Buổi trưa, Lê Thiệu Trì đặc biệt mời Hạ Giai Ngôn đi ăn cơm trưa, tuy Hạ Giai Ngôn không muốn đáp ứng, nhưng không từ chối được.

Hai người đi đến quán ăn ở gần công ty.

Nhà hàng do Lê Thiệu Trì chọn, không gian yên lặng, rất thích hợp để nói chuyện.

Mắt thấy vẻ mặt Hạ Giai Ngôn hoang mang nhìn mình, Lê Thiệu Trì hỏi cô: “Không hợp khẩu vị của cô?”

“Tôi thích cơm Trung Quốc.” Hạ Giai Ngôn nói thẳng.

Lê Thiệu Trì mở thực đơn ra, nói: “Những người phụ nữ như cô, không phải rất thích ăn những món kì lạ hay sao?”

Biết được Lê Thiệu Trì với Lục Tiệp là người quen cũ, Hạ Giai Ngôn bắt đầu nhìn anh ta không thuận mắt.

Nghe anh ta nói xong, cô nói: “Ý của anh là cảm thấy tôi không phải phụ nữ?”

“Thể hiện ra xem, cô đúng, nhưng nội tâm phải hay không, tôi cũng không rõ.” Cô nhất định không cầm thực đơn, Lê Thiệu Trì thay cô mở ra trang đầu tiên: “Nhìn xem ăn gì.”

Hạ Giai Ngôn tuỳ ý chọn một vài món ăn, sau đó gọi thêm một món tráng miệng.

Sau khi phục vụ cầm thực đơn đi, Hạ Giai Ngôn vừa đưa mắt, liền phát hiện Lê Thiệu Trì đang đánh giá chính mình.

Vẻ mặt cô bình tĩnh nhìn thẳng anh ta, thẳng đến khi anh ta dời tầm mắt, cô mới hỏi: “Nhìn thấy trên mặt tôi có gì đồ gì đặc biệt sao? Ví dụ như hai cái lưỡi, ba cái mũi, bốn ánh mắt các loại.”

Lê Thiệu Trì giật giật khoé miệng, mơ hồ cười một lúc: “Nói thật, ngoại trừ lớn lên có chút đẹp mắt, không có chỗ nào hơn người.

Trong lĩnh vực kinh doanh của chúng tôi, cần một người có thẩm mỹ khéo léo, nếu cô là một phần của bản thảo, đại khái chỉ có thể cho cô năm mươi chín điểm.

Vốn dĩ cô có thể đạt tiêu chuẩn đấy, nhưng cô không đủ thông minh, phải trừ một phần.”

Hạ Giai Ngôn bình tĩnh nhận lời đánh giá của anh ta, cô hỏi Lê Thiệu Trì: “Tôi là một bản thảo không đạt năm mươi chín điểm, vậy anh có ý định từ chối không?”

“Không biết.” Lê Thiệu Trì yên lặng một chút, nói tiếp: “Là tôi nói với Lục Tiệp, cô bị Quan Mộ Hân nhắm vào, cho nên cậu ấy mới yêu cầu tôi chuyển cô tới bộ phận sáng tạo.”

Hạ Giai Ngôn sớm đoán được anh ta sẽ thay Lục Tiệp giải thích, cô nói: “Tôi chỉ hỏi anh vì sao chuyển tôi sang bộ phận sáng tạo, chứ không vấn đề vì sao Lục Tiệp yêu cầu anh chuyển tôi sang bộ phận sáng tạo.”

Lê Thiệu Trì nhướng mày: “Như thế nào? Nhắc tới tên của anh ta cô cũng có ý kiến à?”

Hạ Giai Ngôn thờ ơ nói: “Miệng trên người anh, anh nói cái gì tôi không can thiệp được.”

Cô căng mặt, Lê Thiệu Trì không khỏi nói: “Cậu ấy làm như vậy cũng vì muốn giúp cô, cô nhìn xem thái độ của cô là như thế nào? Cho dù cô có ghi hận cái gì, cũng không cần phải ghi hận lâu như vậy.”

Sự bực tức của Hạ Giai Ngôn cũng không giải thích được: “Nếu anh không biết nguyên nhân thì cũng đừng nói nhiều như vậy.”

“Vì đứa bé không phải sao?” Lê Tiệu Trì nói nhỏ, anh dừng lại nói: “Cho dù đứng ở lập trường của cô, tôi cũng không đề nghị giữ đứa bé lại.

Một người con gái vừa tròn hai mươi tuổi, sách cũng chưa có đọc đã muốn làm mẹ, cô chấp nhận được gánh nặng kia sao? Nuôi dưỡng đứa bé phái mất bao nhiêu tiền bạc, chấp nhận bao nhiêu áp lực, cô có nghĩ tới không? Phụ nữ là động vật tri giác, làm chuyện gì cũng đều làm theo cảm giác, đến lúc không có đường lui mới biết hối hận.”

Tay Hạ Giai Ngôn cầm cốc trà run nhẹ, cô nhìn về phía Lê Thiệu Trì: “Anh cùng với Lục Tiệp rất quen thuộc sao? Anh ấy nói rõ ràng tất cả chuyện này cho anh biết.”

Đây đều là những chuyện trong quá khứ Hạ Giai Ngôn không muốn nhắc đến, Lê Thiệu Trì quan sát sắc mặt cô, sau đó mới cẩn thận nói từng chút một: “Lúc đó cậu ấy uống say, mơ mơ màng màng nói ra.

Thật ra, chuyện này đối với cậu ấy đả kích không nhỏ, tôi nhìn ra được, cậu ấy rất quan tâm cô.”

Lê Thiệu Trì nhớ rõ, lúc đó Lục Tiệp uống rất say, còn đem tất cả chai rượu trên quầy bar hất xuống đất.

Những người trong quán bar đều coi kẻ say xỉn Lục Tiệp là quái vật, tình cờ anh ta cũng đang tụ tập với đám bạn ở bàn bên cạnh, tuy nhiên anh ta với Lục Tiệp cũng không tính là thân, ngày thường cũng không xuất hiện nhiều, nhưng chứng kiến tình huống này vẫn là thay Lục Tiệp giải quyết hậu quả và đưa người về nhà trọ.

Cùng trường với Lục Tiệp hơn hai năm, lần đầu tiên Lê Thiệu Trì chứng kiến Lục Tiệp như vậy.

Lục Tiệp khổ tâm, anh cũng không biết an ủi như thế nào, cuối cùng chỉ có lại cùng nhau uống bia, ngay cả chính mình cũng say đến bất tỉnh nhân sự.

Quảng cáo Nhĩ Tư lần trước, anh có đến studio để theo dõi tiến trình.

Tình cờ gặp Phùng Ân ở đó, anh nói bóng gió hỏi anh ta lý do vì sao.

Phùng Ân cười nói với anh, công ty các người thật sự doạ người rồi, có thể mời diễn viên lớn hỗ trợ.

Lê Thiệu Trì cảm thấy kỳ quái, sau khi về công ty đặc biệt xem lại lý lịch Hạ Giai Ngôn một lần, ngược lại không thấy gì đặc biệt.

Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào mục tốt nghiệp đại học kia, vô tình nhắc tới trường đại học của cô mấy lần, chợt thấy cái tên này rất quen thuộc.

Anh nhờ người quen tìm hiểu một lúc, cuối cùng cũng hiểu được, bởi vì đêm hôn Lục Tiệp uống say nhắc đi nhắc lại tên này nhiều lần.

Sáng nay sau khi tan họp, Lê Thiệu Trì quay về văn phòng, lúc anh mở ngăn kéo thứ hai bên tay trái ra liền hiểu rõ như thế nào Hạ Giai Ngôn phát hiện ra anh với Lục Tiệp có quen biết.

Cuốn sổ liên lạc kia anh để vào trong đó sau khi liên lạc với Luc Tiệp, nhất định là sau khi anh chỉ không rõ ràng cô mới nhìn thấy.

anh nhớ tới Lục Tiệp đã từng dặn đi dặn lại, đừng để cho Hạ Giai Ngôn biết rõ, đừng để cô cảm thấy khó xử, xem ra chính mình phụ sự nhờ vả rồi.

Nghe xong lời nói của Lê Thiệu Trì, Hạ Giai Ngôn vẫn trầm mặc.

Cho tới khi ăn xong cơm trưa, cô vẫn là tỏ ra một dáng vẻ không muốn nói chuyện.

Lê Thiệu Trì cũng không làm khó cô, cũng không nhắc tới Lục Tiệp trước mặt cô.

Kể từ lúc biết rõ nguyên nhân thật sự Lê Thiệu Trì điều chuyển mình tới bộ phận sáng tạo, Hạ Giai Ngôn không còn tôn trọng với anh ta không giống trước đây nữa, coi anh ta như hoàng thượng mà hầu hạ.

Cô cảm giác, cảm thấy anh ta với Lục Tiệp là một loại người, chứng kiến anh muốn lấy lòng Lục Tiệp, cái này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Ngược lại Lê Thiệu Trì tỏ ra trái ngược với cô, cô cảm thấy, không ít lần Lê Thiệu Trì đối với cô hoà hoãn hơn trước đây, có lần cô làm cho đề án sáng tạo quảng cáo ô tô rối loạn lên, anh ta cũng chỉ trừng mắt nhìn cô một lúc, không có mở miệng trách mắng.

Nhìn thấy anh nhịn rất vất vả, cô liền nói: “Anh muốn chửi thì chửi, nghẹn đối với thân thể không tốt.”

Nghe cô nói như vậy, Lê Thiệu Trì ngược lại lại nở nụ cười, anh nói với Hạ Giai Ngôn: “Tôi không có thói quen mắng chửi người khác, không tin thì cô ra ngoài hỏi người khác một chút.

Trước đây tôi mắng cô, hoàn toàn là chủ ý của Lục Tiệp, cậu ấy nói như vậy mới làm cho cô không nghi ngờ.

Nói thật, sau khi chia tay còn suy nghĩ như vậy với bạn gái cũ, người đàn ông này thật sự không thấy nhiều.”

“Cuối cùng anh nhận được cái gì tốt ở chỗ Lục Tiệp? Làm sao từ sáng tới tối đều nói tốt cho anh ta vậy?” Hạ Giai Ngôn hỏi anh.

Lê Thiệu Trì: “Tôi tán thưởng cậu ấy không được sao?”

“Anh tán thưởng anh ta như thế nào sao không ghép đôi với anh ta đi?” Hạ Giai Ngôn tức giận nói, nghĩ đến bọn họ từng cùng trường vài năm, cô nhịn không được nhìn anh ta vài lần.

Rốt cục Lê Thiệu Trì cũng nghiêm mặt, anh ta nói: “Hạ Giai Ngôn, có phải cô ỷ có người làm chỗ dựa cho cô, không chỉ bày sắc mặt cho tôi xem, còn liên tục nói lời đả kích vậy.”

Hạ Giai Ngôn bị anh ta làm cho nghẹn, cầm văn kiện bước chân vội vàng mà rời khỏi phòng làm việc của anh ta.

Buổi tối có một bữa tiệc, từ trước tới nay Lê Thiệu Trì chỉ mang theo trợ lý nam để xã giao, nhưng trợ lý của anh ta phải nhập viện vì viêm phổi, anh ta đành phải để cho Hạ Giai Ngôn ở lại tăng ca.

Từ khi rời khỏi bộ phận khách hàng, Hạ Giai Ngôn rất ít khi phải đi xã giao.

Hai trong số người ngồi ở bàn là người Nga, có lẽ họ đã học được văn hoá trên bàn rượu sau một thời gian ở Trung Quốc, vừa khai tiệc đã mời mọi người rồi cạn ly.

Lê Thiệu Trì thay cô ngăn không ít, nhưng cô vẫn phải uống vài chén.

Vốn dĩ Hạ Giai Ngôn cảm thấy không có gì, nhưng do tác dụng chậm, sau nửa ngày mặt đỏ tới mang tai, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Nhân lúc người khác không chú ý, cô thấp giọng hỏi Lê Thiệu Trì: “Rượu này bao nhiêu độ đấy?”

“Có thể là sáu mươi ba độ.” Lê Thiệu Trì nhìn cô một cái, giọng nói có chút lo lắng: “Cô có ổn không?”

“Không say được.” Hạ Giai Ngôn nói.

Trên đường Lê Thiệu trì đi ra ngoài một chút, lúc anh ta quay lại, Hạ Giai Ngôn nhìn thấy miệng anh ta cười, giống như vừa rồi đụng phải chuyện gì tối, vì vậy hỏi anh: “Có chuyện tốt?”

Lê Thiệu Trì lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Vất vả nhịn tới lúc kết thúc, mấy người đàn ông đều ồn ào đòi đi hộp đêm.

Những người phụ nữ trên bàn vẫn mỉm cười như cũ, Hạ Giai Ngôn lại thấp giọng hỏi Lê Thiệu Trì: “Anh có đi không?”

Ban đầu đây là một bữa ăn cảm ơn.

Quảng cáo xuất sắc, lượng tiêu thụ sản phẩm tăng lên, cho nên mấy người khách ở đây đặc biệt mời Lê Thiệu Trì ăn cơm.

Về phần giải trí sau khi ăn cơm, nếu anh không muốn tham gia, ngược lại có thể tìm cơ.

Lê Thiệu Trì nói: “Đi.”

Một đoàn người đi ra khách sạn mượn phòng, chuẩn bị có cuộc vui tiếp theo.

Hạ Giai Ngôn đi bên cạnh anh ta, anh nói với cô: “Cô không cần đi theo tôi, tôi tìm người đưa cô về.”

“Ừ.” Uống không ít rượu, Hạ Giai Ngôn chỉ cảm thấy đỏ mặt, ngược lại không nhìn cái gì khác thường.

Đi đến trước cửa khách sạn, Lê Thiệu Trì chỉ chiếc xe ở bên trái, nói với Hạ Giai Ngôn: “Ở bên kia.”

Nơi chiếc xe đỗ tình cờ là một góc không có đèn, nếu không nhìn kỹ, cảm thấy xe như ẩn trong bóng tối.

Hạ Giai Ngôn híp mắt, không nhìn về phía trước: “Tài xế của anh đâu?”

Lê Thiệu Trì nói đương nhiên: “Tài xế của tôi đưa tôi đến câu lạc bộ, cô cảm thấy hứng thú?”

Các dây thần kinh dường như bị rượu ăn mòn, đầu Hạ Giai Ngôn đột nhiên đau thắt lại.

Cô hít sâu liên tục, mắt nhìn bóng dáng mình trên đất.

“Đừng có cúi đầu nữa.” Lê Thiệu Trì dứt khoát nắm cánh tay cô, nửa lôi nửa kéo đến cạnh xe, cũng tự mình mở xe cho cô.

Bình thường trước cửa khách sạn rất đông khách, Hạ Giai Ngôn không muốn gây chú ý, chỉ có thể xoay người ngồi vào ttong xe.

Lê Thiệu Trì đem cửa xe đóng lại, tiếng ồn ào bên tai cô đều biến mất, nhưng suy nghĩ lại trở nên lộn xộn.

Lục Tiệp ngồi ở ghế lái, sau khi Hạ Giai Ngôn lên xe, anh cũng không khởi động xe.

Hai người yên lặng ngồi một lúc, anh mới quay đầu nhìn cô, trầm giọng nhắc nhở cô: “Đeo dây an toàn vào.”

.