Tình Kiếm

Chương 42: Chương 10 Tình khổ như tư (Tình khổ như thế)

Nam Cung Hiên Viên vẫn đánh giá thấp Hoa Nhược Hư, thủ chưởng của y tiến sát người hắn, vốn trong mắt y cho rằng Hoa Nhược Hư đã không còn sức hoàn thủ. Đột nhiên, Tình Kiếm tán phát ra đóa đóa kiếm hoa, nhắm vào thủ chưởng của Nam Cung Hiên Viên, kiếm khí lạnh lẽo làm cho y rùng mình, bất đắc dĩ phải lui về sau. Hoa Nhược Hư cảm giác yết hầu một trận phát ngọt, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lẽ nào hôm nay ta phải bỏ mạng ở đây sao? Không, ta không thể chết được. Sư tỷ còn ở nhà đợi ta, Thanh tỷ không biết ở chốn nào, Tiểu Tuyết đang đứng bên bờ vực cái chết, ta không thể chết được! Hoa Nhược Hư điên cuồng gào thét trong lòng. Nhãn tình hắn như ngưng đọng lại, chân khí còn sót lại trong cơ thể cấp tốc tụ tập khởi, Tình Kiếm chậm chậm vung lên, hướng vào hư không vẽ ra một đường kiếm, một đường kiếm đáp lại nỗi nhớ nhung tới Hoa Ngọc Loan, đáp lại sự lo lắng cho Giang Thanh Nguyệt, đáp lại sự thương tiếc với Hàm Tuyết, đáp lại sự quyến luyến của sinh mệnh, tất cả đều gói gọn trong một kiếm này, một kiếm đáp tình... kiếm ấy chính là - Tình Thâm.

Kiếm pháp xuất thần nhập hóa, kiếm chiêu kỳ diệu vô cùng, rốt cục Nam Cung Hiên Viên cũng bị bức lui vài bước, lúc này mặc dù Hoa Nhược Hư đã nhắm mắt lại, nhưng đại não lại thanh tỉnh dị thường, nhất cử nhất động chung quanh hắn đều có thể cảm ứng rõ ràng, hắn cảm thấy vòng vây kín kẽ chung quanh hé ra một khe hở, đường kiếm kết thúc, cuối cùng hắn cũng có thể đem Hàm Tuyết thoát khỏi vòng vây, vượt tường mà đi, bởi vì dùng sức quá độ, không kiềm chế được, không trung lại vẩy ra một làn huyết vụ.

“Muốn chạy sao?” Nam Cung Hiên Viên hừ lạnh một tiếng, mặc dù vẫn còn khiếp sợ trước kiếm pháp vừa rồi của Hoa Nhược Hư, bất quá y khẳng định sức lực Hoa Nhược Hư giờ đã như đèn treo trước gió, thân hình liền khẽ động, định phóng người đuổi theo. Đúng lúc này, hai bóng trắng dịu dàng chợt bay đến, dừng ngay trước mặt Nam Cung Hiên Viên, Nam Cung Hiên Viên một phen kinh ngạc, không biết nên làm như thế nào mới phải, bởi vì hai người vừa tới chính là Tô Đại Nhi cùng thị nữ của nàng - Lưu Vân.

“Lưu Vân, ngươi nói cho Đại trưởng lão biết lời của ta đi.” Tô Đại Nhi sắc mặt vô cùng khó coi, nhãn thần phức tạp liếc nhìn Nam Cung Hiên Viên, sau đó chuyển mình nhằm hướng Hoa Nhược Hư vừa biến mất mà đuổi theo.

“Trưởng lão, tiểu thư bảo ta nói với ngài một câu. Tiểu thư nói, nếu ngài muốn làm cung chủ, người có thể lập tức nhượng vị cho ngài.” Ngữ khí của Lưu Vân nghe không ra vẻ cao thấp, tựa như hoàn toàn là một kẻ bàng quan.

“Lưu Vân, chẳng lẽ ngươi không biết ta cũng vì muốn tốt cho cung chủ sao?” Nam Cung Hiên Viên nghe xong những lời này sắc mặt thoáng chốc trở nên vô cùng chán nản, thật lâu sau mới thở dài nói.

“Trưởng lão, ta chỉ là một nha hoàn, có một số việc ta không thể hiểu, bất quá ta biết một điều, có thể Hoa công tử và tiểu thư ở cùng một chỗ, tương lai tiểu thư sẽ không hạnh phúc, nhưng nếu Hoa công tử bây giờ mà chết đi, cả đời này của tiểu thư cũng sẽ không được vui vẻ.” Lưu Vân nhẹ nhàng nói: “Trưởng lão, ta đi tìm tiểu thư đây.” Nói xong liền quay người nhằm hướng Tô Đại Nhi vừa bỏ đi cấp tốc đuổi theo.

Hoa Nhược Hư hoàn toàn nhờ vào một cổ ý chí mà gắng gượng chạy về trước, hai mắt đã dần cảm thấy mơ hồ, bước đi dần trở nên tập tễnh, mồ hôi trên trán nhễu xuống từng giọt, đầu óc quay cuồng. Hắn vấp phải một tảng đá ngã xuống, Hàm Tuyết trong lòng hắn cũng vì cơn chấn động này mà văng ra xa hơn một trượng, còn Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng trở nên hôn mê hoàn toàn.

“Nhược Hư ca ca.” Tô Đại Nhi xa xa thấy Hoa Nhược Hư ngã xuống, vội hô to một tiếng, cấp tốc chạy đến chỗ hắn. Giờ phút này nàng không còn quan tâm đến thân phận Ma Cung cung chủ của mình nữa, đưa tay dò thử hơi thở của hắn, lúc này đã như có như không. Tô Đại Nhi trong lòng ảm đạm, ôm lấy Hoa Nhược Hư chuyển thân lao đi, mà Hàm Tuyết bên cạnh lại dường như không hề để ý đến.

“Lý Bất Nhân, nếu ngươi không thể cứu sống Nhược Hư ca ca, ta chính thức đem ngươi đi chôn!” Tô Đại Nhi lạnh lùng nói.

“Cung chủ, người yên tâm, ta nhất định sẽ cứu được Hoa công tử.” Lý Bất Nhân trong lòng có chút cảm giác khiếp vía, việc nói dối lần trước xem ra đã bị cung chủ biết rồi, lần này nếu không thể cứu sống Hoa Nhược Hư lấy công chuộc tội, chỉ sợ hắn chỉ còn một con đường chết.

“Cung chủ, người yên tâm, Hoa công tử tuy thương thế rất nặng, bất quá hắn thể chất dị thường, hơn nữa còn có một cổ chân khí hộ trụ tâm mạch, cho nên tính mệnh hắn tuyệt đối không hề nguy hiểm, bất quá ….. …..” Nửa canh giờ sau, Lý Bất Nhân cung kính nói với Tô Đại Nhi. Trong nửa canh giờ này, nàng vẫn luôn nhìn Hoa Nhược Hư, ánh mắt không rời đi khắc nào, trên mặt tràn đầy lo lắng.

“Bất quá thế nào?” nàng vội vàng hỏi.

“Bởi thương thế của Hoa công tử quá nặng, cho nên có lẽ cần phải có một khoảng thời gian dài mới có thể hoàn toàn hồi phục.” Lý Bất Nhân nói nhanh, hắn không muốn mất mạng vì cơn giận của Tô Đại Nhi.

“Vậy là tốt rồi.” Nàng cuối cùng trút ra một hơi thở dài, đột nhiên sắc mặt khẽ đổi, rốt cục cũng nhớ đến một việc.

“Lưu Vân, Phi Nhứ, các ngươi ở đây chiếu cố Nhược Hư ca ca, ta phải ra ngoài một chuyến.” Nàng vội vàng nói.

Tô Đại Nhi rốt cuộc cũng nhớ tới Hàm Tuyết, chỉ là lúc nàng trở lại địa phương khi nãy lại hóa ra ngẩn người, trên mặt đất không lưu lại dấu vết gì, Hàm Tuyết không biết từ lúc nào đã tiêu thất mất dạng.

Hoa Nhược Hư không biết mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ biết vừa trải qua một giấc mộng dài, trong mộng hắn gặp được vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, gặp được sư tỷ, gặp được Thanh tỷ, còn có cả Tiểu Tuyết và Tô Đại Nhi, bọn họ ở cùng nhau thật vui vẻ, thật hạnh phúc, nhưng một trận cuồng phong bất chợt cuốn qua khiến cho các nàng đều biến mất, chỉ còn lại một mình hắn cô đơn trơ trọi. Trong lúc kinh hãi, hắn đột nhiên tỉnh lại.

Trước mắt hắn lúc này là một bức màn hồng, chăn đệm chung quanh toát lên mùi thơm quen thuộc, hắn biết những thứ này thuộc về ai. Mấy lọn tóc còn vương trên má, một bóng người màu trắng đang nép vào người hắn ngủ say. Thân thể khẽ cử động, hắn cảm giác cả người nhũn ra, không có một chút khí lực.

“Nhược Hư ca ca, huynh tỉnh rồi hả?” Hắn vừa cử động thì Tô Đại Nhi đã bừng tỉnh, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, tựa hồ không dám tin chuyện này là thật, sau đó lập tức ngồi sát lại hắn, nụ cười lộ ra trên mặt.

“Nhược Hư ca ca, huynh cuối cùng cũng tỉnh lại, ta rất lo cho huynh.” Đại Nhi cúi đầu nói, giọng điệu nỉ non. Nhược Hư muốn đẩy nàng ra, nhưng bất đắc dĩ không còn chút khí lực nào.

“Tô... Tô cung chủ, đa tạ ân cứu mạng của cô.” Hoa Nhược Hư phát hiện lúc hắn nói những lời này, trong lòng cũng cảm giác nhói đau.

“Nhược Hư ca ca, huynh không thể gọi ta là Đại Nhi sao?” Gương mặt Đại Nhi vốn đang tươi cười đột nhiên trở nên u oán vô cùng, nàng thở dài một tiếng nhẹ nhàng hỏi.

Nhược Hư trầm mặc không nói, không khí trở nên có chút nặng nề.

“Nhược Hư ca ca, huynh đã ngủ bảy ngày rồi, chắc là đói bụng lắm! Ta đi chuẩn bị canh hạt sen cho huynh uống, huynh không nên cử động đó.” Đại Nhi lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát, yêu kiều nói.

“Chậm đã!” Mắt thấy Đại Nhi muốn đi ra, Nhược Hư vội vàng hô lên, gắng gượng ngồi dậy.

“Nhược Hư ca ca, huynh làm sao vậy?” Tô Đại Nhi vội vàng đi đến đỡ lấy thân thể của hắn, ôn nhu hỏi.

“Tiểu Tuyết đâu? Muội ấy ở nơi nào?” Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi.

Tô Đại Nhi sắc mặt buồn bả, ánh mắt chợt thoáng vẻ lo lắng, bất quá lập tức trở lại bình thường.

“Tiểu Tuyết bây giờ thế nào? Cô mau nói cho ta biết!” Hoa Nhược Hư thấy nàng không nói, trong lòng khẩn trương, giọng nói dậy lên chút kích động, níu chặt lấy người nàng.

“Nhược Hư ca ca, huynh yên tâm, nàng ấy không việc gì, bất quá Lý hộ pháp nói nàng phải nghỉ ngơi vài ngày.” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng nói, “Huynh trước hết hãy bảo trọng thân thể mình, không nên suy nghĩ nhiều quá.”

“Muội ấy không việc gì là tốt rồi.” Hoa Nhược Hư thở phào nhẹ nhỏm, đối với lời nói của Tô Đại Nhi không chút hoài nghi.

“Nhược Hư ca ca, ta đi đây.” Tô Đại Nhi chậm rãi rời khỏi khuê phòng của mình, vừa quay đầu lại nhìn Hoa Nhược Hư, thở dài một tiếng, xoay người bước nhanh.

“ Lưu Vân, Phi Nhứ, có tin tức gì của Hàm Tuyết chưa?” Tô Đại Nhi hỏi.

“Tiểu thư, Hàm Tuyết tựa như bốc hơi khỏi thế gian, chúng ta cả một chút dấu vết cũng tìm không thấy.” Lưu Vân bất đắc dĩ trả lời.

“Tiểu thư, Hoa công tử biết chuyện này chưa?” Phi Nhứ ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi.

“Chàng bây giờ thân thể quá yếu nhược, có thể chịu không nổi đả kích, chúng ta trước hết cứ gạt chàng, chờ cho thương thế hoàn toàn hồi phục mới nói cho chàng nghe.” Tô Đại Nhi lắc đầu nói.

Tô Đại Nhi tay bưng bát canh nhẹ nhàng mở cửa, nhưng lại phát hiện một cảnh tượng kỳ dị, thân thể Hoa Nhược Hư đang trôi lở lửng giữa không trung, trên người phát ra bạch sắc quang huy chói lọi.

Sau khi Tô Đại Nhi ra ngoài, Hoa Nhược Hư vô tình chạm phải Tình Kiếm bên cạnh. Ngay lúc hắn tay hắn vừa chạm vào kiếm, không biết vì sao tim chợt đập nhanh hơn. Lúc đó, hắn cùng Tình Kiếm như có cảm giác huyết mạch tương liên, từng tia khí tức mát lạnh theo thân kiếm truyền tới, khí tức trong người bị thôi động, chân khí bắt đầu vận chuyển theo một vòng tuần hoàn, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, hắn cảm giác chân khí trong cơ thể càng ngày càng dư thừa, dần dần hắn tiến vào trạng thái nhập định.

Không biết trải qua bao lâu, thân thể lơ lửng giữa không trung của hắn bắt đầu chậm rãi hạ xuống, lại trở về trạng thái tựa nửa người vào thành giường ban đầu, đúng lúc này Hoa Nhược Hư từ trạng thái nhập định phục hồi tinh thần trở lại, mở to mắt ra, lại phát hiện Tô Đại Nhi đang si ngốc nhìn hắn, chén canh hạt sen sớm đã nguội lạnh rồi.

“Nhược Hư ca ca, huynh nhập định được sáu canh giờ rồi, huynh đợi một chút, ta sẽ đem cho huynh chén canh khác.” Tô Đại Nhi mỉm cười vui vẻ, lúc phát hiện Nhược Hư đang nhập định, nàng biết không thể để hắn bị quấy nhiễu nên vẫn không rời đi mà thủ hộ bên cạnh.

Hoa Nhược Hư trong lòng thở dài một tiếng, Đại Nhi, nàng hà tất phải đối tốt với ta như vậy! Hắn vận công xem xét, phát hiện thương thế mình đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa công lực tựa hồ còn tiến bộ lên một ít, so với trước kia càng trở nên tinh thuần thêm.

“Nhược Hư ca ca, sao huynh lại ngồi dậy? Thương thế của huynh chưa khỏi hẳn đâu.” Đại Nhi lúc quay lại thấy hắn đã mặc xong y phục, vội vàng đặt chén canh đến bên cạnh hắn.

“Đại Nhi, ta không việc gì đâu, cô không cần lo lắng.” Hoa Nhược Hư mỉm cười nói, Tô Đại Nhi lại dùng bàn tay ngọc ngà bắt mạch cho hắn.

“Tốt quá, Nhược Hư ca ca, huynh thật sự không việc gì rồi.” Tô Đại Nhi cao hứng vòng tay ôm cổ hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, thanh âm hơi run rẩy nói, “ Nhược Hư ca ca, huynh gọi ta là Đại Nhi, huynh không trách ta nữa phải không ?”

“Đại Nhi, cô đâu làm gì có lỗi với ta, ta sao có thể trách cô?” Hoa Nhược Hư thở dài nhẹ nhàng nói, hai tay hắn không biết nên để đâu, rốt cuộc cũng ôm lấy thân thể động lòng người của nàng.

“Được rồi, Đại Nhi, cô dẫn ta đi thăm Tiểu Tuyết được không?” Hoa Nhược Hư lên tiếng phá vỡ khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này.

“Nhược Hư ca ca, ta... ta….." Tô Đại Nhi lúng túng không biết phải nói thế nào, niềm vui trong lòng lập tức bị nỗi lo lắng quét sạch.

“Sao vậy? Đại Nhi, chẳng lẽ….." Hoa Nhược Hư trong lòng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó khiến hắn toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

“Nhược Hư ca ca, Hàm Tuyết tỷ tỷ nàng, nàng….." Tô Đại Nhi vẫn chưa biết phải nói sao.

“Đại Nhi, mau dẫn ta đi xem Tiểu Tuyết!” Hoa Nhược Hư trong lòng dâng trào bi thống. Tiểu Tuyết, nàng thật sự không còn trên cõi đời này nữa sao? Hắn buông Tô Đại Nhi ra, trong giọng nói chất chứa thương tâm.

“Nhược Hư ca ca, đều tại ta không tốt !” Tô Đại Nhi trong âm điệu ngập tràn vẻ hối hận, cuối cùng cũng bắt đầu thuật lại chuyện đã qua.

Nghe nàng kể xong, Hoa Nhược Hư trầm mặc thật lâu, hắn có thể mắng nàng được chăng? Hắn biết hắn không thể làm thế, nhưng trong lòng hắn lại đang trách cứ nàng, sao nàng lại không đem Hàm Tuyết cùng về chứ?

“Đại Nhi, ta phải đi.” Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí không có chút cảm xúc gì, có lẽ chính bản thân hắn cũng không thể dứt khoát được.

Đại Nhi cũng không tiện níu giữ, sau lưng Nhược Hư tiếng đàn ưu thương văng vẳng, một bài Đại Nhi khúc cất lên như tiễn bước hắn ra đi.

“Hoa Nhược Hư, ngươi đứng lại !” Thanh âm lạnh băng từ sau lưng truyền lại, Hoa Nhược Hư xoay người, có chút ngạc nhiên, người đuổi theo là thị nữ Lưu Vân của Tô Đại Nhi.

“Lưu Vân cô nương, có chuyện gì không?” Hoa Nhược Hư nhạt giọng hỏi.

“Hoa Nhược Hư, tiểu thư có lỗi gì với ngươi chứ ? Chuyện xưa không nói, chỉ nói từ lúc ngươi hôn mê, tiểu thư bảy ngày bảy đêm không nghỉ ngơi, lúc nào cũng ở bên ngươi, bây giờ ngươi khỏe rồi, nói một tiếng là đi, ngươi có còn lương tâm không hả ? Hàm Tuyết cô nương thất tung cũng không phải là lỗi của tiểu thư, tiểu thư trong lòng chỉ có ngươi, làm sao còn chú ý đến người khác? Ta cũng đã thấy nhiều kẻ bạc tình bạc nghĩa, nhưng chưa thấy ai phụ tâm bằng ngươi !” Lưu Vân xem ra vô cùng tức giận, chẳng thèm kiêng nể gì nữa, sa sả mắng hắn một hơi.

“Lưu Vân cô nương, có rất nhiều chuyện đã được định sẵn, ý trời trêu người, ta với Đại Nhi kiếp này có lẽ vô duyên.” Giọng nói Hoa Nhược Hư có chút thê lương, hắn không thể gạt mình, hắn biết tận đáy lòng hắn cũng rất thích nàng, bởi vậy không lâu trước đó hắn đã không cầm lòng được mà gọi nàng một tiếng Đại Nhi, chẳng những không đẩy nàng ra mà còn ôm nàng vào lòng. Nhưng mà, nàng là Ma cung cung chủ, Nam Cung Hiên Viên là Ma cung trưởng lão, cho dù hắn có thể bất kể việc Nam Cung Hiên Viên dùng thủ đoạn hèn hạ đối với hắn thế nào, nhưng cũng bởi Nam Cung Hiên Viên mà Hàm Tuyết xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nam Cung Hiên Viên, hắn chắc chắn phải đối đầu với Ma cung cho đến cùng.

“Phụ tâm vẫn là phụ tâm, còn nói ý trời cái gì nữa, ta xem ngươi đúng là một ngụy quân tử.” Lưu Vân chế nhạo nói.

“Nàng có thể từ bỏ Ma Cung không? Nàng có thể vì ta mà giết Nam Cung Hiên Viên không ?” Hoa Nhược Hư đối với lời chế nhạo của Lưu Vân như không để ý, chỉ cười nhạt, xoay người chậm rãi bước đi, bỏ lại Lưu Vân lúc này đột nhiên ngây ngốc như một con mộc kê.

“Hắn muốn giết trưởng lão? Việc này, việc này phải làm sao bây giờ ?” Lưu Vân thì thào nói. Tiểu thư, người sẽ làm gì đây?

---------- o0o ----------