Đại khái bởi vì nằm gần Trấn Ma tông nên khu rừng cũng ko có yêu thú nguy hiểm nào. Cho nên với thực lực của hắn, hắn vẫn dám một mình tiến vào đó tu luyên trong đêm khuya.
Trên thực tế, với tu vi của hắn thì cũng chỉ có ở gần Trấn Ma tông mới là an toàn.
Nơi đây rất hoang vắng. Ngoài trừ Trấn Ma tông, ít ai lui tới trong phạm vi mấy ngàn dặm này. Khi có yêu thú bộc phát, dù là yêu thú yếu nhất cũng đều có thể ngang bằng với Thiên Môn cường giả, gặp được chỉ có chết!
Cơ Trường Không ngồi xếp bằng trên một cây cổ thụ phải đến năm người ôm mới hêt. Dù chỉ là một cành cây khô thôi nhưng vẫn ko có vấn đề gì.
Từ trong người, hắn lấy quyển sách nhỏ đầy mỡ, sáng bóng ra. Trang bìa vì quá bẩn nên chỉ có thể mơ hồ đọc được là Đại Diễn Phong Thiên Kinh, ko biết tên công pháp là gì nữa. Tuy bề ngoài nhìn ko được tốt cho lắm nhưng khi đọc lên thì nghe cũng có khí thế hào hùng.
Tinh lực không một tiếng động, không ngừng hội tụ đến gần hắn, căn bản ko cần Cơ Trường Không dẫn dắt. Từng sợi tinh lực mát lạnh, từng sợi tinh lực bá đạo lưu chuyển trong người, từng chút từng chút tăng cường độ thân thể của hắn lên.
Sau khi có được khối Tinh đồ thứ hai thì tốc độ tu luyện của hắn lại tăng thêm. Tốc độ hội tụ tinh lực ước chừng tăng lên gấp đôi.
Hắn đắm chìm trong việc tham ngộ Đại Diễn Phong Thiên Kinh, từng chút từng chút, bỏ qua tất cả mọi chuyện.
"Thiên địa chi sơ, đại diễn ngũ thập, độn khứ kỳ nhất, dư giả tứ thập hữu cửu, tứ cửu vi thiên, diễn hóa vạn vật, độn khứ vi sinh, vi chúng sinh lưu nhất tuyến sinh ky, nhược đắc kỳ nhất, khả diễn hóa vạn vật, khả phong trấn cửu thiên. . ."
DG: em bó tay #.#. -KìNgộ
Tuy chỉ là kinh văn Khai Mạch cảnh giới nhưng nội dung lại phức tạp vô cùng. Trang kinh văn này giới thiệu rất nhiều nhưng những điều liên quan đến công pháp tu luyện cũng chỉ có bốn mươi chín chữ.
"Khai Mạch thập tam trọng, mỗi Mạch là một tầng trời, người Khai Mạch sẽ mở ra thiên nhân chi lộ, dẫn động các tinh khí của trời nhập vào cơ thể thành vô thượng, rèn thân thể. . ."
Cơ Trường Không từ từ nói ra mỗi chữ mỗi câu trong phần tu hành của trang kinh văn, nhưng càng ngày lông mày lại càng nhíu lại sâu hơn.
Không phải Khai Mạch chỉ có thập nhị trọng thiên sao? Thập tam trọng là gì đây? Chẳng lẽ lại sai? Không có khả năng! Nhưng chẳng lẽ Khai Mạch thật sự có thập tam trọng. Chẳng lẽ người đời tu hành không đến nơi đến chốn? Cơ Trường Không thông suốt, trong mắt loé lên vẻ kích động.
Không thể không nói, phúc duyên của hắn thật là rất nghịch thiên, ít nhất chín thành chín tu giả có thể nhìn ra được điều này.
Có thể gọi là "Kinh" thì ít nhất công pháp trong đó cũng do Thánh Nhân vì truyền lại đạo thống mà lưu lại, trân quý vô cùng, là nội tình toạ trấn cho một tông môn, một thế lực. Đối với một người tu hành bình thường thì kinh văn như vậy không thể gặp cũng không thể cầu.
Chiến Hồn điện, Phiêu Miểu Thánh địa, những thế lực này vì sao lại có thể trở thành thế lực vô thượng? Tất cả cũng chỉ do một quyển sách tên là Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh làm nên. Một quyển sách như vậy cũng đủ để Hoàng Thiên Kiêu và quái vật khổng lồ ở phía sau nàng ấy dù phải đắt tội với hai thế lực lớn cũng ko muốn buông tha.
Một quyển kinh văn, dù ko trọng vẹn thì cũng có thể tạo nên một thế lực khổng lồ, dù ko bất diệt thì cũng thuộc vào nhóm những thế lực hàng đầu.
Kinh văn còn sót lại ở trên đời thật sự quá ít, gần như ko thể thấy được. Mà Cơ Trường Không cũng chỉ là một người có xuất thân từ một tiểu thế giới nên hắn cũng ko có nhiều hiểu biết về thứ đồ vật này, dù trước đó hắn nhận được ko ít ký ức của Luyện Ngục Không .
Không thể không nói, hắn rất may mắn!
Có thể trở thành kinh văn thì nó tất có đều vượt trội. Cho dù là tốc độ tu luyện, pháp lực tu thành có trình độ hùng hậu có uy lực ra sao, hay là trình độ pháp thuật kinh khủng như thế nào, v.v... thì tất cả những điều này ở trong kinh văn đều vượt xa công pháp tu luyện bình thường khác.
Mà kinh văn Khai Mạch cảnh giới quan trọng và đặc biệt nhất ở chỗ Khai Mạch thập tam trọng thiên, khai mở ra thập tam trọng, vô địch cùng cảnh giới.
Ô...ô...n...g!
Thân thể Cơ Trường Không bắt đầu rung rung. Tinh khí xung quanh hắn bắt đầu hội tụ. Tinh lực và tinh khí không liên quan gì nhau cũng chia ra tiến vào thân thể và kinh mạch của hắn.
Hắn ngồi ngay ngắn, không cách nào có thể tưởng tượng được chuyện đang diễn ra. Hắn rơi vào cảnh giới huyền diệu khó giải thích được. Hắn vận hành công pháp như trên kinh văn đã ghi. Vô số tinh khí cuồn cuộn kéo đến. Thậm chí khi chúng tiếng vào trong cơ thể của hắn thì giống như sông lớn cuồn cuộn gầm thét.
Tinh lực xuyên cả bầu trời, chiếu sáng một khu vực rộng lớn đến trăm trượng. Tinh khí cuồn cuộn qua lại, chấn động gió, sét chín tầng trời.
Cơ Trường Không bày ra cảnh tượng tu luyện thật làm cho người khác phải hoảng sợ. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ sợ sẽ bị nghẹ họng, chỉ biết mở to mắt mà nhìn.
Mà động tĩnh lớn như vậy thì dù có cánh rừng rậm nguyên thủy cũng ko thể nào giấu được người khác. Ko đến nửa nén hương sau, lão bất tử mang theo quỷ rượu và Ám Dạ tới. Đương nhiên, bọn họ cũng ko tránh khỏi việc bị kinh ngạc bởi sự việc đang diễn ra trước mắt.
"Không hổ là đồ đệ của lão đạo, miễn cưỡng cũng có bảy phần thiên tư của vi sư năm đó. Không tệ, không tệ..."
"Ồ, thiên phú không tồi, cũng như ta năm đó..."
"Nói nhảm. Ám Dạ đại gia ta năm đó ko phải mạnh hơn hắn rất nhiều sao, cắt. . ."
Bất kể là lão đạo sĩ chẳng biết xấu hổ, Đại sư huynh say khướt nói cứ như thật, hay là Ám Dạ nói chua chát như thế nào thì có một điều có thể xác định, động tĩnh do Cơ Trường Không gây qua quả là ko nhỏ.
Nhưng bây giờ hắn bất chấp mọi thứ, toàn tâm toàn ý muốn đột phá.
Thân thể mạnh mẽ, tính bền dẻo của kinh mạch cũng mạnh mẽ nhưng muốn đột phát thì độ khó thật sự rất lớn.
Từng đợt, từng đợt tinh khí trùng kích kinh mạch của hắn. Thế nhưng kinh mạch của hắn giống như đá ngầm, vẫn lù lù bất động, mặc cho gió táp mưa sa cũng ko sứt mẻ chút nào.
Thân thể của hắn quá mạnh mẽ nên bình cảnh cũng lớn đến khó có thể tượng tượng. Dù hắn đã tích luỹ thâm hậu nhưng nếu muốn vượt qua cửa ải này thì cũng ko hề dễ dàng.
Một lần, hai lần, ba lần. . . Liên tiếp trùng kích đến chính lần mà tất cả đều thất bại. Nếu thân thể của hắn ko mạnh mẽ thì chỉ sợ bây giờ kinh mạch đã bị đứt từng đoạn. Nhưng dù vậy, khắp người hắn cũng đã đầy máu tươi.
"Tiểu sư đệ, mau uống hết nửa vò rượu này." Ngay khi thần sắc Cơ Trường Không gần như mơ hồ, cơ hồ muốn thất bại thì bỗng có một tiếng hét truyền đến, như thể hồ quán đỉnh* đánh thức hắn.
*Thể hồ quán đỉnh: ý nói Cơ Trường Không được làm cho thanh tỉnh. (Có thể hiểu đây là một nghi thức bên Phật giáo Mật tông, vẩy nước lên đầu đệ tử, với ý nghĩa ban truyền và khai mở trí tuệ cho hành giả, tăng thêm năng lực gia trì cho hành giả mật tông dứt trừ bệnh tật, phiền não trong thân và tâm.) -KìNgộ
Nửa vò rượu to gần bằng quả đấm bay đến. Hắn đưa tay bắt lấy, không nhiều lời, một ngụm nuốt vào, lập tức sắc mặt căng ra đến đỏ bừng.
"A, Cái này không tốt. . ." Ám Dạ ở đằng xa mở miệng, vẻ mặt cổ quái.
Rượu này là do lão bất tử lấy từ chỗ Đại trưởng lão Trấn Ma tông, Linh tửu Bách thảo. Nó được làm từ trên trăm loại Linh quả. Vì vậy, tinh khí ẩn chứa trong đó có thể nói là rất khủng bố. Cho dù là hắn, Thiên Môn tu giả, cũng chỉ có thể uống tối đa một lần một vò rượu mà thôi, huống chi là Cơ Trường Không.
"Ám Dạ chết tiệt!" Ngột ngạt đến mức đỏ bừng. Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn, cũng không phải hắn thật sự tức giận mà chỉ là muốn dùng cách này để đẩy bớt tinh khí ra mà thôi.
Hắn mở to miệng phun ra một đạo tinh khí màu ngà. Đạo tinh khí lao đi xa mấy mét cũng ko có tản đi.
Toàn thân hắn hiện lên màu đỏ như máu, gân xanh nổi đầy cổ, thậm chí có vài giọt máu từ mũi chảy xuống. Toàn thân hắn như một con tôm hùm bị luộc, thật sự rất thê thảm.
Nửa vò rượu mới nhìn tưởng là rất ít nhưng tinh khí ẩn chứa trong đó thật sự nhiều lắm! Trừ phi thân thể của hắn cường đại, nếu ko chỉ sợ sẽ bị bạo thể mà chết.
Mạnh mẽ đè xuống cơn đau nhức kịch liệt, Cơ Trường Không bắt đầu điên cuồng trùng kích kinh mạch. Vô số tinh khí hội cùng tụ lại, mạnh mẽ lao tới. Xu thế của chúng như dòng nước trong con sông lớn lao nhanh đến, rồi từ mấy ngàn trượng trên ngọn núi cao đổ xuống, xu thế không thể ngăn cản.
Phốc!
Kinh mạch thứ nhất được thông suốt, vô số tinh khí hoá thành pháp lực nhưng số lượng tinh khí hoá thành pháp lực cũng ko đáng nhắc tới.
Gần như chỉ sau một cái hô hấp, kinh mạch thứ nhất đã pháp lực lấp đầy. Sau đó tinh khí trùng trùng điệp điệp xông thẳng đến cái thứ hai, cái thứ ba...
Đám người Ám Dạ đã kinh sợ đến đầu óc choáng váng. Bọn họ tận mắt thấy chỉ trong nửa nén hương, khí thế của Cơ Trường Không đã tăng vọt đến ba lần. Nói cách khác, chỉ trong thời gian nửa nén hương, Cơ Trường Không từ phàm nhân trực tiếp đặt chân vào Khai Mạch tầng ba.
Tròng mắt lão đạo sĩ trừng lên muốn rớt ra, đại khái là do khẩn trương quá mức. Tay lão vô ý dùng sức một cái, chỉ nghe xoạt một tiếng, cái đạo bạo vốn dĩ gần như sắp phải bỏ đi vị lão xé thêm nhiều lỗ lớn nữa.
Cái này đến cùng là súc tích bao nhiêu a, lại tới nữa. Khí tức bộc phát lần thứ tư. Ám Dạ đã thật sự hữu khí vô lực rồi, thật sự là đả kích quá lớn với hắn mà. Nhớ ngày xưa, Ám Dạ đại gia năm đó cũng không quá đáng đến độ trực tiếp đặt chân đệ tam trọng, cho dù là quỷ rượu cũng ko có cái trình độ này, thế nhưng Cơ Trường Không...
Được rồi, thật lòng mà nói, đúng là ko thể bằng ngươi. Người so với người sao lại khác nhau đến vậy? Tức chết người A!
Từ xưa đến nay, người có nội tình thâm hậu như Cơ Trường Không cũng cực kỳ ít. Một mạch đột phá Khai Mạch tứ trọng thiên. Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Đã kết thúc rồi đúng ko?!" Khi khí tức tăng trưởng lần thứ năm, Ám Dạ đang gầm thét. Mặt mày đều đỏ cả lên, thật là xấu hổ chết người ta rồi, tlàm sư huynh thật rất mất mặt.
Khai Mạch ngũ trọng! Đây là yêu nghiệt sao? Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói ai có thể tích góp đến trình độ này, rất kinh thiên động địa a.
Lão đạo sĩ mừng rỡ, mặt mày vô cùng rạng rỡ, râu ria đều bị nắm thành một bó to. Nhìn xem, nhìn xem, đây chính là đồ đệ ta, đây là thiên tài a, sau này đi ăn uống cũng có thể nói ra, vô cùng có thể diện.
Cuối cùng, khí tức của hắn đánh xuống bình chướng Khai Mạch ngũ trọng đỉnh phong. Điều này làm cho mặt mũi tràn đầy đau khổ, bức bách sâu sắc của Ám Dạ nhẹ nhàng thở ra. Nếu đột phá nữa thì hắn cảm giác những gì mình thật vất vả tích luỹ tự nhiên sẽ coi như không có.
Chỉ là Ám Dạ không biết tiếp tục đột phá cũng có thể nhưng Cơ Trường Không lại ko muốn. Nếu như để Ám Dạ biết điều này thì sẽ phát sinh chuyện gì cũng khó mà tưởng tượng.