn cứ huấn luyện giả vờ vô tình gặp được, nhưng một lần cũng không thấy cậu ấy.

Chu Kinh Trạch là chồng tôi: Sân thể dục trước tòa nhà Tư Chính, tình cờ gặp cậu ấy đang chơi bóng, áo khoác rất đẹp, muốn mặc cùng kiểu với cậu ấy, tra một chút, số lượng có hạn, vẫn là loại không mua được.

Từ ngày đầu tiên Chu Kinh Trạch nhập học, bài post này đã có, đến bây giờ là khoảng một năm rưỡi, đã có hơn hai ngàn bình luận

Cho tới bây giờ Chu Kinh Trạch chưa từng xem, cũng không quan tâm, anh vẫn ôm thái độ việc gì đến thì nhận, hưởng thụ cuộc sống. So sánh ra, anh quan tâm đến việc ăn gì vào ngày hôm sau hơn.

Chính là người như vậy, bỗng nhiên đăng ký một tài khoản, ở bài post hơn hai ngàn bình luận kia, ngắn gọn trả lời:

[Có người rồi, Hứa Tùy.]

Câu trả lời này ngắn gọn này đã khơi dậy hàng ngàn cơn sóng, những cô gái của trường này và cả trường bên cạnh thích Chu Kinh Trạch đều không thể tiếp nhận câu trả lời này.

Tuyên bố trắng trợn, tuyên bố sự thiên vị của anh với toàn thế giới, thật sự không phải là phong cách của anh.

Có người ở phía dưới trả lời: [Giả ư, trừ phi là người thật nói.]

Còn có người nói: [Con mẹ nó, tôi chỉ muốn ngủ với cậu ta một giấc, xem ra bây giờ cũng không được rồi?]

Đại bộ phận mọi người nhao nhao phụ họa: [Tôi không tin lắm, hình như cậu ta không có bạn gái cố định, không phải nói thời hạn làm bạn gái cậu ta sẽ không vượt qua ba tháng sao? Tự nhiên giờ lại xuất hiện một người.]

Hứa Tùy vẫn kéo xuống bài post kia, lướt đến nỗi các đốt ngón trỏ hơi đau, nhìn thấy trong những tiếng chất vấn này một người trong đó trả lời ngừng lại:

Một lon 7up: Mặc dù không muốn tin nhưng tôi không thể không nói cho các chị em biết, là thật. Ngày hôm qua tôi và bạn cùng phòng đi ăn ở một nhà hàng lẩu mới mở, tôi tưởng rằng chỉ có một mình cậu ấy, sôi nổi tiến lên muốn xin WeChat của cậu ấy, kết quả cậu ấy mở miệng, giọng nói rất nghiêm túc, nói liền một mạch: “Xin lỗi, không thể. Đứng ở phía sau cậu, cô gái hướng bảy giờ kia…”

Hứa Tùy nhìn đến nửa câu sau thì tim đập thật mạnh, trái tim giống như được đổ bọt khí vào, hơi chua, sau đó là ngọt ngào lan toả từ khắp nơi:

“Đó là vợ của ông đây.”