Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời! Mọi người ai nấy
cũng chuẩn bị đi chơi, nó cũng vậy! Hôm nay nó có hẹn với Chi và Thắng hai người
bạn luôn luôn giúp đỡ nó mỗi khi nó có chuyện không vui hay chuyện uẩn khúc mà
nó gặp nó đều tâm sự với họ để có một lời khuyên tốt nhất dành cho mình!
Đã gần 8h nó từ phòng tắm bước ra vận một cái áo thun trắng
ôm sát người trông rất dịu dàng đi kèm với chiếc quần jean ngắn và mang đôi
giày thể thao màu trắng rất cá tính sau đó nó chạy xuống nhà mượn xe đạp của chị
(vì nó đi học là do mẹ, dì đưa đón không cho nó đi xe một mình vì sợ nó không cẩn
thận) để đến chỗ hẹn.
Đứng đợi khoảng 15 phút nó thấy Thắng chạy xe tới đằng
sau chở Chi đang uống nước, nó mỉm cười khi thấy cả hai gần tới
chỗ mình đứng, hôm nay Thắng vận áo thun màu xanh đen trước áo có dòng chữ I
love you my girl kết hợp với quần jean đen và giày ba – ta trông cực kì cá
tính, còn Chi thì vận một chiếc váy màu hồng phấn phần đuôi được xếp li rất
teen và dễ thương cùng với đôi giày búp bê màu hồng tô thêm vẻ đẹp nữ tính của
Chi.
Đứng đợi Thắng gửi xe cả ba người cùng đi vào siêu thị
để mua một ít đồ dùm mami sẵn tiện lên tầng ẩm thực để chén một bữa thật ngon. Sau khi đánh chén no nê, cả ba liền ra về và tiện đường
ghé vào quán coffee Rainy để cùng uống nước và tâm sự với nhau, cả ba mới bước
trước cửa quán thì được nhân viên mở cửa đón tiếp.
Sau đó, nó và Chi chọn một
cái bàn có thể nhìn ra ngoài và lần lượt gọi thức uống và nó mở lời trước:
-Haizz! Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá! Tui cũng không
biết làm sao.
Chi thắc mắc, hỏi:
-Có chuyện gì zậy? Tâm sự cho tụi này nghe coi!
Thắng gật đầu đồng tình với Chi, nó thấy vậy bắt đầu kể:
-Thì một năm mấy rồi mà Ân không lên yahoo, tui với Ân
cũng không nói chuyện với nhau nên có chút buồn, áy náy!
Đến lúc này Thắng mới lên tiếng án ủi nó:
-Như à! Thật sự thì nếu Ân còn giận Như thì Ân đã xóa hay
chặn nick yahoo của Như rồi chứ không còn để cho Như thấy Ân online rồi offline
như vậy đâu! Có lẽ Ân đã tha thứ cho Như nhưng ngại không dám đối mặt với Như
thôi! Đừng tự dằn vặt mình nữa!
Chi vội vàng tiếp lời của Thắng:
-Đúng đó Như! Mình nghĩ Ân có suy nghĩ riêng nên mới có
thái độ như vậy chứ không sao đâu! À! Mà mình cứ thắc mắc tại sao Ân không
online được thì anh trai của Ân lại online thường xuyên để tâm sự với Như và mọi
việc về Ân anh ấy đều biết rõ! Có khi nào....
Chưa để Chi nói hết câu nó trả lời một cách chắc chắn:
-Ừm! Mới đầu mình cũng nghĩ như Chi nhưng mà sau một thời
gian nói chuyện và theo dõi trên một trang mạng xã hội thì ý định đó của mình bị
gạt bỏ! Anh trai của Ân nói là ba Ân nhờ anh ấy qua sát Ân để không cho Ân có
thời gian ham chơi nên anh ấy mới biết hết chuyện của Ân!
Chi và Thắng gật đầu tỏ ý đã hiểu thì nó nói tiếp:
-Nhưng mà! Có một tin mà anh trai của Ân cung cấp cho tui
thì làm tui rất vui nhưng cũng rất buồn!
Thắng hỏi thay Chi:
-Tin gì zậy?
Nó đáp:
-Anh ấy nói Ân không còn thích Như nữa mà Ân đã thích một
cô bé chơi cầu lông rất giỏi, nhà giàu lại dễ thương nữa! Và bố của Ân cũng tán
thành cô bé ấy vì môn đăng hộ đối với nhà Ân!
Chi bĩu môi nói:
-Trời! Thời đại nào rồi mà còn có vụ môn đăng hộ đối nữa!
Ông ấy tuyển người yêu cho con mình hay cho mình mà đòi hỏi như vậy?
Thắng khuyên nó:
-Đúng rồi đó! Người ta có đối tượng rồi Như buồn chi nữa!
Trên đời này đâu có thiếu boy đâu, không chừng sau này Như còn lấy được người
chồng đẹp trai hơn Ân, tài giỏi hơn Ân, nhà giàu hơn Ân thì sao? Đâu ai biết được!
Đúng không?
Nó nhìn Thắng nói thì phì cười nhưng cũng đáp lại:
-Thôi đi! Như không thích trèo cao rồi lại bị té đau đâu!
Chi bèn trêu:
-Trời! Thử trèo cao một lần cho biết mùi vị té đau như thế
nào chứ! – rồi Chi và Thắng cười thích thú!
Nó liếc Chi rồi nói:
-Nhưng tui sợ bị “đánh ghen” tập thể lắm! Bà không thấy
trong phim hay có à!
Chi với Thắng gật gù tỏ vẻ tán thành với lời nói của nó rồi
Chi đáp:
-Ờ! Cũng đúng! Mà thôi chuyện đó tính sau! Bây giờ chúng
ta đi đâu chơi nữa đây?
Nó nghe đến ba chữ “đi đâu chơi” thì mắt sáng lên, các
dây nơ – ron trong não chạy hết công xuất và cuối cùng nó đưa ra quyết định:
-A! Đi công viên giải trí đi! Hay đi xem phim cũng được!
Thắng và Chi sau một hồi suy nghĩ rồi quyết định đi công
viên giải trí đê chơi trò cảm giác mạnh (^^ tớ cũng thích cảm giác mạnh lắm
á!). Sau khi thanh toán xong 3 ly nước cả ba kéo nhau ra quầy tính tiền rồi
cùng nhau đạp xe ra công viên giải trí [Dinosaurs Kid].
Tới nơi cả ba người gửi xe sau đó chạy tung tăng vào cổng
như ba đứa con nít, nó chạy lăng xăng chơi hết trò này tới trò kia cò Thắng và
Chi chỉ biết đi theo và chơi cùng nó nhưng cả ba ai nấy cũng vui cười như chưa
được cười!
Chơi được một lúc lâu cả ba mệt lã ngồi xuống bãi cỏ xanh
mướt được cắt tỉa gọn gàng còn thơm mùa cỏ nữa! Lúc này Thắng mới lên tiếng:
-Hai người ngồi đây nha! Tui đi mua nước! Như với Chi uống
nước gì? Để tui mua!
Chi và nó trả lời:
-Ừm cho Như chai nước trà xanh không độ nha!
-Còn chi uống nước khoáng chanh!
Thắng gật đầu rồi đi mua nước, còn nó và Chi thì ngồi tám
chuyện với nhau và chờ Thắng đi mua nước....Đợi khoảng 10 phút Thắng quay lại
chỗ nó và Chi ngồi trên tay cầm ba chai nước rồi nói:
-Nè nước khoáng chanh của Chi, trà xanh không độ của Như
còn chai Sting của tui – Thăng vừa nói vừa phân phát cho Chi và nó.
Chơi được nửa ngày, trời cũng bắt chuyển mưa, mây đen ùn
ùn kéo đến gió thổi càng lúc càng mạnh hơn cả ba đứa mới bắt đầu đi vào nhà xe
lấy xe rồi đạp về nhà!
Hên cho cả bọn vừa mới đạp đến nhà cất xe vào là trời đổ
mưa, những hạt mưa nặng trĩu rơi trên hiên nhà tạo ra một âm thanh vui tai! Có
lẽ vì vậy mà nó rất thích mưa!
Nó vào nhà chào cả nhà rồi xin phép lên phòng ngăm mình
trong dòng nước ấm nó cảm thấy dễ chịu. Nó bước ra với bộ đồ pyjama dài
tay ngay lúc ấy mẹ nó gọi nó xuống ăn cơm, nó liền chạy xuống ăn với cả nhà rồi
chạy vọt lên phòng.
Bên ngoài, trời vẫn mưa không có ý định ngừng! Nó ngồi trên
giường nhìn ra cửa số ngắm những hạt mưa lất phất rơi rồi nhớ đến Ân! Sau đó,
bóng đèn trong đầu nó sáng lên nó vớ lấy chiếc điện thoại của mình rồi cắm tai
nghe vào bắt đầu nghe bài “kí ức của mưa – Bảo Thy” và hát theo trong vô thức:
[Đêm khi cơn mưa rơi mang theo dòng
suy tư
Trôi qua đôi tay em ôm bao nhiêu ngày mong
manh
Giấc mơ hôm qua đôi ta trao nhau bao ngày bên
mưa
Bao yêu thương bao nhiêu kỷ niệm khi xưa.
Thời gian trôi qua lâu nay nhưng em đây nào đâu
hay
Cô đơn những cơn mưa rơi thật buồn đêm nay
Lấp đi xua tan đi cơn mưa ta quay lại bên nhau
Khi anh mang cho em bao niềm thương đau.
Cười vì một người còn thật lòng yêu em
But why, you lie, I cry
Khi con tim anh nay đã dành cho ai
Just smile, goodbye.
Walk in the rain, I’m walking in the pain
Để nỗi đau trong cơn mưa trôi đi bao nước mắt
Cuốn giấc mơ hôm nay đang tàn phai
Có lúc nào con tim anh nghĩ lại.
Tell me our love, you were came to hurt me
Nếu lúc xưa em trao anh từng ngọt ngào kí ức
Hãy để cơn mưa kia mang dần đi, cuốn đi, xóa
đi mãi...]
Rồi nó thiếp đi lúc nào không hay...!