Sáng ngày hôm sau.

-Tần huynh, huynh đã dậy hay chưa?

Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Cơ Phát. Hoàng Minh không biết sáng sớm như vậy Co lư Phát tới tìm hắn để làm gì, nhưng dù sao hắn cũng đang là khách nhà người ta, chủ nhà tới tận cửa phòng để gọi chẳng lẻ hắn có thể vờ như không nghe thấy hay sao?

-Ta ra ngay đây.

Hoàng Minh lười biếng trả lời, hắn uể oải làm động tác vươn vai đứng dậy đi lại mở cửa.

-Tần huynh, hôm qua có chuyện gì hay sao? Sao trông ngươi có vẻ mệt mỏi thế kia? Chẳng lẽ lũ hạ nhân hầu hạ không tốt hay sao? Huynh cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ trừng trị bọn chúng thích đáng để lấy lại công đạo cho huynh.

Cơ Phát mặc dù không thể nhìn thấy được khuôn mặt Hoàng Minh, nhưng từ giọng điệu của Hoàng Minh thì hắn có thể đoán ra một chút, hơn nữa ẩn ẩn dưới lớp mặt nạ kia, Cơ Phát để ý thấy quầng mắt Hoàng Minh có một chút thâm. Cơ Phát thử suy nghĩ xem Hoàng Minh đang làm chuyện gì, thận chí hắn còn nghĩ tên này vó hay không tìm nữ nhân nào đó hoạt động cả đêm qua hay không. Cố ý đưa tầm mắt vào bên trong phòng như để tìm ra manh mối gì đó, nhưng Cơ Phát cực kì thất vọng khi Hoàng Minh đã đứng che hết tầm nhìn của hắn vào trong phòng.

-Sáng sớm như vậy, ngươi đến tìm ta để làm gì?

Hoàng Minh khẽ ngáp dài một cái, cả đêm qua Thạch Cơ không hề cho hắn chợp mắt được một chút nào, nàng liên tục ép hắn đánh hết từ ván cờ này tới ván cờ khác. Có vài lần hắn cố ý thua với hi vọng Thạch Cơ sẽ tha cho hắn, nhưng nàng ta hết lần này tới lần khác đều nhận ra, hơn nữa còn ngồi phân tích từng nước cờ rất chi tiết khiến hắn chỉ biết khóc ròng. Mặc dù hắn có thể thức vài ngày cũng đều có thể, nhưng thức cả đêm chỉ để đánh cờ khiến cho đầu óc hắn có chút mệt mỏi. Bản thân hắn cũng không muốn làm phật ý đại ma đầu này, nên đành cố gắng căng hai mắt ra để đánh cờ tới sáng cùng nàng.

-Huynh không nhớ đã hẹn với ta sáng hôm nay cùng đi săn hay sao? 

Cơ Phát nhìn Hoàng Minh nói. Lúc này hắn mới nhớ ra, quả thực hôm qua có hứa với Cơ Phát là như vậy. y... mặc dù hiện giờ bản thân hắn chỉ muốn ngủ một giấc nhưng thôi kệ đi, hắn cũng không chắc được rằng Thạch Cơ có để yên cho hắn ngủ hay không nữa, dù sao đi ra ngoài săn bắn có thể hoạt động giãn gân cốt, hít thở khí trời vẫn là hơn.

-Được rồi, vậy ngươi chờ ta một chút.

Hoàng Minh phất tay nói, nhưng hắn thấy Cơ Phát không hề để ý tới lời hắn nói.

-Này, ngươi có nghe ta nói gì không đấy?

Hoàng Minh thấy Cơ Phát đang cố gắng để nhìn vào trong phòng, hắn khẽ hắn giọng. Mặc dù hắn cũng chẳng làm gì mờ ám cả, nhưng hắn không thích đời tư của mình bị người khác soi mói. Hơn nữa, tên Cơ Phát này đối với Thạch Cơ lộ ra vẻ si mê rõ rệt, nếu như để hắn biết nàng ta cả đêm qua ở trong phòng mình thì thật hắn có thù oán mình hay không, tới lúc đó lại dấy lên cuộc chiến giữa Đại Thương và Tây Kỳ thì nguy to. Người xưa có câu "quân tử khó qua ải mĩ nhân" "mĩ nhân họa quốc", mặc dù hắn hi vọng Cơ Phát này không phải là người như vậy, nhưng nhìn biểu hiện của hắn, Hoàng Minh thực sự nghi ngờ nhân phẩm của hắn.

-Ta vẫn đang nghe đây.

Cơ Phát khẽ giật mình, hắn không biết Hoàng Minh đã phát hiện ra việc gắn cố gắng để nhìn vào trong phòng hay chưa, nhưng nhìn vào biểu hiện của Hoàng Minh hắn mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn cũng rất cố gắng không để lộ rồi. 

-Ngươi ra ngoài trước đi, ta thay y phục một chút.

Hoàng Minh toan muốn xoay người óng cửa đi vài, nhưng Cơ Phát lúc này bất giác lên tiếng.

-Tần huynh, không biết huynh có thể mời Thạch tiểu thư cùng đi có được hay không?

-Tiểu Thạch ư? Chuyện này ta không thể làm chủ được, ngươi nên tự hỏi nàng vẫn hơn.

Có Phát vốn muốn tận dụng cái danh nghĩa sư phụ của Hoàng Minh để có thể trổ tài cho Thạch Cơ xem, nhưng câu trả lời của Hoàng Minh lại khiến hắn thất vọng. Yêu cầu của Cơ Phát quả thực Hoàng Minh không thể đáp ứng được, phải biết rằng Thạch Cơ nàng ta rất mê đánh cờ, hiện giờ còn đang chìm đắm trong đó, muốn lôi kéo nàng đi săn ư? Hắn không muốn đem mạng mình ra đùa giỡn đâu. Hơn nữa, trong lòng Hoàng Minh hiện đang có quỷ, Thạch Cơ hiện đang ở trong phòng hắn, mặc dù Cơ Phát hiện nay không biết nhưng cẩn trọng vẫn hơn. 

Nhưng người tính không bằng trời tính, khi hắn định xoay người đi vào phòng thì một âm thanh êm tai vang lên.

-Sư phụ, thế cờ ngươi giao ta đã giải được rồi, hơn nữa còn làm đúng như ngươi nói, giải bằng bốn phương thức khác nhau, mau qua đây xem giúp ta.

Khỏi phải nhìn cũng biết chủ nhân của giọng nói này chính là Thạch Cơ, nàng ta quả thực là biết chọn thời gian để lên tiếng mà. Khẽ đưa mắt quay sang nhìn Cơ Phát, Hoàng Minh phát hiện lúc này hắn đang mở hai mắt to hết cỡ, ngón tay run run chỉ vào Hoàng Minh, miệng lắp bắp nói.

-Ta... ta... ta thật không ngờ... ngươi...

Hoàng Minh muốn mở miệng giải thích thì Thạch Cơ đã đi tới đẩy cửa ra.

-Sư phụ, ngươi còn không mau vào, ở đó ngẩng ngơ cái gì vậy.

Nói đến đây, nàng bất giác nhìn thấy Cơ Phát đang trợn to hai mắt nhìn mình.

-Thì ra là ngươi, sáng sớm ngươi tới phòng người khác để làm gì? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy chúng ta.

Ngữ khí của Thạch Cơ nói chuyện cùng Cơ Phát so với Hoàng Minh đúng là khác xa một trời một vực. Hoàng Minh quả thực khâm phục nàng, không cần câu nệ gì cả, trực tiếp để thêm dầu vào ngọn đuốc đang bốc hỏa Cơ Phát kia.

-Cô... các ngươi... ngươi...

Cơ Phát như vẫn không tin vào mắt mình, miệng lẩm bẩm khó hiểu.

-Ta với hắn thì làm sao?

Thạch Cơ lạnh lùng nói.

-Các người là ở cùng với nhau cả tối hôm qua ư?

Giọng Cơ Phát run run nói, lúc tối hắn có hỏi thăm a hoàn thì biết Thạch Cơ không ở trong phòng, thì ra nàng ở cùng với Hoàng Minh cả tối, thì ra đây chính là lí do mà tên khốn kiếp kia muốn che dấu không cho hắn nhìn vào trong phòng, thử hỏi một nam một nữ ở cùng phòng cả đêm thì xảy ra chuyện gì được cơ chứ. 

-Đêm qua chúng ta ở cùng nhau hình như không liên quan tới ngươi thì phải?

Thạch Cơ nhíu mày nói. Vốn lúc nãy nàng đang cùng Hoàng Minh thảo luận một ván cờ thì lại có người đến quấy phá, vốn nàng ra đây chỉ muốn đuổi tên này đi thật nhanh, nhưng hắn lại tỏ ra không biết điều như vậy.

-Cô...

Cơ Phát nắm chặt nắm tay lại, hắn rất muốn lao vào bóp chết Hoàng Minh ngay lúc này. Nhìn ánh mắt này của Cơ Phát, Hoàng Minh chỉ biết cười trừ, đây có phải lỗi của hắn đâu kia chứ.

Quay lại nhìn Thạch Cơ, Hoàng Minh thoáng nhận thấy nàng tỏ vẻ khó chịu, hơn nữa trên người ẩn ẩn một tầng sát khí khiến hắn cảm thấy ớn lạnh. Mặc dù thực tâm hắn mong cho Cơ Phát biến mất khỏi thế giới này, nhưng bây giờ chưa phải lúc, hoen nữa nếu Thạch Cơ giết Cơ Phát lúc này thì hắn cũng không thoát khỏi một tầng quan hệ, lúc đó đại chiên giữa Đại Thương và Tây Kỳ e là cũng không thể tránh khỏi. Hơn hết, Hoàng Minh cảm thấy nếu như phải đối đầu với Tây Kỳ thì Hoàng Minh sẽ chọn đối đầu với Cơ Phát hơn là Cơ Xương.

-Chuyện này không phải như ngươi nghĩ đâu. Thực ra chúng ta chỉ ở reng phòng đàm đạo đánh cờ mà thôi.

Hoàng Minh cười ha ha nói.

-Ngươi không lừa ta chứ?

Cơ Phát tỏ vẻ không tin nói, hắn cố gắng thăm dò Hoàng Minh qua đôi mắt nhưng không phát hiện được gì, hoặc là Hoàng Minh nói dối quá tài tình, hoặc là hắn không hề nói dối. Nếu phải chọn, Cơ Phát chọn tin cái thứ hai, bởi trong mắt hắn Thạch Cơ chính là một nữ thần băng thanh ngọc khiết không hề bị vấy bẩn. Hơn nữa, hắn nhớ lại lúc nãy Thạch Cơ có nói rằng nhờ Hoàng Minh xem giúp thế cờ đã giải. Nghĩ thông suốt điểm này, Cơ Phát lúc này mới bình tĩnh ôm quyền cúi đầu nói.

-Chuyện quả thực có chút hiểu lầm. Là lỗi của ta, xin tần huynh và Thạch cô nương bỏ qua cho ta.

Thạch Cơ không hề để cho Cơ Phát nửa điểm mặt mũi, hừ lạnh một cái rồi trực tiếp xoay người đi vào trong phòng. 

-Được rồi, ngươi đi trước đi, ta chuẩn bị một chút rồi đi cùng ngươi.

Hoàng Minh lắc đầu nói, Thạch Cơ này may mắn vẫn còn nể cái danh sư phụ này của mình, nếu đổi lại là người khác hắn tin chắc nàng sẽ không ngại mà xuống tay.

-Tần huynh, việc lúc nãy ta nhờ huynh, xin hãy giúp ta.

Cơ Phát vẫn chưa hề muốn rời đi, hắn tiếp tục nói.

-Việc ngươi nói ta sẽ cố gắng, nhưng ta không dám chắc có giúp được hay không, ngươi về trước đi.

Hoàng Minh biết việc Cơ Phát nói tới là việc gì, nhưng hắn cũng không có nửa điểm chắc chắn sẽ giúp được, nhất là sau chuyện vừa rồi.

-Nếu đã như vậy thì ta không quấy rầy huynh nữa, ta sẽ ra ngoài chờ huynh, chỉ cần huynh giúp a, ơn nghĩa này chắc chắn ta sẽ không quên.

Cơ Phát cúi đầu nói sau đó xoay người rời đi.Lúc này hắn chỉ còn trông mong ở Hoàng Minh mà thôi, nếu như không phải lúc nãy mất bình tĩnh thì cũng không đến nỗi như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như là hắn trong hoàn cảnh đó chắc chắn sẽ không cùng Thạch Cơ đàm đạo đánh cờ cả đêm đâu, hắn thực sự nghi ngờ liệu Hoàng Minh có hay không không hề có cảm xúc với nữ nhân, phải biết rằng mị lực của Thạch Cơ là vô cùng lớn. 

Nếu Hoàng Minh biết được những suy nghĩ trong đầu của Cơ Phát lúc này thì có lẽ lúc nãy hắn đã không ngăn cản Thạch Cơ rồi, ít nhất hắn cũng sẽ đợi cho tới lúc Thạch Cơ hành hạ Cơ Phát thừa sống thiếu chết rồi mới ra tay ngăn cản, nhưng đó là nếu như hắn biết mà thôi. Hoàng Minh xoay người đi vào phòng, lúc này đây hắn đang đối diện với ánh mắt của Thạch Cơ, kì lạ ở chỗ bình thường nàng sẽ ngồi ở bên bàn cờ chăm chú nghiên cứu nhưng giờ đây nàng ta đang nhìn hắn chăn chú, giống như đang định nói một điều gì đó. Mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng.

-Sư phụ, ngươi sắp đi săn ư? Có thể cho ta đi cùng được hay không?

Thạch Cơ nhẹ nhàng nói khiến Hoàng Minh vô cùng kinh ngạc. Đây có phải là Thạch Cơ cả ngày chỉ nghĩ tới việc đánh cờ hay không? Hay nàng ta nghĩ nhầm việc săn bắn thú rừng thành săn bắn người khác? Nhưng Hoàng Minh chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra, nếu không có khi hắn sẽ bị nàng lột da mất. 

-Ngươi chắc muốn đi cùng chứ? Có cả Cơ Phát nữa đấy.

Hoàng Minh lên tiếng nhắc nhở.

-Vừa hay ta lúc nãy có hơi quá đáng, muốn tạ lỗi cùng hắn một chút.

Hoàng Minh nghe xong không biết có phải bản thân đang nghe nhầm hay không, nàng ta muốn tạ lỗi với Cơ Phát? Đừng đùa như vậy chứ? 

-Ngươi chắc chắn thực sự muốn đi?

Hoàng Minh nghi hoặc hỏi.

-Đúng vậy.

Thạch Cơ gật đầu trả lời. Hoàng Minh lúc này mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Hoàng Minh cũng không hỏi nhiều nữa.

-Được rồi, vậy ngươi về phòng chuẩn bị trước đi, ta thay y phục xong sẽ qua tìm ngươi.

Hoàng Minh chờ Thạch Cơ rời khỏi phòng rồi mới đóng cửa lại. Nhưng trước khi rời đi, hắn còn thấy rõ trên môi Thạch Cơ là một nụ cười vô cùng quỷ dị. Lúc này Hoàng Minh mới ngộ ra rằng, Thạch Cơ vốn không phải muốn tạ lỗi gì với Cơ Phát cả, nàng ta muốn nhân cơ hội này trút hết cơn giận lúc nãy đây mà. Hoàng Minh lúc này chỉ biết cười khổ, vẫn không nên chọc giận nàng thì hơn, hi vọng nàng không làm gì quá đáng.