Anh không nói gì, xách đống tài liệu đi thẳng một mạch, chỉ bỏ lại vỏn vẹn một câu thờ ơ, không cảm xúc:”Không, tôi yêu đơn phương.”

Thinh Thinh chậm rãi lê nhấc từng bước chân dọc theo dãy hành lang, mang theo một tâm trạng rối bời khó tả.

Cô không rõ vừa nãy mình làm gì, đã trả lời hắn như thế nào nữa.

****

Trong màn mưa lạnh lẽo, cô đẩy mạnh vòng tay hắn ra…

“Thinh Thinh, em sao vậy?”

Cô nói trong mơ màng, thổn thức: “Em không sao,…em muốn được yên tĩnh.”

Nghe vậy, hắn thoáng thất vọng nhưng vẫn không nói gì, im lặng đôi ba phút:” Được thôi. Lên xe đi anh chở em về.”

Suốt cả dường đi Thinh Thinh không hề nói với hắn câu nào, ánh mắt hắn khẽ liếc nhìn cô, quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt ấy, rồi lại quay sang vờ như không có gì.

Nghĩ đến đây, cô sực nhớ ra gì đó, hình như cô vừa quên mất…vội nhấc điện thoại gọi.

“Tút…Tút…Tút…..!!!”

“Sao Hạ Nam không bắt điện thoại nhỉ, lúc nãy lo mơ màng cô lại quên mất anh ấy. Cô thật là vô tâm mà, đi cũng không hề báo trước cho người ta một tiếng. Không biết anh ấy có đi tìm cô không nữa, haiZz…!!!

Nguyệt Hạ Nam không bắt máy, cô cố gọi thêm lần nữa.

“The first that you have called is not available at the moment, please try again later.”

“Cả điện thoại cũng tắt luôn, không phải là hết pin chứ,hay là giận cô không nói không rằng đã bỏ đi. Biết làm sao đây???”

Cô khẽ lắc đầu trấn an mình.

“Không..Không…Chắc anh ấy không nhỏ mọn đến thế đâu.Thôi thì cứ để mai tạ lỗi với anh ấy sau vậy.”

Thinh Thinh nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.

“Tạch.”

Ánh đèn nhà bỗng chói toan, chiếu rọi lên khắp thân hình đẫm nước.

Ni Ni mơ màng vò vò mái tóc lù xù bước ra, giọng nói hơi pha chút buồn ngủ:”Thinh Thinh cậu về trễ thế?”-Chưa kịp đợi cô trả lời cơn buồn ngủ ấy dường như đã bị đánh tan:”Này cậu đi đâu mà người ướt sũng cả vậy? Mau mau vào thay đồ đi.”

Thinh Thinh bất giác bị Ni Ni đẩy vào phòng.

Từng dòng nước mát lạnh như thức tỉnh cô về với thực tại.

“Hình như cô chưa trả lời hắn, hay là hắn không hiểu điều cô muốn nói,…

Thinh Thinh à, không sao cả, mình có thể bắt đầu lại mà.

“Thật không, liệu còn có thể bắt đầu lại như xưa không? Hôm nay lúc Nguyệt Hạ Nam ôm cô vào lòng và cái ôm của hắn đều có cái cảm giác gì đó rất lạ. Sao cô không có cảm xúc gì trước lời đề nghị của hắn, nếu như lúc trước chắc có lẽ cô sẽ không ngần ngại gì mà đồng ý ngay, hoặc giả có thể hạnh phúc đến điên lên mất. Nhưng tại sao…tại sao hôm nay cô lại không hề có cảm giác như vậy?”

Cô mang theo dòng suy nghĩ, mệt nhoài bước khỏi phòng tắm, đặt chiếc điện thoại lên bàn.

“Cái gì đây?”

Không biết từ đâu Ni Ni chợt nhảy cẩng lên:” Ý.. ý.. ý cái đó là của tớ, đừng đụng vào.”

Thinh Thinh ngạc nhiên cầm tấm thiếp trên tay, đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Ni Ni:”Cậu đi xem mắt à?Còn là hôm nay nữa.”

Nghe thế Ni Ni nhảy xổm lên giật lại tờ thiếp, trả lời nhẹ như bâng:”uk.”

Thinh Thinh tỏ vẻ khó chịu,khoanh tay trước ngực,chăm chăm nhìn đối phương:”Sao chuyện lớn như vậy cậu không nói cho tớ biết hở?”

“Chuyện chưa đến đâu mà.”

“Thế hôm nay tình hình thế nào rồi?”

Nói đến đây sắc mặt Ni Ni bỗng sa sụ,xua xua tay: “Thôi đừng nhắc nữa, nhắc đến là phát ghét. Cái công ty hách dịch, giới thiệu ai không giới lại đi giới thiệu cái thằng cha khùng đó.”

Thinh Thinh lườm cô bạn, mỉa mai:” Này, không thích thì thôi, sao lại nói người ta thậm tệ đến vậy cơ chứ.”

Ni Ni vội lắc đầu:”Cậu không biết đâu, có ai lần đầu tiên gặp nhau mà lại…”

Tại một quán Starbucks coffee sang trọng,

Một chàng trai tóc vàng, dịu dàng nhấp lấy ly capuchino bốc khói ngun ngút, bàn tay thon dài gõ nhẹ lên thành ly.

Ni Ni hớt hải chạy đến:”Xin..”

Chưa đợi cô nói dứt,hắn khó chịu đưa tay chỉ chiếc đồng hồ trên tay:”Cô có biết là cô trễ hết 3 phút 26 giây không?”

Cằm Ni Ni như muốn rớt cả xuống đất,há hốc trăn trối nhìn đối phương.

Ôi mẹ ơi!!! Tính cả từng phút từng giây cơ đấy.

Ni Ni vẫn cố giữ nét mặt tươi cười: “Xin lỗi anh, do có tí việc bận nên tôi đến hơi trễ.”

Nhưng hình như đối phương không hề chú ý đến lời cô nói, hắn săm soi nhìn cô từ đầu đến chân rồi quay đi nhẹ nhàng phán một câu:”Cô có vẻ hơi bị lùn và tũn.”

Nghe vậy Ni Ni không còn nhịn nhục được nữa, cái tính ngang ngạnh, bộc trực vốn định cất giấu thật kĩ để xứng mặt xứng mũi với người ta giờ đây bỗng bộc phát:”Lùn cái đầu nhà anh, ừ tui lùn đấy. Rồi sao nào? Lùn thì có lấy mất cái chìêu cao của a không? Đâu giống như anh, con trai gì đâu để tóc vàng khè nhìn y chang con sư tử bị thiến tới nơi, đã vậy còn săm soi người khác từng chút một chả khác gì đàn pà. Chả trách phải đi coi mắt là đúng rồi.”

Thinh Thinh ôm bụng cười hả hê:”Hahahaha, chỉ thế thôi à?”

Ni Ni cáu gắt:”Chứ muốn sao nữa? gặp hắn là mình ghét thấu xương, người đâu mà vô duyên hết biết.”

Nghe vậy Thinh Thinh tỏ ra đồng tình, vỗ vỗ vào vai cô nàng:” Đúng là chị Ni Ni nhà ta, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, dù cố giấu thế nào thì bản tính vẫn bộc bạch ngang ngạnh như thế. Hahahaha…”

Ni Ni cố tình như không để ý, trùm mền kín cả đầu:”Thôi ngủ đi cô nương.”

Sáng hôm sau, cô vẫn vác mặt dày mày dạng đi làm như thường lệ. Mọi thứ hôm nay có vẻ rất lạ, dường như thiếu vắng cái gì đó, cô đảo mắt điểm danh từng người một.

“A!!! Thì ra là thiếu Nguyệt Hạ Nam. Sao hôm nay anh ấy không đến công ty nhỉ? Hay là lại đi công tác rồi?”

Đang suy diễn mông lung thì bàn tay ai đó khẽ vỗ lên vai cô:”Này Thinh Thinh, luật sư Nam bảo tôi đưa cho cô cái này.”

“Là gì thế?”

“Tôi không biết nữa. Cô cứ mở ra mà xem, tôi đi làm việc đây.”

Thinh Thinh mỉm cười:”Uk, cảm ơn cô nhé. À mà sao hôm nay không thấy Hạ Nam nhỉ?”

Diệu Diệu chợt nở nụ cười lạ lùng:”Hạ Nam?”

Thinh Thinh bất giác cũng sững người nhận ra cái xưng hô vô cùng kì quặc của mình, cô đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống nền nhà, dụi dụi cái chân.

Thấy vậy Diệu Diệu nheo mắt nhìn cô đầy ẩn ý, bảo:”luật sư Nam sáng nay vừa sang Đại Lục công tác rồi. Thật ra, tôi cũng không hiểu lắm, công việc bên bển đáng lẽ là do ông bác Đức Minh phụ trách, nhưng khi không luật sư Nam lại muốn đích thân qua bển, không biết có vấn đề quan trọng gì không?”

Mặc dù không rõ gì mấy nhưng Thinh Thinh vẫn gật đầu:” Ồ.”

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Diệu Diệu bỗng đưa ánh mắt như tra khảo nhìn cô:” À mà hình như hai người có chuyện gì phải không?”

Thinh Thinh ngờ ngệch nhìn đối phương:“Chuyện gì?”

“À, không có gì, chỉ là sáng nay lúc nhắc đến cô tôi thấy ánh mắt anh ấy có điều gì đó khác lạ. Mà thôi tôi đi làm việc đây.”

Thinh Thinh gở chiếc phong bì màu hồng xinh xắn, bên trong ấy là những dòng chữ trẻ con nắng nót rất đẹp, rất tròn trĩnh.

“Chị Thinh Thinh, em là bé Bảo Bảo đây, rất cảm ơn chị và anh Hạ Nam đã giúp mẹ em. Ở bên mẹ, em vui lắm, nào là được ăn kem, ăn bánh, mỗi ngày trước khi ngũ bé Bảo Bảo đều được mẹ kể chuyện cả J. Hôm nay mẹ Bảo dạy Bảo viết thư cho chị….. Chúc chị luôn luôn vui vẻ.”

Cô bất giác đứng mỉm cười ngây ngô, cẩn thận gấp tấm thiệp lại như ban đầu.

“Chắc Nguyệt Hạ Nam cũng nhận được một tấm thiệp tương tự như vậy nhỉ? Không ngờ bé Bảo Bảo lại đáng yêu đến thế, đến tận bây giờ vẫn còn nhớ đến cô. Quả thật cái cảm giác giúp được người ta là hạnh phúc biết bao. Cô cũng hạnh phúc lắm khi nhận được thư của em Bảo Bảo à.”

Ở bên kia vùng trời, ai đó vừa từ phòng hội nghị bước ra, khuôn mặt sắc lạnh không chút biểu cảm. Thấy anh đứng dựa vào tường thẫn thờ, cô gái tiến lại gần.

“Luật sư Nam, anh chưa về à.”

“Uk.”

Nghe vậy cô nheo mắt tinh nghịch: “Không biết tôi có vinh hạnh mời anh đi dùng cơm không nhỉ?”

“Xin lỗi, tôi còn nhiều việc lắm.”

“Này không phải mất phong độ thế chứ, người ta con gái đã lên tiếng mời rồi cơ mà.”

Anh cau đôi mày thanh tú lại, đưa mắt áp sát về phía đối phương:”Nếu cô muốn tán tỉnh tôi.”Dừng một chút, anh tiếp:”Thì làm ơn…cút!!!”

Cô gái ấy có vẻ cũng khá mặt dày,trước những lời như vậy mà vẫn không hề biến sắc,giọng nũng nịu:”Này, có cần phải phũ phàng như vậy không. Biết đâu được anh lại có hứng thú với tôi.”

Anh nhếch mép:”Hừm…Không bao giờ, vì cô không phải là cô ấy.”

“Hóa ra là đã có người yêu ư? Vậy mà nãy giờ cứ vòng vo mãi.”

Anh không nói gì, xách đống tài liệu đi thẳng một mạch, chỉ bỏ lại vỏn vẹn một câu thờ ơ, không cảm xúc:”Không, tôi yêu đơn phương.”

Anh định bỏ đi thì bị nắm lại:“Này, cô gái đó có gì tốt đẹp hơn tôi mà lại khiến anh điêu đứng đến vậy?”

Bước chân anh bỗng khựng lại.

“Tại sao? Tại sao ư? Chính anh cũng không biết là vì sao…Nhưng mỗi khi thấy cô buồn, thấy cô gặp vấn đề anh lại muốn mù quán lao vào để chở che, bao bọc cô….anh cũng đang rất muốn biết, muốn biết vì sao lại thế, để anh còn có thể dứt ra được…Liêu Tâm Thinh, tại sao anh lại yêu em cơ chứ?”