Tình Kiếm

Chương 49: Quyển 4 Kiếm Vũ -- Chương 1 Kiếm phong bất tang

“Các vị đều đến tìm tại hạ sao?” Hoa Nhược Hư xoay người lại, có chút cười khổ. Phía trước hắn là một hàng năm người, cả thảy đều phục sức đạo trang, tuổi ước chừng ba mươi, có bốn kẻ tay đã đặt trên chuôi kiếm, hặm hực như muốn lao đến.

“Hoa Nhược Hư, nếu ngươi thúc thủ chịu trói vào lúc này, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Đạo sĩ mặt dài ở giữa lên tiếng, ngữ khí có phần phách lối.

“Không biết mấy vị đạo trưởng đây xưng hô như thế nào? Có phải đều đến từ Võ Đang?” Hoa Nhược Hư lạnh nhạt nói, xem cách ăn mặc của bọn họ so với cách ăn mặc của Võ Đang có chút giống nhau, cho nên hắn phỏng đoán như thế.

“Hoa Nhược Hư, xem như ngươi cũng hiểu biết, mấy vị đạo gia ta đây chính là đệ tử của Võ Đang. Võ Đang Ngũ Kiếm mà mọi người xưng tụng chính là chúng ta, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi.” Vẫn là người vừa mới nói kia lên tiếng.

Hoa Nhược Hư trong lòng thầm buồn cười, trông hình dáng của mấy kẻ này chẳng có vẻ gì là võ lâm cao thủ. Cái gì mà Võ Đang Ngũ Kiếm chứ, đoán chừng là do bọn họ tự phong cho mình mà thôi, ít nhất là đến giờ hắn chưa từng nghe qua lần nào.

Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ lắc đầu, sải bước qua bên cạnh mấy người kia bỏ đi, hắn không muốn dây dưa cùng bọn họ.

“Hoa Nhược Hư, ngươi đứng lại cho ta!” đạo sĩ mặt dài kia tựa hồ không ngờ Hoa Nhược Hư lại bỏ đi như vậy, sau thoáng ngẩn người liền lập tức phản ứng, động tác của y kể ra cũng linh hoạt, chuyển thân một cái đã đến trước mặt Hoa Nhược Hư, chặn đường hắn lại.

“Tại hạ cùng Võ Đang chưa từng động chạm, mong đạo trưởng không nên bám riết lấy tại hạ.” Hoa Nhược Hư vừa nói vừa tiếp tục đi về trước.

“Vù vù!” Âm thanh sau lưng hắn vang lên, năm thanh trường kiếm từ các phương hướng nhằm vào những chỗ yếu hại trên người hắn đâm đến, đương nhiên muốn vừa ra tay là dồn hắn vào tử địa.

Hoa Nhược Hư vẫn không thèm quay lại, Tình Kiếm xuất vỏ rất nhanh, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp. Một trận âm thanh “đinh đang” vang lên, năm thanh trường kiếm đã rơi trên mặt đất, còn năm người Võ Đang kia lại xoay ra nhìn những thanh kiếm đến phát ngốc.

Hoa Nhược Hư trên mặt lộ ra vài phần khinh thường lẫn bất đắc dĩ, nhẹ nhàng trút ra một hơi thở dài, bước chân gấp rút, chớp mắt đã khuất dạng khỏi đám người kia.

Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng không xuôi dòng mà quay ngược trở lên nhằm hướng Tương Dương, hắn muốn đến Phiêu Tuyết sơn trang gặp mặt Tuyết Du Du, hắn muốn hỏi nàng vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, hắn không thể mang trên lưng cái tội danh dâm tặc hái hoa một cách không minh bạch như thế.

Điều Hoa Nhược Hư không biết chính là, hành tung của hắn trên giang hồ lúc này đã được thông truyền rộng rãi ra bên ngoài.

Hoa Nhược Hư miệt mài ngày đêm, gấp rút tiến về Phiêu Tuyết sơn trang, nếu thuận lợi mà nói, chỉ còn 3 ngày nữa là hắn có thể đến được Tương Dương rồi, tiếc là trên đời này sự tình thường không như ý muốn.

Kỳ thật Hoa Nhược Hư cảm giác được trên đường đi vẫn có người đang âm thầm theo dõi hắn, chỉ là những người này không tùy tiện giống như năm tên đạo sĩ hắn gặp ở Vũ Xương kia, trong lúc nhất thời bọn họ tựa hồ không dám xuống tay mà chỉ bám theo hắn, đại khái là đang đợi viện binh đến.

Võ lâm có câu: “Gặp rừng chớ vào!”, bởi vì chốn rừng rậm thông thường chính là địa điểm phục kích tốt nhất. Hoa Nhược Hư mặc dù biết những lời này nhưng hắn hiện tại lại đang ở trong rừng cây, bởi vì muốn đến Tương Dương nhất định phải đi qua con đường này.

Vừa bước vào rừng, Hoa Nhược Hư lập tức cảm nhận được một cỗ sát khí vô hình, hắn không khỏi âm thầm đề cao cảnh giác, lúc trước hắn trúng phải phục kích của Tiềm Long bang trong rừng, suýt nữa đã làm cho A Tuyết bỏ mình, từ đó dẫn đến những biến cố về sau, đến nỗi A Tuyết bây giờ vẫn chưa biết ở nơi đâu.

Trong rừng một mảng tĩnh mịch, vài cơn gió ngẫu nhiên lướt qua cành lá xào xạt, kế đó là tiếng chân rất nhỏ của Hoa Nhược Hư. Đột nhiên phía trước trở nên thoáng đãng, lộ ra một khoảng đất trống, vốn là chổ rừng cây rậm rạp như vậy lại xuất hiện một khoảng đất trống lớn thế này không thể không nói là kỳ quái, bất quá nghĩ kỹ lại cũng không có gì lạ, bởi vì có thể nhìn ra rất rõ cây cối nơi này vừa mới bị đốn hạ không lâu, tựa như trảng đất trống này được cố ý chuẩn bị riêng cho Hoa Nhược Hư vậy.

“Hoa Nhược Hư, chúng ta chờ ngươi đã lâu rồi!” Hoa Nhược Hư chầm chậm tiêu sái tiến đến trung tâm bãi đất trống rồi dừng lại, phía sau lại lạnh lùng vang lên một thanh âm.

Hoa Nhược Hư quét mắt ra bốn phía, chỉ thấy vô số bóng người chuyển động. Trong nháy mắt hắn đã bị hàng đống người vây vào giữa, còn nơi tiếng nói phát ra đến từ một trung niên nam tử vận lam y, mặt trắng nhẵn nhụi, thân dài dáng thẳng, hai mắt lạnh lùng ép đến Hoa Nhược Hư, tựa như có một loại khí thế thái sơn áp đỉnh bức tới.

“Một trường đón tiếp long trọng như vậy chỉ dành cho mỗi mình tại hạ, thật đúng là bất ngờ quá.” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói.

“Hoa Nhược Hư, lúc ngươi gây ra tội dâm ô vạn ác kia, ngươi nên nghĩ đến cái ngày như thế này.” Trung niên áo lam vẫn lạnh giọng như cũ, ánh mắt nhìn Hoa Nhược Hư vừa có vẻ phẫn nộ vừa có vẻ khinh bỉ.

“Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?” Mặc dù người này khí vũ bất phàm nhưng Hoa Nhược Hư quả thật không quen biết y.

“Hoa công tử, vị này chính là gia chủ của Phong gia – Phong Vận Động, Phong tiền bối.” Âm thanh quen thuộc truyền tới.

“Thật không ngờ Diệp cô nương cũng đến đây!” Trông thấy thiến ảnh xuất hiện trước mắt, Hoa Nhược Hư lại lộ ra một tia cười khổ.

Diệp Vũ Ảnh dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Hoa Nhược Hư, từ đôi tròng mắt đẹp phát ra thần quang sắc bén, tựa như muốn xuyên thấu cả nội tâm hắn.

“Hoa công tử có thể cho Vũ Ảnh biết, người vì sao lại làm như vậy hay không?” Trong giọng nói của Diệp Vũ Ảnh tràn ngập cảm giác thất vọng.

“Diệp cô nương cũng cho rằng những đồn đã trên giang hồ là sự thật ư?” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chốc rồi lên tiếng.

“Diệp tiên tử, cô làm chuyên vô nghĩa với người như thế làm gì chứ!” Người lên tiếng là Phong Quá Vân, hắn cùng Phương Hiệp bây giờ nghiễm nhiên trở thành thị vệ theo bên cạnh Diệp Vũ Ảnh, nơi nào nàng xuất hiện cơ hồ đều thấy bóng dáng của họ.

“Vốn ta muốn đi gặp Du Du, tiếc là các vị lại không cho ta cơ hội, mặc kệ các vị tin hay không cũng được, ta chỉ muốn nói, những lời đồn đại trên giang hồ là không thể tin! Hoa Nhược Hư ta còn chưa suy đồi đến mức trở thành dâm tặc hái hoa đâu!” Hoa Nhược Hư không để ý đến Phong Quá Vân, từ từ quét mắt nhìn mọi người khắp bốn phía, chậm rãi cất tiếng, ngữ điệu bình tĩnh dị thường.

“Nếu Hoa công tử nguyện ý không chống cự, ta có thể cam đoan người an toàn gặp được Nhị tiểu thư.” Diệp Vũ Ảnh thoáng trầm ngâm nói.

“Diệp tiên tử, việc này….. “ Phong Quá Vân nghe thấy giật mình, quay đầu định nói gì đó, bất quá lại bị ánh mắt của Diệp Vũ Ảnh ngăn lại.

“Diệp cô nương, nếu thật sự có thể như vậy, thế sao không để cho tại hạ có thể gặp được Du Du trước rồi tính?” Hoa Nhược Hư cười lạnh, đối với lời đề nghị của Diệp Vũ Ảnh khước từ không chịu.

“Diệp tiên tử, đối với loại cùng hung cực ác này không cần nói điều kiện làm gì, trước hết hãy để cho ta đòi lại công đạo cho cháu gái đi.” Tiếng nói của Phong Vân Động nhẹ nhàng truyền tới.

“Phong tiền bối đợi đã, để vãn bối ra trước!” Phương Hiệp nãy giờ không nói tiếng nào bỗng nhiên cướp lời bước ra khỏi đám người, đến cách Hoa Nhược Hư chừng hai trượng thì ngừng lại.

“Hoa huynh, ta vẫn xem huynh là đối thủ tốt nhất của ta, bây giờ ta chỉ muốn cùng huynh tỷ thí một trận bình thường, bởi vì có lẽ từ đây về sau, ta sẽ không còn cơ hội này nữa.” Giọng nói của Phương Hiệp bao hàm một loại cảm giác mất mác sâu sắc.