La Duyệt Kỳ lập tức xoay người xuống giường, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chỉ thấy cha cô dựa và trên sofa, nhắm chặt hai mắt, hơi thở dồn dập, mẹ cô đang ở bên cạnh lấy thuốc trợ tim đưa lên miệng ông.

“Mẹ, cha làm sao vậy?” La Duyệt Kỳ sốt ruột hỏi.

“Tim cha con hơi không thoải mái.” Tề Nguyệt Tú vừa nói vừa đút thuốc cho bạn đời.

La Đồng khẽ xua tay, tỏ ý không muốn uống thuốc, lại thở dốc nửa ngày sắc mặt mới tốt lên một chút.

Lúc này La Duyệt Kỳ mới dám hỏi: “Mẹ, cha bị bệnh gì vậy?”

“Tim ông ấy có vấn đề, đã tới mấy bệnh viện lớn kiểm tra mà cũng chưa tìm ra bệnh gì lớn, bác sĩ chỉ nói là bệnh mãn tính.”

“Sao mẹ không nói với con?” La Duyệt Kỳ áy náy, bản thân cô thế mà lại không biết tim của cha có vấn đề.

“Không nói là vì sợ con lo lắng, con đó, đúng là một đứa bé thích suy nghĩ nhiều, cha con sợ con suy nghĩ nên không cho mẹ nói!”

Lúc này, La Đồng đã bình tĩnh trở lại, ông mở to mắt nhìn con gái, thều thào hỏi: “Chuyện trên bản tin có phải là thật không?”

“Chuyện gì cơ ạ?” La Duyệt Kỳ không hiểu là tin tức gì mà làm cho cha già nhà mình giận dữ đến vậy?

“Vừa rồi trên bản tin nói Vu Đức Thăng vì con nên mới tự sát, còn nói hai người thậm thụt quan hệ, vì con mà ông ta tham ô công quỹ, nhận tiền hối lộ! Chuyện này có phải là thật không hả? Con nói xem!” La Đồng giận dữ đập tay lên sofa chất vấn con gái.

Sắc mặt La Duyệt Kỳ tái nhợt, chuyện cha cô vừa nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai cô, sao trên tin tức có thể đưa một cái tin như vậy?

“Cha, là kênh nào phát ra tin này?”

“Chính là tin sáng sớm mà đài truyền hình con làm đã đưa, nói là con đã bị đình chỉ công việc, con nói thật cho cha biết, có phải vì chuyện này nên con mới nghỉ ở nhà hay không?”

La Duyệt Kỳ không để ý đến câu hỏi của cha mà ngay lập tức chạy về phòng gọi điện cho Tiểu Tề.

Chờ tới lúc Tiểu Tề gửi tần số phát sóng tin tức sáng sớm đến thì La Duyệt Kỳ đã hoàn toàn ngây dại.

“Chiều ngày hôm qua công an đồn Hưng Phong đã công bố tiến triển mới nhất trong vụ án chủ nhiệm Vũ Đức Thăng của đài chúng tôi nhảy lầu tự sát, cảnh sát đã tìm được một bức di thư trong nhà của Vũ Đức Thăng, căn cứ vào nội dung của di thư thì Vũ Đức Thăng và nhân viên phòng biên tập đài chúng tôi – La Duyệt Kỳ đã phát sinh tình cảm dây dưa khúc mắc, không có cách thỏa mãn yêu cầu vật chất của đối phương nên mới làm cho tinh thần hốt hoảng mà lựa chọn tự sát. Nhưng mà, vụ án lần này và chuyện Vũ Đức Thăng đã từng tham ô hối hộ hay chưa vẫn còn phải điều tra thêm, lãnh đạo đài chúng tôi đã luôn tích cự phối hợp tạo điều kiện thuận lợi để điều tra cho cơ quan cảnh sát và chúng tôi cũng vô cùng xin lỗi đối với những ảnh hưởng xấu đến xã hội vì chuyện này! Đồng thời bản thân La Duyệt Kỳ cũng bị đài chúng tôi đình chỉ công tác để phối hợp điều tra.”

Không thể nào, trong chuyện này nhất định có vấn đề, bản thân cô và Vũ Đức Thăng căn bản không hề có gì, sao thầy Vu có thể viết chuyện bịa đặt như thế vào di thư chứ?

La Duyệt Kỳ luống cuống vội vàng thay quần áo ra ngoài.

Nhìn thấy cha mẹ vẫn còn ở trong phòng khách chờ mình giải thích, cô kiên quyết nói: “Cha mẹ, cha mẹ phải tin con, con chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả, những điều trên tin tức nói không phải sự thật đâu, con nhất định sẽ làm sáng tỏ việc này.”

Nói xong liền ra khỏi cửa, lúc đứng trên đường lại mờ mịt nhìn bốn phía không biết nên đi đâu.

Ngay lúc chưa biết nên làm thế nào cô đột nhiên nghĩ đến bản thân nên đến đồn cảnh sát Hưng Phong trước, vụ án này là họ xử lý mà.

Đón xe đến đồn cảnh sát Hưng Phong, La Duyệt Kỳ trực tiếp tìm gặp Phạm phó đồn.

Cảnh sát trực hỏi: “Cô tìm Phạm phó đồn có chuyện gì không?”

“Tôi muốn hỏi rõ xem vụ án Vu Đức Thăng tự tử có liên quan gì đến tôi, cảnh sát điều tra của các vị dựa vào đâu mà nói rằng tôi và ông ấy có quan hệ mờ ám?” La Duyệt Kỳ vừa cuống vừa tức.

Cảnh sát kia đánh giá La Duyệt Kỳ vài lần rồi mới nói: “Cái đó không phải chúng tôi nói mà là chứng cứ tìm được chỉ ra, đúng lúc chúng tôi muốn tìm cô đến để tìm hiểu thêm, cô ngồi kia chờ chút đi.”

La Duyệt Kỳ đành ngồi ở bên cạnh chờ.

Chờ hơn nửa tiếng, vẫn chẳng thấy ai nên lại đứng dậy hỏi cảnh sát trực kia.

“Cô vội cái gì, phó đồn Phạm không phải chỉ phục vụ mình cô, một nghi phạm như cô còn nóng nảy cái gì?”

“Xin ông chú ý cách nói chuyện của mình, sao tôi lại trở thành nghi phạm? Tôi đã đốt nhà hay giết người hả?” lúc này La Duyệt Kỳ sao có thể chịu được cách gọi này chứ.

Cảnh sát kia lại cười nói: “Chính cô đã làm gì còn phải hỏi người khác sao? Sợ người ta không biết chắc? Vì cô nên Vu Đức Thăng mới nhảy lầu tự tử, nói cô là nghi phạm cũng vẫn còn nhẹ đấy, kỳ thật cô là hung thủ gián tiếp đấy, hiểu chứ?”

Mặt La Duyệt Kỳ trắng bệch tức giận đến không nói ra lời.

“Tiểu Triệu, lúc nói chuyện phải chú ý đến sức ảnh hưởng, vụ án Vu Đức Thăng vẫn còn đang điều tra, sao cậu lại ăn nói lung tung tùy tiện như vậy? Đây là tố chất nên có của một cảnh sát nhân dân hay sao hả?”

Không biết Phạm phó đồn đi vào lúc nào, liền răn dạy cảnh sát đang đấu võ mồm với La Duyệt Kỳ một chút.

Nghe tiếng nói, La Duyệt Kỳ liền xoay người lại, nhìn thấy Trương Bội Ninh đang đứng bên cạnh Phạm phó đồn cũng mang theo gương mặt đầy tức giận.

“Phạm phó đồn, chuyện của chồng tôi hy vọng các ông có thể điều tra thật rõ ràng, tôi rất hiểu ông ấy là người như thế nào, kết quả mà các ông đã công bố tôi không chấp nhận, tôi không thể để bất cứ kẻ nào nói xấu làm bẩn danh dự của ông ấy sau khi ông ấy ra đi như vậy!” Trương Bội Ninh nói xong mà từ cuối cùng vẫn còn vang vang.

Phạm phó đồn cười nói: “Phó đài Trương là người có tiếng thanh liêm trong thành phố, bà yên tâm, vụ án này chúng tôi nhất định sẽ dốc sức điều tra, cũng sẽ cho lãnh đạo thành phố và nhân dân một câu trả lời hợp lý nhất! Nhưng mà, bức di thư đó tìm được ở trong nhà hai người, chúng tôi cũng nhận được sự đồng ý của bà mới vào lục soát, tuy rằng chứng cứ này đã chứng minh việc ông ấy tự tử nhưng vì vụ án còn khá nhiều điểm khả nghi nên chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục điều tra rõ ràng.”

Trương Bội Ninh cười lạnh một tiếng: “Phạm phó đồn không cần giở giọng với tôi, đúng là tôi cho các ông vào nhà tìm kiếm di vật của Đức Thăng, đối với việc các ông tìm được gì tôi tuyệt đối không có ý kiến, chờ sau khi các ông xem xét bức thư xác định nó có thật sự là chứng cứ hay không rồi hãy nói tiếp! Tôi không quấy rầy nữa!”

Trương Bội Ninh nói xong lại đi đến trước mặt La Duyệt Kỳ an ủi cô: “Duyệt Kỳ, cô biết em phải chịu ấm ức, chúng ta về trước đi, chuyện này cô nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Đức Thăng và em!”

Trong mắt La Duyệt Kỳ lóe lóe nước mắt, sau chuyện này người bị tổn thương nhiều nhất ngoài bản thân cô ra thì còn có cả Trương Bội Ninh, chuyện thầy mất đi đã là đả kích rất lớn với cô ấy rồi mà còn phải chịu đựng chuyện khó khăn này, nếu đổi lại là người khác, thiếu kiên cường một chút thì đã ngã xuống từ lâu rồi.

Hai người cùng ra khỏi sở cảnh sát, La Duyệt Kỳ hỏi Trương Bội Ninh: “Phó đài, xin cô tin em, thầy Vu và em tuyệt đối không có quan hệ mờ ám nào cả, lại càng không có loại quan hệ mà họ đã nói!”

Trương Bội Ninh cười khổ vỗ vỗ vai La Duyệt Kỳ rồi nói: “Sau này cứ gọi cô là sư mẫu đi, gọi như thế cô còn có thể nhớ về Đức Thăng, Đức Thăng là người như thế nào cô dĩ nhiên là hiểu rõ, bức thư kia cô cũng không hiểu là thế nào nữa, cũng do cô vì quá đau lòng nên không đi soạn lại đồ của Đức Thăng, nếu cô dọn dẹp chú ý một chút thì chuyện này đã không xảy ra. Đúng rồi, ban nãy Phạm phó đồn đã hỏi cô có biết thứ ngày đó Đức Thăng giao cho em là gì hay không, chuyện này là sao vậy?”

“Ông ấy đã hỏi em chuyện này lâu rồi, nhưng mà ngoài bản thảo tin tức ra thì thầy Vu không đưa cho em gì khác mà!” La Duyệt Kỳ cũng vô cùng buồn bực, vì sao lại cứ nói là thầy còn đưa mình thứ khác nữa chứ?

Trương Bội Ninh thở dài: “Không biết họ muốn điều tra gì nữa, em đừng sợ, chúng ta cùng nhau cố gắng trả lại sự trong sạch cho Đức Thăng.”

“Sư mẫu yên tâm, vì thầy và cũng vì chính em, em nhất định sẽ không chịu thua một cách dễ dàng đâu.”

Cuối cùng thì trên mặt Trương Bội Ninh cũng lộ ra một nụ cười, sau đó dường như chợt nhớ ra điều gì liền nói với La Duyệt Kỳ: “ Đúng rồi, có chuyện cô còn phải nhắc em, vì nghi ngờ Đức Thăng tham ô công quỹ nên cuối tuần sẽ có một đội điều tra nhỏ từ trên tỉnh xuống đài điều tra, em chắc chắn không tránh được, tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi, à còn cuối tuần này em bắt đầu đi làm bình thường để còn phối hợp điều tra nhé.”

La Duyệt Kỳ lo cuống lên: “Sư mẫu, em nên làm sao đây?”

“Không sao đâu, đừng lo lắng, sự thật thế nào thì em nói thế đó, không cần sợ họ, cô sẽ ủng hộ em!”

La Duyệt Kỳ kích động gật đầu, cuối cùng cũng có một người tin cô.

Về đến nhà, cha cô đã khỏe hơn nhiều, La Duyệt Kỳ nói lại mọi chuyện một chút, lại dùng giọng điệu vững chắc khẳng định rằng vợ của Vu Đức Thăng là phó đài Trương Bội Ninh cũng tin tưởng cô mới có thể trấn an được hai ông bà.

Đến thứ hai tuần sau, quả nhiên không khí đã hơi gấp gáp và nặng nề, không lâu sau chủ nhiệm Vương đã báo với La Duyệt Kỳ.

“Tiểu La, người của tổ điều tra đã đến rồi, cần nói chuyện với lãnh đạo đài một chút, có thể chiều nay sẽ tìm đến cô, cô đừng đi ra ngoài nhé.”

La Duyệt Kỳ đồng ý, sau đó bắt đầu đứng ngồi không yên, cô không biết nên ứng xử đối phó với mấy nhân viên điều tra, hơn nữa còn có cái di thư kia, tổ điều tra sẽ không khai đao với cô chứ?

Thời gian nhấp nhổm lo lắng qua thật chậm, ngay cả cơm trưa cũng không có tâm trạng để ăn, La Duyệt Kỳ vẫn ngồi yên trên ghế làm việc của mình.

“Tiểu La, nhanh đến phòng họp nhỏ trên lầu đi, đến lượt cô rồi!” Lúc gần ba giờ chiều, chủ nhiệm Vương cuối cùng cũng điện thoại gọi cô lên.

La Duyệt Kỳ chậm rãi đi vào thang máy, đến phòng họp nhỏ thì tay chân đã bắt đầu run lên, liên tục hít sâu để làm bản thân bình tĩnh lại, sau đó gõ cửa bước vào.

Vừa vào cửa, La Duyệt Kỳ không dám ngẩng đầu, chỉ dùng khóe mắt nhìn bóng bốn người trong phòng, vì vậy ngồi xuống ngay đối diện họ.

“Cô là La Duyệt Kỳ đúng không? Không cần lo lắng, chúng tôi chỉ hỏi vài câu thôi, cô cứ bình tĩnh thả lỏng, có gì nói đó là được rồi.” Một người đàn ông đối diện nhìn thân thể La Duyệt Kỳ căng cứng lên vì hồi hộp thì an ủi cô vài câu.

La Duyệt Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi nhất định sẽ nói thật.”

“Vậy thì tốt rồi, Minh Hân, cô hỏi đi.”

Vừa dứt lời, La Duyệt Kỳ đã nghe thấy một giọng nữ trong vắt: “Được! La Duyệt Kỳ, cô quen Vu Đức Thăng từ khi nào, đến giờ đã được bao lâu? Có thường xuyên gặp gỡ không?”

“Thầy Vu là giáo sư chuyên ngành của tôi trong trường đại học, sau đó bị điều đi. Khi tốt nghiệp xong tôi đến đài truyền hình thực tập thì mới gặp lại thầy, bình thường cũng không hay gặp gỡ, chỉ là trên phương diện công việc thì thầy Vu đã dạy tôi rất nhiều kinh nghiệm của thầy.”

“Là vậy sao? Tuy chúng tôi không phải ngành công an nhưng vẫn phải hỏi vài vấn đề, cô nói là bình thường không có gặp gỡ, vậy thì tại sao trên di thư của Vu Đức Thăng lại nhắc đến cô?”

La Duyệt Kỳ cảm thấy giọng nói đối phương nghiêm khắc hơn, nếu là chuyện khác thì cô còn nhịn được, chỉ có duy nhất chuyện này là cô sẽ không dễ dàng tha thức cho bất cứ sự nghi ngờ nào của người khác, vì vậy cô dũng cảm ngầng đầu nhìn về phía người ngồi đối diện.

Vô cùng bất ngờ là người phụ nữ tên Hân này rất khá, tuy rằng trang điểm và những đồ trang sức đều rất trang nhã, nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp hơn người của cô ấy.

Sau khi sửng sốt, La Duyệt Kỳ lập tức nặng nề nói: “Tình cảm của thầy vu và Tôi chỉ đơn giản là tình thầy trò, tôi không rõ bức di thư đó là chuyện gì nhưng không cần biết các vị hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời của tôi chỉ có một thôi, tôi chưa bao giờ làm chuyện không chính đáng cả, tôi không thấy hổ thẹn với lương tâm mình!”

Sau khi La Duyệt Kỳ nói xong những lời này thì bống người kia cũng chưa nói gì thêm, nhất thời phòng họp nhỏ trở nên vô cùng yên ắng.

“Vậy cô làm sao đến thực tập ở đài truyền hình được, sau đó làm sao trở thành nhân viên chính thức được?” Đột nhiên một tiếng nói mang theo ý cười vang lên ở góc phòng.

La Duyệt Kỳ bị dọa sợ, lập tức nhìn sang, chỉ thấy cửa sổ góc bên phải phòng họp có một người đang đứng, lúc đi vào cô chỉ lo lắng hồi hộp nên không phát hiện ra người này.

Người kia sau khi hỏi thì cũng đến ngồi xuống.

La Duyệt Kỳ liếc mắt đánh giá người đàn ông vừa đến gần, đụng phải ánh mắt ôn hòa của đối phương cũng đang nhìn cô, dáng vẻ hào hoa phong nhã, vẻ bề ngoài vô cùng tuấn tú, tuy rằng câu hỏi làm người ta thấy khó trả lời nhưng cũng không làm cô phản cảm với hắn.

Chẳng lẽ bây giờ nhân viên công tác cũng có yêu cầu về ngoại hình cao như vậy sao? Nếu không thì người phụ nữ tên Hân rồi còn cả người đàn ông trước mặt này nữa, vẻ ngoài của họ đúng là hơn hẳn người khác rồi – La Duyệt Kỳ nghĩ vậy.

“Sao hả? Không trả lời được ư?” Người phụ nữ tên là Minh Hân truy hỏi.

Vấn đề này thì đúng là La Duyệt Kỳ không có cách nào để trả lời được, ngày xưa cô thật sự đã dựa vào quan hệ trong đài của thầy Vu nên mới được vào đài truyền hình, cho dù sự việc có qua lâu rồi thì cũng không thể nào làm sáng tỏ rõ ràng với người khác được, cần tỏ vẻ khẳng định, nhưng vửa rồi chính cô còn nói chắc chắn là mình trong sạch, vô cùng chắc chắn, giờ phải làm sao đây?