Khương Tiêu cũng liếc mắt một cái đã hiểu ra ý của bọn Nguyệt Trầm, nhớ lại dáng dấp tạc mao lúc mới gặp tiểu hồn sư, anh nghĩ nếu loài hiếm này vẫn không được Việt Nhiên tiếp nhận như cũ, vậy quả thực là nó đã bị ghét bỏ từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ luôn đấy.

Anh nhếch miệng, nói rằng: “Đừng để ý đến bọn họ, cho bọn anh xem đi.”

Việt Nhiên liền không thèm đếm xỉa tới kênh tin tức nữa, phóng Chim Thanh Linh ra.

Mấy người Khương Tiêu đưa mắt đánh giá một cái.

Cả người của nó vẫn trắng như tuyết, đầu ngón tay và lông vũ cũng hiện ra màu xanh nhạt, lông đuôi rất dài, trong nét tao nhã lộ ra một chút bạo ngược uy phong —— đại ca cầm đầu kia rốt cuộc đã biến thành cao phú soái rồi nè.

Bọn Không Cách nhìn đến rất ước ao, vội vàng chạy đi chụp ảnh chung.

Khương Tiêu nói: “Kỹ năng thế nào?”

Việt Nhiên gửi ảnh chụp màn hình tới kênh đội ngũ.

Kỹ năng của Chim Thanh Linh không khác gì lắm so với đại ca cầm đầu, ngoại trừ thêm một đống công kích ra, kỹ năng dùng cánh thổi bay cũng từ khoảng cách hai mét biến thành hai mét rưỡi, phạm vi thao tác càng lớn hơn nữa, nhất thời đón lấy tiếng gào thét của đám người Không Cách.

Khương Tiêu đá bọn họ ra, mang tiểu hồn sư vào một căn phòng có mật mã.

Lúc này, mấy người Nguyệt Trầm đang gửi trò chuyện riêng với anh, nói muốn thử loài hiếm của Tinh Diệt một chút, anh nói: “Em kéo đen bọn họ hả?”

Việt Nhiên nói: “Ừm.”

Không kéo đen chẳng lẽ còn giữ lại ăn tết à?

Khương Tiêu nhịn cười, bảo: “Bọn họ muốn đến đấu trường luyện tay nghề với em một chút kìa.”

Việt Nhiên đáp: “Không đi.”

Khương Tiêu đương nhiên là nghe lời cậu, trả lời lại từng người.

Nguyệt Trầm và Mặc Dương cười muốn chết luôn, nhưng biết tính tình của tiểu Tinh Diệt không lớn nên cũng tạm thời không tới gần chọc giận cậu nữa, chỉ có Bạch Chính Dương là nhịn không được rồi lại phát ra một cái loa.

[Loa] Bạch Chính Dương: Anh không phục, lần này anh thuần túy là nằm không trúng đạn đó.

Việt Nhiên không hề bị lay động.

[Thế Giới] Tinh Diệt: Mấy anh nhất định là đã bàn bạc xong rồi mới cùng gửi một lượt.

[Thế Giới] Bạch Chính Dương: Không có, anh căn bản sẽ không làm vậy với bọn họ mà.

[Thế Giới] Y Quan Cầm: Anh có thể làm chứng, lúc đó Dương thần đánh trận với anh đây.

Việt Nhiên nhìn thấy hắn liền nghĩ đến video khóc chít chít, mặt không hề có cảm xúc gõ xuống một hàng chữ.

[Thế Giới] Tinh Diệt: Ha, nhưng lần này em giận chó đánh mèo đó.

[Thế Giới] Tinh Diệt: Bởi vì anh.

[Thế Giới] Y Quan Cầm: [cười khóc] Được, vì để Dương thần không bị oan, anh phải cho cậu ấy xem những thứ khiến em giận chó đánh mèo mới được.

[Thế Giới] Tinh Diệt: Anh dám!

[Thế Giới] Y Quan Cầm: [mỉm cười]

[Thế Giới] Trường Kiếm Vô Ảnh: Đừng cãi với cậu ta làm gì, cãi nữa cũng chẳng thắng được, có lão bà liền không cần em nữa rồi.

[Thế Giới] Tinh Diệt: Há.

[Thế Giới] Bạch Chính Dương: Định mệnh, anh không có mà, mấy cậu đừng có nói bừa!

[Thế Giới] Tinh Diệt: Anh dâu, em thả anh ra rồi nha.

[Thế Giới] Bạch Chính Dương:… Anh van cầu cậu kéo anh vào lại luôn đó!

Nhiều người chơi đều đang âm thầm ăn dưa, nhìn đến đây liền dồn dập nổi bong bóng, cảm thấy lượng thông tin có chút lớn.

Việt Nhiên biết Bạch Chính Dương nhất định sẽ phát tiết sự bực bội lên người anh họ, nhất thời cảm thấy thoải mái, băng băng rời khỏi núi tuyết với Khương Tiêu, lướt thấy Chim Thanh Linh chậm rãi bay theo ở phía sau, cậu liền thu nó về.

Khương Tiêu vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, nhớ tới một chuyện, hỏi: “Trước đây Chim Hồng Hạc Trắng của em được luyện ra như thế nào?”

Việt Nhiên nói: “Quên mất rồi.”

Khương Tiêu đáp: “Một chút cũng không nhớ ra hả?”

Việt Nhiên nói: “Em nhớ cũng luyện rất nhiều lần mới ra đó, làm sao vậy?”

Khương Tiêu bảo: “Game toàn là viết chương trình hết, phải có một số quy luật để tham khảo.”

Việt Nhiên đáp: “Ví dụ như?”

Khương Tiêu nhớ lại một phen, nói rằng: “Ví dụ như hồn thú phế của hồn sư các em vậy.”

Việt Nhiên ngẩn ra.

Khương Tiêu tiếp tục nói: “Ban đầu bé Gà Trắng của em là hồn thú phế mà, đút gì cũng nuốt. Nó bắt đầu định hình từ lúc nào?”

Việt Nhiên đá[: “Mọc ra cọng lông ngốc thứ nhất.”

Sau đó ngay cả Sư Tử và đống chim dữ lớn mà bé Gà Béo cũng nuốt được nữa, sau đó nó chậm rãi biến thành loài hiếm.

Khương Tiêu “ừm” một tiếng: “Bởi vì em đút một đống hồn thú hệ thống đã cho, chúng là hồn thú duy nhất sẽ không nuốt chửng hồn thú phế. Đẳng cấp của chúng nó còn thấp hơn so với hồn thú phế nên sẽ không có hồn sư để ý đến chúng nó cả, nhưng độ tồn tại như vầy cũng hợp lý thôi.”

Việt Nhiên trả lời xong câu hỏi của anh cũng đang nghĩ đến chuyện này.

Quả thực, tất cả hồn thú mà hệ thống đưa cho đều là hồn thú cấp thấp, chẳng có hồn sư nào sẽ dùng tới cả. Nhưng game đã trải qua vô số lần update trong sáu năm nay mà chúng nó vẫn không bị thay thế hoặc điều chỉnh gì hết, điều này hiển nhiên có chút không hợp lý, chỉ là không ai chú ý tới mà thôi.

Nhịp tim của cậu đập nhanh gấp hai lần: “Nếu như em lại luyện ra một con hồn thú phế của loài khác, anh nói xem có thể sẽ…?”

Khương Tiêu nói: “Vậy thì phải thử xem.”

Việt Nhiên lập tức kéo anh tùy tiện đi đánh một hồn thú cấp thấp, hợp thành với những vật liệu bình thường, thấy không phải hồn thú phế thì đổi cái khác ngay. Liên tiếp thử bảy, tám con rốt cuộc mới ra một con hồn thú phế, là một bé Mèo Sữa, trắng như tuyết, hơi vểnh mặt lên, yêu kiều muốn chết luôn.

Khương Tiêu vừa thấy nó liền nghĩ tới tiểu hồn sư của mình, trong lòng ngứa ngáy, hỏi: “Sáng mai có lớp không?”

Việt Nhiên đáp: “Không có.”

Khương Tiêu nói: “Anh vừa vặn cũng không có, có muốn ra ngoài hay không?”

Việt Nhiên bảo: “… Không!”

Cậu bị khi dễ như vậy rồi lại như thế kia suốt sáu ngày, sáng sớm hôm nay lại bị bắt nạt một hồi, vất vả lắm mới về được, sao có thể biến thành dê vào miệng cọp nữa được chứ?

Cuối cùng Khương Tiêu xem như cũng không muốn gửi giọng mà chẳng thấy mặt nữa, anh chọn gửi tin nhắn đến.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Nhớ em, không muốn anh ôm em ngủ hả?

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Nhưng anh muốn.

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Yêu em.

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Em đi khai đản đây.

Khương Tiêu cười cười, không đùa với cậu nữa, vừa làm vài nhiệm vụ với cậu, vừa trò chuyện riêng với Đông Phong Tuyết, bảo hắn là mình muốn mua hồn thú cấp thấp bằng giá cao.

Đông Phong Tuyết thấy thế thì nhớ lại chuyện lần trước, biết đến tám phần mười là có liên quan đến loài hiếm.

Nhưng vật liệu của loài hiếm quá phức tạp, hắn hoàn toàn đoán không ra rốt cuộc bọn họ đã làm được việc gì, thức thời không hỏi, hắn sảng khoái đồng ý.

Sau lần đó, Việt Nhiên bắt đầu trải qua những ngày nuôi con.

Lớp học không còn Chu Kiệt Anh, không ai đến gây sự với cậu nữa. Còn những ai cũng muốn theo đuổi Khương Tiêu… bọn họ vốn đã bị Khương Tiêu chấn chỉnh hai năm, lần này nghe thấy chuyện Chu Kiệt Anh bị người hai nhà ném vào ngục giam vì đắc tội với cậu nên cũng đàng hoàng lại ngay.

Thời gian thoáng một cái đã qua tám ngày.

Dưới nỗ lực của Việt Nhiên và Khương Tiêu, bé Mèo Trắng rốt cuộc cũng mọc ra một cọng lông ngốc.

Việt Nhiên rất kích động, sảng khoái đút Sư Tử Trắng đã lâu không dùng tới cho nó, bắt đầu đi bắt mấy con hồn thú họ mèo khác. Như vậy lại qua sáu ngày, người chơi đang online lần thứ hai nhìn thấy một thông báo màu vàng.

[Hệ Thống] Đạp nát núi cao, tuyết đông sấm rền, chúc mừng người chơi Tinh Diệt luyện được Sư Tử Tuyết kiêu ngạo!

Trời má!

Cả server vỡ tổ lần thứ hai.

Việt Nhiên nhìn thông tin của hệ thống từ đầu tới đuôi, xác nhận không xuất hiện chữ ‘Thương Khung’ nào nữa, lúc này mới nhìn về phía kênh thế giới, chuẩn bị bình tĩnh tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.

[Thế Giới] Hỗ Trợ Vương Giả: Đại lão!

[Thế Giới] Nước Suối Tinh Khiết: Tui chết đây, lại là Tinh thần kìa, quỳ xuống!

[Thế Giới] Thu Quy: Quỳ chung nè!

[Thế Giới] Ngư Thất Miểu: Uầy.

[Thế Giới] Tôi Là Hỗ Trợ: Tôi cũng rất muốn có loài hiếm mà à à à!

[Thế Giới] Hoa Cẩm Chướng: Chờ chút, vừa nãy không phải có vật gì đó kỳ quái lẻn vào à???

[Thế Giới] Vật Trang Sức Của Nguyệt Thần: [ảnh chụp màn hình] Ngư thần?

[Thế Giới] Chàng Đại Tường: Ngư thần không phải không thích chơi tài khoản phụ à, là hàng thật hả?

Tiếng tăm của mấy vị đại thần quá vang dội, thông thường sẽ không có người nào dùng ID của bọn họ cả, vì sẽ dễ bị fan vây giết lắm.

Tuy Ngư Thất Miểu luôn chơi ở Phồn Hoa, phần lớn các fan cũng tập trung ở nơi đó, nhưng tốt xấu gì người ta đã giành được huy chương đồng hai lần nên độ nổi tiếng vẫn còn rất cao.

[Loa] Ngư Thất Miểu: Bản thân tôi nè, nhàn rỗi và tẻ nhạt, tới tìm Tiểu Trầm nhà tôi chơi thôi nghen [hôn gió]

[Thế Giới] Donut: Quào, nhà tôi?

[Thế Giới] Không Cách: Ăn dưa.

[Thế Giới] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Coi ai giành quyền sở hữu kìa, người đó là của nhà tôi nhá.

[Thế Giới] Ngư Thất Miểu: Chúng ta có thể mỗi người một nửa thôi, anh muốn nửa người trên hay là nửa người dưới vậy?

[Thế Giới] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Đây là một vấn đề sâu sắc đáng suy ngẫm đấy [xoa cằm]

[Thế Giới] Vùi Ở Trong Chăn: Muốn nửa người dưới nha [cười gian]

[Thế Giới] Mạc Hồi Thủ: Bên trên rỗng tuếch sẽ dọa chết người đó, có được hay không? Đương nhiên là muốn nửa người trên rồi!

[Thế Giới] Người Thích Chuyện Bát Quái: Tôi rất muốn hỏi Nguyệt thần một chút xem anh ấy có gì muốn nói không.

[Thế Giới] Nguyệt Trầm: Tôi cảm thấy phân ra trên dưới vậy trông không quá đẹp đâu, có thể từ chính giữa bổ ra hai bên trái phải không thế.

[Thế Giới] Trà Sữa Trân Châu: Chẳng lẽ như vậy trông mới đẹp hả trời?!

[Thế Giới] Bạch Chính Dương: Phiền phức nhiều thế, chặt nát xong mang lên bàn cân, như vậy thì công bằng rồi.

[Thế Giới] Nhất Khúc An Hồn: Dương thần, anh nghĩ anh đang bán thịt à!

Đề tài lập tức trật đường, mọi người dồn dập gia nhập thảo luận, cực kỳ tích cực.

Về phần tin tức hệ thống… cái gì cơ? Vừa rồi có tin tức đến từ hệ thống à?

Việt Nhiên: “…”

Hôm nay Khương Tiêu kéo Việt Nhiên đến quán net, lúc này nhìn thấy dáng dấp tức giận của cậu, anh không khỏi cười ra một tiếng, lôi người vào trong lồng ngực ôm một cái.

Lòng hư vinh của Việt Nhiên chưa được thỏa mãn nên không quá cao hứng.

Nhưng là một tiểu ngạo kiều, trên mặt cậu vẫn là vẻ không sợ sóng lớn như cũ, làm ổ một chút trong ngực Khương Tiêu là muốn quay về ngay.

Khương Tiêu còn chưa ôm đủ, đúng lúc nắm chặt cánh tay cậu, lướt thấy khung tin tức luôn lấp lóe, anh liền ra hiệu để Việt Nhiên mở ra, người nọ ngoan ngoãn nghe lời, cầm lấy con chuột dời tới, thấy được lời mời bạn tốt của Ngư Thất Miểu.

Khương Tiêu nói: “Thông qua.”

Việt Nhiên liền click xác nhận.

Ngay lập tức, một tin nhắn lại bay tới.

[Trò Chuyện Riêng] Ngư Thất Miểu: Nghe nói cậu muốn xây dựng câu lạc bộ thể thao điện tử hả?

Khương Tiêu nói: “Nói thật với cậu ấy đi.”

Việt Nhiên bảo: “Tự anh nhắn đi.”

Khương Tiêu hôn một cái sau gáy cậu: “Đồ trên tay quá quý trọng, còn quan trọng hơn cậu ấy gấp mười nghìn lần nữa, anh không nỡ buông tay.”

Việt Nhiên không lên tiếng, tiếp tục gõ chữ.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ừ.

[Trò Chuyện Riêng] Ngư Thất Miểu: Không hổ là bạn học, thần giao cách cảm ghê, tớ cũng có dự định xây dựng câu lạc bộ nè, thiếu đầu tư hả? Nếu không tớ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, trực tiếp tới làm cổ đông của cậu cũng được, tớ tin rằng nếu chúng ta liên thủ thì tuyệt đối có thể kiếm tiền đó.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Không thiếu.

[Trò Chuyện Riêng] Ngư Thất Miểu: Bên này của tớ có giao thiệp với mấy câu lạc bộ khác, có thể đào người giúp một tay mà.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Không cần, tôi cũng có.

Việt Nhiên theo lời nhấn gửi đi, hỏi: “Anh không muốn anh ta?”

Khương Tiêu nói: “Tính cách có vấn đề, bất lợi cho sự đoàn kết.”

À đúng rồi, nghe nói là người ta bị bệnh thần kinh.

Việt Nhiên quay đầu lại: “Nhưng bây giờ anh ấy dường như thật sự có hứng thú đối với Nguyệt Trầm mà?”

Khương Tiêu nói: “Không nhìn ra thật giả.”

Bọn họ đã làm bạn học ba năm, cả hai đã hiểu quá rõ tính khí của đối phương rồi.

Ngư Thất Miểu vui buồn bất thường, lúc đối tốt với một người cũng không nhất định là vì để bụng, ngược lại cũng thế, lúc hắn không nhìn một người nào đó cũng không nhất định là chẳng thèm để ý, cho nên Khương Tiêu cũng không thể xác định được thái độ của hắn đối với Nguyệt Trầm là thuộc về loại nào nữa.

Cũng may, Nguyệt Trầm không phải là Bạch Chính Dương, EQ vẫn không hề offline, hơn nữa trong đội ngũ của bọn họ quả thật chẳng có thuật sĩ.

Ngược lại sang năm mới thi đấu, còn có thời gian, chỉ cần Nguyệt Trầm cảm thấy có thể thu nạp thì anh sẽ không có ý kiến.

Anh liền nói bổ sung: “Nói với cậu ấy nếu như có thể thuyết phục được Nguyệt Trầm thì anh sẽ đồng ý.”

Việt Nhiên nghe theo, trả lời lại.

[Trò Chuyện Riêng] Ngư Thất Miểu: Được, chờ tin tức tốt của tớ nghen [hôn gió]

Khương Tiêu bình tĩnh nói: “Nói cho cậu ấy biết anh đã có chủ, đừng thân thiết loạn như vậy.”

Việt Nhiên nói: “… Tự anh gửi đi.”

Khương Tiêu nhếch miệng, nhấn tiểu hồn sư vào ghế sô pha một cái, chiếm một chút tiện nghi rồi mới buông cậu ra, cũng thừa dịp cậu còn choáng mà thành công khiến cho cậu đồng ý đi khách sạn với mình.

Việt Nhiên hô hấp ngổn ngang ngồi trở về, luôn cảm thấy mình bị thiệt thòi, không khỏi lườm anh một cái. Khương Tiêu thấy đỡ thì thôi, vội vàng đổi đề tài, dò hỏi cậu có muốn thử luyện loài hiếm một chút hay không. Việt Nhiên lắc đầu: “Không có vật liệu.”

Khương Tiêu nói: “Vậy anh đi đánh vật liệu với em.”

Việt Nhiên đáp: “Tới đấu trường đánh mấy cái trước đi.”

Nếu không ai cổ vũ cho bé Sư Tử của cậu, vậy cậu liền mang Sư Tử đi tàn sát ở đấu trường vậy, cậu cũng không tin là sẽ không ai đề cập đến nó nữa.

Khương Tiêu lập tức đoán ra suy nghĩ của cậu, nhịn cười “ừm” một tiếng.

Thời gian như nước chảy, bất tri bất giác tới tháng mười hai.

Địa chỉ câu lạc bộ của Khương Tiêu cuối cùng đã xác định ở T thị, ngược lại không phải là vì để thuận tiện ở bên cạnh Việt Nhiên mà là bọn họ cảm thấy T thị không tồi nên quyết định mở tại nơi này luôn.

Việt Nhiên rất vui vẻ.

Điều này có nghĩa là sau này dù cậu không thi đấu thì cũng không cần phải diễn trò đất khách quê người với Khương Tiêu làm gì cả.

Tháng mười hai, thi đấu đôi của du hiệp rốt cuộc đã kéo màn che rồi.

Sau nhiều vòng đấu online, chọn ra tốp mười sáu thi đấu ở A thị, Việt Nhiên bọn họ đều thuận lợi tiến vào tốp.

Cậu xin thầy phụ đạo cho nghỉ vài hôm rồi bay thẳng đến A thị với Khương Tiêu và anh họ, vừa xuống máy bay không bao lâu liền thấy anh họ vẫn luôn đi cùng mình bước nhanh về phía một hướng khác, ném bọn họ ra sau đầu.

Việt Nhiên nhìn hắn đi tới cạnh một người có vẻ mặt như con nít, không biết là đang nói gì nữa, cười híp mắt kéo vai người nọ. Cậu nhịn một chút, sau đó thực sự nhịn không được: “Anh nói anh ấy có phải là…”

Khương Tiêu nói: “Đúng vậy.”

Việt Nhiên đáp: “Chắc chắn chứ?”

Khương Tiêu bảo: “Ừm.”

Việt Nhiên nghĩ thầm lần này anh họ tìm được một anh dâu rất đáng tin, thấy bọn họ đi tới, cậu nhìn về phía Bạch Chính Dương.

Bạch Chính Dương cũng nhìn cậu, cười phất tay: “Tiểu Tinh Diệt.”

Việt Nhiên gật gật đầu với hắn, đơn giản trò chuyện vài câu rồi chuẩn bị đến khách sạn ngay.

Bạch Chính Dương đúng lúc gọi bọn họ lại: “Nguyệt Trầm và Mặc Dương cũng gần tới rồi, chờ bọn họ một chút đi.”

Bọn họ không có ý kiến gì, đợi ở quán cà phê khoảng nửa giờ liền thấy hai người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trong tầm nhìn.

Hai người ở cùng một nơi nên cũng đi chung. Bọn họ đều là game streamer, từ lâu đã lộ mặt, Việt Nhiên chỉ liếc mắt liền nhận ra bọn họ. Nguyệt Trầm và Mặc Dương cũng là lần đầu tiên thấy cậu, cười cười lên tiếng chào hỏi.

Đoàn người vừa đi vừa nói, đón xe thẳng đến khách sạn.

Vừa tới tiền sảnh của tầng một, một Alpha cách đó không xa liền đứng lên từ trên ghế sô pha, vẻ mặt tươi cười đi tới: “Này.”

Mọi người đồng loạt quay đầu.

Alpha này để tóc dài, đơn giản dùng thun cột lại một chút, vô cùng tùy tính. Hắn trông rất anh tuấn, nụ cười xấu xa trên khóe miệng kia không thể tả rõ được, cực kỳ hấp dẫn mắt người.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, đưa mắt đặt ở trên người Nguyệt Trầm, ý cười sâu thêm: “Tiểu Trầm, em ở ngoài đời thật còn mê người hơn so với trong livestream nữa cơ.”

Há, Ngư Thất Miểu.

Mọi người đang nghĩ trong lòng, xoay người lại.

Ngư Thất Miểu nói: “Đừng lãnh đạm như vậy, sẽ làm cho người ta thương tâm đó.”

Mọi người không hề bị lay động.

Gần đây người này toàn chơi ở khu mới, bọn họ không thể tránh được mà bắt đầu tiếp xúc với nhau nhiều hơn, biết rằng người này có tính cách ác liệt, quả thực là một kẻ chuyên đi gây họa mà.

Ngư Thất Miểu thở dài xa xôi: “Tiểu Trầm, thư tình tối hôm qua tôi gửi em đã xem chưa?”

Vèo!

Mọi người nhất thời quay ngoắt lại.

Nguyệt Trầm cũng thở dài xa xôi: “Nếu như thư tình của cậu là đêm nay mang tôi đi tìm một nơi tối thui vắng người để xem bàn phim phát sáng mà cậu mới mua thì xin lỗi nhé, không muốn xem.”

Mọi người: “…”

Bệnh thần kinh!

Ngư Thất Miểu cười nói: “Không phải phím nào cũng phát sáng đâu, mấy chữ kia sẽ hợp lại thành một câu đó.”

Nguyệt Trầm nói: “Há, là gì vậy?”

Ngư Thất Miểu thâm tình nói: “Em xem là biết ngay ấy mà.”

Nguyệt Trầm không có hứng thú, lấy thẻ rồi đi về phòng.

Nhưng hứng thú của Việt Nhiên và Bạch Chính Dương thì lại rất lớn. Cuối cùng Việt Nhiên bị Khương Tiêu khuyên nhủ, Bạch Chính Dương thì lại không nghe lời Tần Tu Kiệt, thuận tiện gọi Mặc Dương tới hợp tác với mình. Bốn người canh giữ trong hành lang, quả nhiên hơn nửa đêm thì nhìn thấy Ngư Thất Miểu cầm bàn phím đi tìm Nguyệt Trầm, vì vậy làm bộ đi ngang qua, cùng hắn đi vào phòng của Nguyệt Trầm.

Hôm sau, Việt Nhiên vừa bị Khương Tiêu kéo vào sảnh tiệc đứng liền thấy ngoại trừ người hợp tác với Ngư Thất Miểu ra, mấy người kia một cái bóng cũng có không ở đây nữa. Cậu hỏi xong mới biết rằng bọn họ còn đang ngủ, cũng không biết là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cũng may ngày mai cuộc thi mới bắt đầu, sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái.

Lần này thi đấu đôi của du hiệp sẽ được livestream cả quá trình từ tốp 16, ba ván thắng hai, cũng lấy thể lệ thi đấu thua hai lần thì hết.

Ngày đầu tiên thì sẽ đánh thành tốp 8, sau đó là tốp 4 thi đấu với tổ đã thua, cuối cùng sẽ là chung kết, tổng cộng ba ngày.

Hội trường đã chuẩn bị xong, Việt Nhiên tìm được vị trí của mình, cậu vừa nhìn camera ở bốn phía liền hiểu rõ bây giờ trong phòng trực tiếp chính thức chắc chắn toàn là người xem thôi, không nhịn được liếc mắt nhìn Khương Tiêu ở bên cạnh.

Khương Tiêu phát hiện ra tầm mắt đó, xoa xoa đầu của cậu: “Căng thẳng hả?”

Việt Nhiên bảo: “Không căng thẳng.”

Khương Tiêu hỏi: “Thích không?”

Việt Nhiên đáp: “Không biết.”

Cậu hơi dừng lại một chút, hỏi, “Nếu như em thi đấu, sau đó lại thua, anh sẽ mắng em hả?”

Khương Tiêu nói: “Vậy phải xem tại sao em lại thua, cố gắng hết sức nhưng vẫn thua thì anh sẽ không mắng em, tạo lỗi nên mới thua thì phải có trừng phạt.”

Việt Nhiên bảo: “Trừng phạt gì?”

Khương Tiêu nghiêm túc suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên chợt lóe một hình ảnh, nói rằng: “Phạt em mua một tài khoản, đổi tên thành Thân Hóa Thương Khung, mỗi lần phạm sai lầm thì đăng nhập vào tài khoản kia rồi hu hu hu thổ lộ với anh.”

Việt Nhiên: “…”

Khương Tiêu cười cười, vừa vặn bị ống kính bắt được, trong phòng trực tiếp vốn đã phát cuồng vì bộ dáng của anh nhất thời càng thêm bùng nổ. Anh không để ý chút nào về chuyện này, nói: “Đùa em thôi, sao mà anh cam lòng cho được. Nhưng lát nữa thi đấu sẽ có khán giả, hiện trường cũng sẽ náo nhiệt hơn nữa, không biết em có thích bầu không khí kia hay không thôi.”

Việt Nhiên “ừm” một tiếng.

Chẳng biết vì sao, dù Khương Tiêu không nói thì cậu phảng phất cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai đến bể núi vẫy biển kia.

Cậu đưa mắt nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, bên tai cũng vang lên tiếng nói sục sôi của người chủ trì, phần mở màn đơn giản được nối tiếp với một câu kết thúc ——

“Vòng thi đấu đôi của du hiệp đầu tiên từ tốp 16 vào tốp 8 sẽ được bắt đầu ngay bây giờ đây.”

– Chính Văn Hoàn –