Một buổi chiều, sau khi Lệ Quyên và Tiểu Sơn luyện tập đã mệt lả, Tấn Hùng ra lệnh cho Lệ Quyên cùng Tiểu Sơn giao đấu với nhau. Đó là hoạt động thường lệ trước khi chấm dứt buổi luyện tập của hai đứa nhỏ.

Hôm nay cũng vậy, nhận lệnh xong hai đứa trẻ lao vào giao đấu. Được một lúc, hình như nỗi hiềm khích trong lòng hai đứa trẻ lại bùng dậy, càng đánh càng hăng, chẳng ai chịu nhường nhịn ai.

Mới chỉ gần một năm nhưng Lệ Quyên lại tiến bộ vượt bậc, nhanh đến mức Tiểu Sơn dù đã nhập môn trước cô bé ba năm, đấu một lúc lâu vẫn không chiếm được thượng phong. Trong khi đôi mắt của Lệ Quyên đến nay vẫn chưa trị khỏi.

Cả hai đấu đến mức mệt lã mà Minh Tâm và Tấn Hùng cứ xem mãi không chịu ra lệnh ngừng đấu, nên cả hai không dám tự ý dừng lại. Lại thêm một lúc nữa, Tiểu Sơn bỗng dưng phát toàn lực gạt văng thanh kiếm gỗ trên tay Lệ Quyên. Thừa cơ khi cô bé còn đang bất ngờ Tiểu Sơn lại tung thêm một chưởng, Lệ Quyên không kịp tránh liền trúng chưởng đó. Tuy chưởng lực không quá mạnh vẫn khiến cô bé không gượng lại được té ngồi xuống đất.

Tiểu Sơn đánh xong một chưởng đó thì hoảng hồn nhìn nhanh về phía sư phụ dò xét. Lệ Quyên bị tấn công bất ngờ, té rồi không chịu đứng dậy cứ thế ngồi thở dốc khiến Tiểu Sơn đã sợ lại càng lo lắng hơn, cậu bé vội quăng kiếm gỗ trên tay chạy lại định đỡ sư muội dậy. Nào ngờ khi vừa chạm tay vào cô bé, bất thình lình song chưởng của Lệ Quyên cùng lúc vươn ra đánh mạnh lên người cậu bé.

Tiểu Sơn bị đánh bất thình lình không kịp phòng bị hay né tránh gì cả, chưởng đó trúng ngay giữa ngực. Mặc dù Lệ Quyên học nội công tâm pháp chưa lâu nhưng lực đạo cũng đã đủ mạnh để hất Tiểu Sơn văng ra xa, miệng bật máu. Cậu bé ho khan mấy tiếng. Minh Tâm và Tấn Hùng nhìn thấy đều giật mình vội vàng chạy lại. Tấn Hùng vội đỡ Tiểu Sơn dậy ân cần hỏi:

- Sơn nhi, con có sao không?

Tiểu Sơn khẽ lắc đầu. Minh Tâm đến bên Lệ Quyên định đỡ con gái nhưng cô bé đã tự mình đứng dậy. Minh Tâm cúi xuống nói câu gì đó với Lệ Quyên rồi đưa cô bé đến trước mặt Tiểu Sơn, ông ân cần hỏi:

- Sơn nhi, có sao không con?

Tiểu Sơn mím môi đáp khẽ:

- Con không sao ạ.

Lệ Quyên cũng tỏ ra biết lỗi:

- Sơn ca, vừa rồi em hơi mạnh tay, cho em xin lỗi.

Lệ Quyên đưa tay sờ tìm, bất ngờ chạm vào cằm cậu bé. Tiểu Sơn vội rụt đầu lại ngước mắt nhìn sư phụ. Lệ Quyên cũng rụt tay về, cảm thấy tay ươn ướt, cô bé đưa lên mũi ngửi, chợt kêu lên:

- Máu… Sơn ca, em làm anh chảy máu hả?

Tiểu Sơn rối rít chối:

- Không… không có!

Khi nãy, Minh Tâm đã đến nói với Lệ Quyên tình trạng của Tiểu Sơn nhưng cô bé không tin mình đã làm Tiểu Sơn bị thương nên cố tình đến xác nhận những gì Minh Tâm nói có đúng là sự thật hay không. Vừa rồi cô bé chạm tay vào cằm Tiểu Sơn, máu của cậu bé ứa ra từ miệng chảy xuống thấm vào tay, cô bé nhận ra nên có chút hối hận, nên bất giác rơi lệ:

- Xin lỗi…

Tiểu Sơn định nói gì nhưng không nói được, cậu bé đưa tay bụm miệng và ho khan vài tiếng, khi giở ra bàn tay cậu bé toàn là máu, lúc này Tấn Hùng mới thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, ông vội bế Tiểu Sơn lên đi nhanh vào nhà. Minh Tâm đứng lại thấp giọng nói với Lệ Quyên:

- Tiểu Sơn dù sao cũng là sư huynh của con, tại sao con lại làm như vậy?

Lệ Quyên phụng phịu:

- Con không cố ý! Sơn ca bị thương nặng lắm sao nghĩa phụ?

Minh Tâm thở hắt ra một tiếng, nói:

- Ừ… thằng bé bị nội thương, có vẻ không nhẹ.

Lệ Quyên không nói gì nữa, chỉ theo Minh Tâm vào nhà. Tấn Hùng đưa Tiểu Sơn vào trước, giờ ông đang ngồi vận công trị thương cho cậu bé. Thấy Minh Tâm và Lệ Quyên vào ông thở hắt ra một hơi dài nói:

- Thật không ngờ Quyên nhi có thể làm Tiểu Sơn bị thương nặng đến như vậy.

Quyên rối rít hỏi:

- Sư bá, vậy Sơn ca có sao không, anh ấy sao rồi?

Tấn Hùng đặt Tiểu Sơn đã hôn mê nằm xuống. Đôi môi ông vẽ lên nụ cười bí hiểm.

- Không sao, ta đã trị thương cho nó rồi, nhưng tạm thời vẫn còn hôn mê, có lẽ đến sáng mai mới tỉnh lại.

Lệ Quyên lí nhí:

- Con muốn ở lại với Sơn ca đêm nay, nghĩa phụ cho con ở lại đây nha.

Minh Tâm đưa mắt nhìn Tấn Hùng. Tấn Hùng nghe vậy thì kí thác:

- Được thôi, con đã muốn ở lại đây, vậy hãy trông coi Tiểu Sơn giúp ta, nhé!

Quyên đáp nhanh:

- Vâng ạ.

Tấn Hùng vỗ vỗ vai sư đệ đầy hàm ý rồi bước ra ngoài. Minh Tâm dặn dò Lệ Quyên vài câu rồi lập tức theo sau. Đi được quãng xa Tấn Hùng lên tiếng trước:

- Quả thật không thể ngờ… chỉ trong thời gian ngắn mà Quyên nhi lại tiến bộ nhanh đến thế. Lại còn ăn miếng trả miếng như vậy, sau này lớn lên chỉ e khó mà quản thúc được.

- Tiểu Sơn thật sự không sao chứ?

Tấn Hùng mỉm cười:

- Thương thế Sơn nhi không nặng, là ta động tay động chân để dọa con gái của đệ một chút thôi.

- Huynh làm thằng bé ngất đi sao?

- Đúng vậy. Vừa rồi ta thấy con bé có vẻ lo lắng cho Sơn nhi. Nên nhân cơ hội này ta hy vọng chúng nó có thể làm hòa.

Minh Tâm tặc lưỡi rồi nói:

- Hai đứa hễ gặp nhau cứ y như không xảy ra chuyện này thì cũng xảy ra chuyện khác. Sau lần này có khi hiềm khích của hai đứa nhỏ càng trở nên không thể cứu vãn. Tiểu Sơn hẳn rất giận Quyên nhi, để Quyên nhi một mình ở đó với Sơn nhi đệ thật không yên tâm.

- Tiểu Sơn không phải là một đứa trẻ xấu, dạy dỗ nó mấy năm ta biết tính tình của nó. Vả lại, Sơn nhi vừa mới bị thương, dù nó có muốn làm gì con bé cũng chưa hẳn đủ sức. Đệ không cần lo lắng quá.

- Đệ không lo cho con bé mà lo cho Sơn nhi nhà huynh. Sư huynh, có một chuyện không biết huynh còn nhớ hay không?

- Hửm?

- Sư phụ từng kể cho chúng ta về những bí mật của bổn môn, hầu hết những đời sư tổ trước đây đều vì động sát tâm mà chết. Họ giết người không phải vì họ không nhớ lời thệ khi bái sư mà là không thể khống chế bản thân...

Tấn Hùng gật đầu:

- Nhớ, nó là bóng tối suy nhất của Cầm Thiên phái, chỉ có người trong bản môn mới được biết.

Minh Tâm tiếp:

- Sư phụ còn nói, trong ngàn năm lịch sử của môn phái, người nào luyện công thăng tiến càng thần tốc, về sau lúc u uất hay tức giận càng dễ dàng mất đi ý thức, không thể khống chế chính mình. Nhìn biểu hiện vừa rồi của Quyên nhi, đệ cảm thấy chúng ta đã sai lầm khi không để con bé bái sư lập thệ trước khi truyền thụ công pháp. Không có Linh Vật khống chế, về sau nếu con bé có tà tâm hay quá kích động mà mất ý thức, rất có thể lạm sát người vô tội.

Tấn Hùng trầm ngâm một lúc mới nói:

- Nhưng số phận bi thảm của bổn môn cũng cần có người kết thúc, người đó không thể là ta hay đệ hay bất kỳ ai nhập môn trước đây. Ta đành mượn tay nghĩa nữ của đệ.

Minh Tâm thở dài:

- Nếu Quyên nhi biết chúng ta đang lợi dụng nó, nó nhất định sẽ rất hận chúng ta.

- Chúng ta trót phóng lao rồi, không thể không theo.

Lệ Quyên được lời kí thác của sư bá trông chừng Tiểu Sơn nên cô bé phải ngồi cạnh bên giường cậu bé cả đêm. Nghĩa phụ đi rồi cũng không quay lại, gian phòng im ắng đến lạ lùng. Mặc dù có Tiểu Sơn bên cạnh, nhưng cậu bé lại đang “hôn mê” nên không ồn ã cãi vã với cô như mọi ngày. Màn đêm buông, sương đêm xuống càng lúc càng lạnh, Lệ Quyên chân chính cảm nhận được sự cô đơn và trống trải. Tuy mỗi lần sờ tay là có thể chạm vào Tiểu Sơn, nhưng cậu bé vẫn mãi nằm yên bất động, khiến Lệ Quyên có phần cảm thấy sợ. Cuối cùng không hiểu cô bé nghĩ sao lại bò lên giường vùi đầu vào lòng Tiểu Sơn mà ngủ.

***

Sáng, những tia nắng đầu tiên xuyên qua mái lá rọi vào mắt Tiểu Sơn, khiến cậu bé bừng tỉnh. Cậu bé định ngồi dậy lại nghe ngực mình hơi nặng, nhìn xuống thì thấy Lệ Quyên đang gục đầu lên ngực mình ngủ ngon lành. Tiểu Sơn bối rối không dám đánh thức cô bé chỉ đành tiếp tục nằm yên nhìn cô bé ngủ. Quen nhau lâu rồi nhưng cậu bé chưa bao giờ được bình yên nhìn Lệ Quyên ở khoảng cách gần thế này và cô bé cũng chưa bao giờ ngoan như vậy. Lúc ngủ người con gái này trông thật hiền lành vô hại, xinh xắn đầy mị hoặc. Nhìn được một lúc, Tiểu Sơn không nhịn được đưa tay vén những sợi tóc phủ lòa xòa trước mặt cô bé. Một chút va chạm ấy làm Lệ Quyên giật mình tỉnh giấc, cô bé bật dậy liền sờ tìm Tiểu Sơn.

- Sơn ca?

Thấy Lệ Quyên thức giấc, Tiểu Sơn vội thu tay, ngồi bật dậy giương mắt nhìn cô bé. Lệ Quyên lại gọi:

- Sơn ca… anh tỉnh rồi phải không? Hôm qua em không cố ý đâu, cho em xin lỗi có được không?

Tiểu Sơn nhìn Lệ Quyên đưa tay sờ soạng tìm mình thì không cầm lòng được, cậu bé vươn tay ra nắm lấy bàn tay cô bé. Lệ Quyên lo lắng hỏi:

- Sơn ca, nói cho em biết vết thương của anh sao rồi, hôm qua là em có lỗi, cho em xin lỗi…

Vừa nói cô bé vừa ứa nước mắt. Tiểu Sơn nhìn bộ dạng khẩn thiết của cô bé, những hờn giận bấy lâu bay biến hết, chỉ còn lại một cảm giác thương yêu. Thật lòng mà nói, Tiểu Sơn đã mến Lệ Quyên ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng cô bé lại quá bướng bỉnh không cho cậu bé tiếp cận, lại hết lần này đến lần khác khiến Tiểu Sơn bị đòn oan, làm cậu bé dần dần cảm thấy bực tức. Giờ đây bao nhiêu niềm oán giận đều tiêu tan hết vì nét mặt của Lệ Quyên quá sức đáng yêu, cậu bé chỉ muốn choàng tay ôm cô bé vào lòng mà hôn thôi.

Tiểu Sơn cười đáp:

- Vết thương của ta không sao, sư muội đừng lo.

Lệ Quyên phụng phịu:

- Sơn ca, em thật lòng xin lỗi!

Tiểu Sơn mỉm cười hạnh phúc, nhẹ kéo cô bé vào lòng và ôm chặt.

- Ta không trách, chúng ta làm hòa nhau nhé!

Lệ Quyên ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu Sơn nghệch mặt vì kinh ngạc, mới ngày nào Lệ Quyên còn dữ dằn, bướng bỉnh, vậy mà giờ đây ngoan ngoãn như chú mèo con. Tiểu Sơn không thể nào hiểu được vì sao cô bé lại thay đổi nhanh đến như vậy, mới hôm qua mọi chuyện chừng như không thể nào cứu vãn nổi, vậy mà hôm nay cậu có thể ôm cô bé vào lòng, anh em hòa thuận.

Như chợt nhớ ra Tiểu Sơn kêu lên:

- A, Sư phụ và sư thúc sáng nay đi đâu cả rồi?

Lệ Quyên lắc đầu:

- Em không biết!

Tiểu Sơn ngẫm nghĩ một lúc, nói:

- Quyên nhi, ta với em đi tìm sư phụ…

Lệ Quyên khẽ khàng ứng tiếng, cả hai chưa kịp rời đi thì bên ngoài đã có tiếng cười giòn tan, chính là của Minh Tâm và Tấn Hùng. Tiếng cười chưa dứt cả hai cùng bước vào, Minh Tâm lên tiếng trước:

- Không cần tìm, ta ở đây!

Tấn Hùng tiếp lời:

- Thật không ngờ mới hôm trước còn như mặt trăng với mặt trời vậy mà hôm nay có thể làm lành rồi.

Tiểu Sơn bẽn lẽn:

- Sư phụ…

Tấn Hùng cười xòa.

- Đã là sư huynh muội của nhau thì phải yêu thương nhau như vậy chứ. Hai đứa ra ăn sáng rồi luyện công!

Hai đứa trẻ đồng thanh đáp "dạ".

***

Kể từ hôm ấy Lệ Quyên và Tiểu Sơn thật sự trở nên hòa thuận. Tiểu Sơn giờ đã có thể nắm tay dẫn cô bé đi dạo quanh Tiên Sơn cả ngày mà không xảy ra bất cứ chuyện gì. Minh Tâm thấy vậy thì rất vui mừng, con bé rốt cuộc cũng thông suốt những lời ông nói.

Tuy nhiên đôi lúc tính ương bướng của Lệ Quyên lại bộc phát không cho Tiểu Sơn dắt đi. Những lần như vậy cô bé không tránh khỏi vấp té sưng đầu, u trán. Vẫn như trước đây Tiểu Sơn lại bị lôi ra đánh mắng. Nhưng mỗi khi sư bá định đánh Tiểu Sơn thì Lệ Quyên sẽ tìm mọi cách ngăn ông lại. Nếu Tấn Hùng vẫn khăng khăng đòi đánh Tiểu Sơn cho bằng được thì Lệ Quyên nhào lại nằm chồng lên người Tiểu Sơn. Thấy vậy Tấn Hùng chỉ còn biết lắc đầu chịu thua.

Hai đứa trẻ dường như ngày một khắng khít hơn. Những buổi chiều Tiểu Sơn thường hay đưa Lệ Quyên đến nơi trống trải thoáng mát, rồi cả hai vừa luyện công vừa nô đùa. Cách luyện tập của cả hai hiện tại chính là Tiểu Sơn chạy còn Lệ Quyên thì đuổi bắt, cứ như thế càng ngày thính giác của Lệ Quyên càng thêm nhạy bén.

Một chiều trời quang mây tạnh, Tiểu Sơn đưa Lệ Quyên vòng ra phía sau Tiên Sơn đi dạo. Thời gian gần đây khu vực này đã thành khung trời riêng của hai đứa trẻ. Hôm nay, Lệ Quyên hiền dịu ngồi bên Tiểu Sơn nghe cậu bé hát, vừa nghe cô bé vừa nắm lấy tay Tiểu Sơn sờ nắn. Chợt cô bé phát hiện ra một vết sẹo dài trên cánh tay phải của Tiểu Sơn, cô bé tò mò hỏi:

- Sơn ca, đây là gì vậy?

Tiểu Sơn nhẹ giọng:

- Là sẹo.

Cô bé ngây thơ hỏi:

- Sao mà dài vậy?

Tiểu Sơn lặng im như đang hồi ức lại những chuyện trước kia, lúc sau cậu rỉ vào tai cô bé như tâm sự:

- Mấy năm trước, gia đình ta bị cướp, chúng giết sạch cả nhà ta trong đó có cả cha ta, mẹ ta. Ta trốn trong tủ y phục cũng bị phát hiện, chúng lôi ta ra giơ đao lên định chém, cũng may lúc đó sư phụ bất ngờ xuất hiện kịp thời cứu ta, lưỡi đao của kẻ kia chỉ sượt qua cánh tay. Nếu ngày đó sư phụ không đến kịp có lẽ thân thể ta bị chém đứt thành hai đoạn rồi...

Lệ Quyên nghe xong bật kêu lên:

- Á, đáng sợ quá!

Tiểu Sơn dang tay ôm cô bé vào lòng, giọng cậu bé trầm trầm tiếp tục:

- Ta mồ côi cha mẹ từ đó, sư phụ mang về cưu mang, nhận ta làm đệ tử…

Lệ Quyên sờ nắn vết sẹo trên cánh tay Tiểu Sơn một lúc rồi nhỏ giọng.

- Nghe chuyện của anh làm em nhớ mẹ quá!

- Thế mẹ em đâu?

Lệ Quyên lắc đầu:

- Em không biết.

Tiểu Sơn kinh ngạc:

- Nhà em cũng gặp chuyện gì sao?

- Hôm đó là sinh nhật của em. Nhà em bị người ta đốt. Em thất lạc cha và mẹ...

Lệ Quyên dựa đầu vào ngực Tiểu Sơn nhẹ giọng kể về chuyện của đời mình, cô bé vừa kể vừa rưng rức khóc.

- Em nhớ mẹ, nhớ ông bà, cũng muốn gặp lại cha thêm lần nữa. Em muốn nhanh chóng được sáng mắt để đi tìm họ, nhưng em càng sợ… sáng mắt rồi cũng không tìm thấy họ.

Nghe chuyện của Lệ Quyên có lẽ Tiểu Sơn cũng buồn, nên cậu bé cũng khóc.

- Nói vậy sư muội hạnh phúc hơn ta nhiều rồi, còn có cha có mẹ để nhớ thương. Có cả tín vật để sau này tìm kiếm…

Lệ Quyên nhụi đầu vào ngực Tiểu Sơn, nhẹ giọng:

- Sơn ca.

- Hửm?

- Nếu sau này mắt em mãi không sáng lại, anh giúp em tìm cha mẹ có được không?

Tiểu Sơn trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.

- Được, ta hứa sẽ tìm cha mẹ giúp em.

Lệ Quyên đưa tay lên cổ nắm một sợi dây, từ từ kéo sợi dây ra, sợi dây có treo nửa miếng ngọc bội cẩm thạch tím, nó là tính vật của cha cô đưa cho trong đêm hôm ấy. Cô bé đặt miếng ngọc vào tay Tiểu Sơn và nói:

- Đây là tín vật của cha em đó, một nửa cha em giữ, một nửa em giữ, sau này gặp lại ghép hai mảnh vào nhau sẽ thành nguyên vẹn.

Tiểu Sơn lau nước mắt cho mình và cho cả Lệ Quyên, cậu bé thì thầm:

- Được rồi, ta sẽ cố tìm ra người giữ một nửa mảnh ngọc bội còn lại cho em.

Lệ Quyên thủ thỉ:

- Anh hứa nhé.

- Ta hứa!

Tiểu Sơn nói rồi choàng tay đeo nửa mảnh cẩm thạch tím trở vào cổ cho Lệ Quyên. Cô bé lại nhủi đầu vào ngực cậu bé và thủ thỉ:

- Em tin anh.

Tiểu Sơn nhẹ mỉm cười. Cậu bé chợt cảm thấy mình như đã lớn, có thể trở thành chỗ dựa cho cô em gái bé bỏng Lệ Quyên, cảm giác ấy lâng lâng và vô cùng vui vẻ. Cậu đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô bé, trong lòng trào dâng một cảm giác ngọt ngào và thân thuộc. Cả hai cứ ngồi như thế một lúc lâu, Tiểu Sơn mới nói:

- Trời tối rồi, chúng ta về thôi!

Tiểu Sơn đứng dậy, kéo tay Lệ Quyên cùng đứng lên trở vào nhà. Từ sau dạo ấy, hai đứa trẻ vốn đã khắng khít lại ngày càng khắng khít hơn, tíu tít như đôi chim non nở ra cùng một tổ. Ngày tháng vẫn cứ êm đềm trôi đi.