Một khi đã vậy, lúc trước tại sao lại hướng hắn vươn tay?

Lục Cảnh nhắm chặt mắt, mặc cho mình chìm vào trong bóng tối kia, không chống cự nữa.

Trầm Nhược Thủy đang hưng phấn nên hoàn toàn không phát hiện sư huynh khác thường, chỉ tiếp tục dong duổi trong người y, đợi khi dày vò không sai biệt lắm mới bạo phát ra.

Phát tiết qua đi, Trầm Nhược Thủy thở gấp, cuối cùng cũng dần khôi phục thần trí, đồng thời cũng phát hiện ra Lục Cảnh kì quái.

Bình thường sư huynh luôn cười, dù trong lúc hoan ái cũng sẽ dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn hắn chăm chú. Nhưng lúc này y khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, mặt vô biểu tình.

“Sư huynh?” Trầm Nhược Thủy ngẩn người, vươn tay ra, cẩn thận xoa Lục Cảnh hai má.

Lục Cảnh nghe thấy tiếng gọi nhẹ này, cơ thể chấn động, chầm chậm mở mắt. Hắc mâu luôn ôn nhu mỉm cười kia, giờ phút này lại là sâu kín âm trầm, trống rỗng vô thần, hoàn toàn không ánh lên thân ảnh Trầm Nhược Thủy.

Trầm Nhược Thủy hoảng sợ, vội vàng hô to: “Sư huynh!”

Lục Cảnh không nhúc nhích, cứ như vậy mờ mịt mở to mắt, trên mặt không chút biểu tình.

Trầm Nhược Thủy chưa bao giờ thấy sư huynh có bộ dáng này. Hơi ấm trên người hắn dần lui đi, thanh tỉnh rất nhiều, ngón tay bắt đầu phát run.

Hắn vừa rồi…… đã làm chuyện gì?

Sư huynh rõ ràng đã nói dừng tay, hắn lại như cũ không quan tâm áp lên, trước mặt ngoại nhân làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này, quả thực tựa như người điên! Hơn nữa, sư huynh võ công tốt như vậy, sao vừa rồi không đánh lại hắn?

Trầm Nhược Thủy nhìn Lục Cảnh nằm trên đất, lại nhìn Liễu cô nương cứng đờ ngồi trên giường, mơ hồ đoán được điều gì…… Chẳng lẽ, sư huynh bị nữ nhân kia hạ dược?

Vừa nghĩ thế, hàn ý trong lòng càng tăng lên, bên tai như có tiếng gì nổ vang, toàn thân đau nhức.

Thật sự rất thích Lục Cảnh, vậy thì tại sao…… luôn tổn thương hắn?

Trầm Nhược Thủy khẽ cắn môi, gian nan vạn phần nhìn Lục Cảnh, cúi đầu hôn lên đôi mắt mờ đục kia, cố gắng mở miệng kêu: “Sư huynh……”

Mới gọi hai chữ, hắn liền cảm thấy choáng váng chao đảo, mềm ngã xuống trên người Lục Cảnh.

Trước mắt tối đen.

Khi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Trầm Nhược Thủy phát hiện mình đang êm đẹp nằm trên giường, bên cạnh không có Liễu cô nương quần áo hỗn độn, cũng không thấy Lục Cảnh vẻ mặt vô hồn, tựa như hết thảy đều là ác mộng của hắn.

Nếu thật là mộng thì tốt rồi.

Hắn hơi ngây người một chút, đầu tiên nhớ tới là biểu tình vô bi vô hỉ của Lục Cảnh, vội vàng xoay người xuống giường, lao đến cửa phòng.

Ai ngờ vừa mở cửa, đã thấy nam tử dung mạo tuấn mỹ đứng sẵn bên ngoài, đang phe phẩy chiết phiến cười với hắn. Cẩm y ngọc quan, mặt mày phong lưu, chính là Lý Phượng Lai hắn ghét nhất.

“Sao lại là ngươi? Tránh ra, đừng chắn đường ta!” Trầm Nhược Thủy một lòng vội vã đi tìm Lục Cảnh, nên cũng lười đấu võ mồm với y, trực tiếp nhấc chân đá y ra.

Lý Phượng Lai chiết phiến vừa chuyển, khéo léo tránh đi, cười nói: “Sao vậy? Mới sáng sớm đã chạy đi tìm sư huynh ngươi?”

“Không liên quan tới ngươi.”

“Chậc chậc, ta đây là có hảo tâm tới báo tin. Ngươi đại khái còn chưa biết đi? Hôm nay khi trời còn chưa sáng, Lục thiếu hiệp đã một mình ly khai Thu Thủy Trang.”

“Cái gì?”

“Hắn còn cố ý để lại một phong thư cho Trầm trang chủ, nói cái gì cảm tạ dưỡng dục chi ân của sư phụ nhiều năm qua, nhìn giọng điệu kia, có vẻ đi rồi sẽ vĩnh viễn không quay về.”

“Không…… Không thể!” Trầm Nhược Thủy toàn thân phát run, lập tức kêu lên. Nhưng hắn dù ngoài miệng hô như vậy, trong lòng lại biết rõ, sư huynh quả thật đã đi rồi.

Bị hắn…… chọc giận bỏ đi.

Không, không đúng! Hôm qua vì bị người thiết kế nên hắn mới gây ra hành động điên cuồng như vậy.

Nghĩ thế, tay liền chỉ Lý Phượng Lai, hung tợn nói: “Tất cả đều là lỗi của ngươi! Là ngươi hãm hại ta!”

Trầm Nhược Thủy vì tâm thần hỗn loạn nên mới đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người khác, không ngờ Lý Phượng Lai nghe xong lại hoàn toàn không chối bỏ, ngược lại nheo mắt cười cười, sảng khoái thừa nhận: “Đúng vậy, đều là ta tính kế. Hôm qua ta cố ý nói vậy là để dẫn ngươi mắc mưu. Trừ lần đó ra, ngươi đoán ta còn làm chuyện xấu nào nào?”

“…… Gì nữa?”

“Sư huynh ngươi cùng Liễu cô nương đang ở trong phòng, sao ngươi lại đi vào đó? Chính vì ta ném đá hướng cửa phòng. Sư huynh ngươi võ công tốt như vậy, sao sẽ bị Liễu cô nương đặt trên giường? Là vì…… Ta cố ý tặng nàng một mê hương.”

Trầm Nhược Thủy nằm mơ cũng không ngờ sẽ có chuyện này, đầu óc choáng váng, một mảnh hỗn loạn, ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”

“Ta sớm nói rồi,” Lý Phượng Lai lấy quạt nâng cằm Trầm Nhược Thủy, cười ngả ngớn, “Ta lần này là vì mỹ nhân mà đến.”

“Hỗn đản!” Trầm Nhược Thủy trừng lớn mắt, muốn xông lên đánh, có tư tưởng liều mạng với y.

Lý Phượng Lai nghiêng người, dễ dàng hóa giải thế công của hắn, còn thuận tiện chế trụ hai tay hắn, thấp giọng thì thầm: “Gấp gì? Ta cũng sẽ không khi dễ ngươi. Tuy tướng mạo ngươi không tệ, đáng tiếc lại không hợp khẩu vị của ta a.”

“A?”

“Ta muốn,” Môi nâng lên, nhấn mạnh từng chữ, “Từ đầu tới cuối đều chỉ có Lục Cảnh một người.”

Nghe vậy, Trầm Nhược Thủy há miệng thở dốc, lại không phát ra tiếng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lý Phượng Lai.

Hắn nguyên bản vạn phần kinh ngạc, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy việc này thật bình thường. Sư huynh của hắn dung nhan tuấn mỹ, võ công cao cường, tất nhiên sẽ có một đống người ưa thích.

Buồn cười hắn hoàn toàn không biết tâm tư kẻ kia, ngược lại ngu ngốc bước vào bẫy, tự tay đẩy người mình yêu cách xa. Bây giờ đây, sư huynh quả nhiên bỏ lại hắn, rời đi.

Cáp! Ha ha!

Trầm Nhược Thủy cả chân cũng mềm nhũn, cả người chậm rãi ngã ngồi trên đất. Hắn lại hồn nhiên không thấy đau, chỉ lấy tay che mặt, cất tiếng cười to.

Càng cười thanh âm lại càng nghẹn ngào, về sau cơ hồ đã thành khóc nức nở.

Lý Phượng Lai thấy hắn như điên như dại, có vẻ cực kì vừa lòng, chiết phiến mở ra, cười nói: “Ta nguyên tưởng ngươi cùng Lục Cảnh thanh mai trúc mã, muốn ly gián các ngươi sẽ tốn một hồi công phu, không ngờ còn chưa đùa giỡn thủ đoạn gì cũng đã thành công. Mục đích của ta đã đạt thành, cũng đến lúc nên đuổi theo mỹ nhân, sau này còn gặp lại.”

Dứt lời, chuyển thân, phiêu nhiên rời đi.

Trầm Nhược Thủy cảm thấy lời Lý Phượng Lai tựa như một con dao, từng câu từng chữ đều đâm vào lòng hắn, đâm lồng ngực hắn đến huyết nhục mơ hồ.

Miệng ê ẩm chua chát, càng thêm cay đắng.

Hắn lại như vẫn cảm thấy không đủ đau, gắt gao cắn môi, mãi đến khi mùi máu tràn ngập, mới mở miệng, không tiếng động bật ra hai chữ.

Sư huynh.